Chị sẽ yêu cậu ấy cả đời.
Sắc mặt Phó Tư Du nhoáng chút gò bó: "Chị không sợ gặp ba em à?"
Thời Ý hơi nghiêng đầu, là vẻ mặt khó hiểu.
Phó Tư Du ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: "Chị em chưa nói với chị, hai ngày trước chị ấy đã công khai với ba em rồi sao?"
Trong nháy mắt Thời Ý thu lại nụ cười, kinh ngạc rõ rệt.
Phó Tư Du bất đắc dĩ: "Em biết ngay mà, chị ấy lại không nói."
Ấn đường Thời Ý xuất hiện nếp nhăn, trong lòng vừa gấp vừa giận, nhưng giọng nói vẫn ổn định, che chở cho Phó Tư Điềm: "Chắc là mấy ngày trước chị đi công tác, cậu ấy sợ chị phiền lòng nên vẫn chưa nói."
"Chú có ổn không? Chị em... có ổn không?"
Phó Tư Du có phần kinh ngạc, nhưng ngay sau đó trong ánh mắt lại hiện lên vẻ vừa như yêu thích vừa như nhẹ nhõm vui mừng.
"Ba em hơi khó chấp nhận chút, dù gì ông ấy cũng không hề chuẩn bị tâm lý trước."
Phó Tư Du đối diện với cô ấy, đột nhiên hỏi một câu: "Về quá khứ của chị em, chị Thời biết được bao nhiêu?"
Hôm đó sau khi tình cờ chạm mặt Thời Ý ăn lẩu trong nhà Phó Tư Điềm, Phó Tư Du quấn quít lấy Phó Tư Điềm hỏi ra được không ít chi tiết về mối quan hệ của hai người, biết Phó Tư Điềm đã quen biết Thời Ý từ khi còn rất nhỏ, biết Phó Tư Điềm theo đuổi Thời Ý trước, cũng là Phó Tư Điềm nói chia tay trước. Phó Tư Du biết Phó Tư Điềm yêu Thời Ý sâu sắc đến nhường nào, lại không biết Thời Ý có biết chuyện này hay không.
Dù sao, chị của cô từ trước đến nay vẫn luôn là người làm nhiều hơn nói.
Quả nhiên, Thời Ý nói: "Gần như là biết hết. Nhưng mà, cũng chỉ biết được sơ sơ thôi."
Thời Ý nói: "Cậu ấy nói rất ít, chỉ toàn nói qua loa tóm lược mà thôi."
Phó Tư Du thở dài, lòng Thời Ý nặng nề theo. Cô ấy cũng không bất ngờ, chỉ là cảm thấy rất khó chịu. Tiếng thở dài này của Phó Tư Du ẩn chứa quá nhiều hàm ý. Trong những ngày cô ấy không biết, không thể ở bên cạnh Phó Tư Điềm mấy năm qua, Lai Lai của cô ấy đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.
Đôi mắt Thời Ý mờ mịt, đến khi ngước mắt lên đã định thần lại. Cô ấy mời Phó Tư Du: "Em xem cũng sắp đến giờ cơm rồi, em ăn cơm chưa? Có tiện không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa, vừa ăn vừa nói chuyện?"
Phó Tư Du dùng ánh mắt sắc bén nhìn lại Thời Ý.
Thời Ý thẳng thắn đối diện với Phó Tư Du, không thèm che giấu sự thăm dò và thỉnh cầu trong mắt, vừa chân thành vừa mềm mỏng, thỏa đáng đúng mực.
"Vâng, vậy đi thôi." Phó Tư Du hào phóng đồng ý.
Thế là hai người ra khỏi văn phòng, chuyển chiến trường sang một nhà hàng địa phương cách trung tâm tài chính không xa, thuê một phòng bao, chậm rãi vừa ăn vừa trò chuyện.
Trong lúc chờ lên món ăn, Phó Tư Du và Thời Ý lại nói về chuyện Phó Tư Điềm đột nhiên công khai với Phó Kiến Đào: "Sau khi bọn em ăn cơm tối, ngồi trong phòng khách vừa mới chốt chuyện đặt thuốc lá đặt rượu trong tiệc cưới của em xong, ba em thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nói đùa 'Điềm Điềm, người ta nhận thiệp mời ai cũng hỏi chú, đây là con thứ của nhà họ Phó hả, trên con bé còn một người chị gái nữa vẫn chưa kết hôn đúng không, con nói xem chú nên trả lời thế nào đây?', chị em xiên một miếng táo đưa cho ba em, đột nhiên nói, 'Chú, thật ra hiện tại con đã có người yêu, người mà con muốn chung sống cả đời rồi', mắt ba em sáng lên, còn chưa kịp vui mừng, chị em nói tiếp, 'Là một cô gái', nụ cười của ba em ngay lập tức vặn vẹo cứng lại trên mặt."
"Ông ấy đờ ra, mất mấy giây không có phản ứng. Em cũng đờ ra, trong lòng vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cả. Nguyên một phòng khách có thể nghe được cả tiếng kim rơi."
Thời Ý nghe được cũng căng thẳng theo. Cô ấy đã từng lĩnh hội cảm giác giày vò này. Suốt đời khó quên.
Phó Tư Du nói: "Ba em rất khó chấp nhận, lần đầu tiên em thấy ba nói chuyện với chị bằng sắc mặt khó coi như vậy, 'Con nói lại lần nữa?', mặt ba em nhăn tới mức có thể kẹp chết con ruồi. Em không dám thở mạnh, chồm nửa người chuẩn bị nhào ra bảo vệ chị em bất cứ lúc nào, ai ngờ chị em mắt đỏ cả lên nhưng không nhượng bộ chút nào, nhìn ba em, im lặng giây lát, nhắc lại lần nữa, 'Chú, hiện tại con có người yêu rồi, là một cô gái, là người mà con đã thích từ hồi cấp ba. Con không muốn giấu giếm chú.'"
"Cậu ấy rất tốt, con hi vọng một ngày nào đó có thể dẫn cậu ấy về gặp chú."
Thời Ý không rõ đáy lòng mình đau lòng nhiều hơn hay chua xót nhiều hơn. Trước đây có một dạo cô ấy cho rằng trong lòng Phó Tư Điềm, có thể người trong nhà vẫn quan trọng hơn, thậm chí khi đã làm lành, cô ấy vẫn ôm nhận thức như vậy. Mặc dù lúc trước phần lớn lí do xa nhau là vì Phó Tư Điềm không muốn cô ấy bị liên lụy, nhưng cũng không thể phủ nhận, Phó Tư Điềm là vì người nhà, vì ba ruột, vì bà nội, vì em gái mà bỏ rơi cô ấy.
Cô ấy chọn Phó Tư Điềm, chọn làm lành, chính là đã chọn ngầm ưng thuận và chấp nhận.
Thậm chí cô ấy còn chuẩn bị tinh thần làm một người yêu chưa từng tồn tại bên phía người nhà Phó Tư Điềm. Dù sao công khai không phải là một chuyện dễ dàng, trong chốc lát không gấp được.
Nhưng nào ngờ, Phó Tư Điềm lại im hơi lặng tiếng làm đến như vậy vì cô ấy.
Thời Ý không có cách nào không cảm động.
Hô hấp của Thời Ý trầm lại, hỏi: "Chú... Nói thế nào?" Ngày nào bọn họ cũng gọi điện thoại, nhưng Tư Điềm chưa từng nhắc chuyện này với cô ấy, chỉ có thể chứng minh – Lần công khai này thất bại. Phó Tư Điềm không muốn để cô ấy phiền lòng theo.
Quả nhiên, Phó Tư Du nói: "Ba em không nói gì cả, nhìn chị em lâu thật lâu giống như không quen biết chị ấy vậy, rồi siết tay thành nắm đấm, đứng lên, quay về phòng đóng sầm cửa lại."
"Đến khi chị em về, chào tạm biệt ba, ba cũng không trả lời."
Sắc mặt Thời Ý không tốt lắm, Phó Tư Du lại cố hết sức dùng giọng điệu thoải mái trấn an cô ấy: "Không sao đâu, hai ngày nay em thấy ba đã dịu lại, phỏng chừng trong lòng tiêu hóa được sương sương rồi, đã bắt đầu nói bóng gió hỏi thăm về chị với em."
Thời Ý băn khoăn nhìn Phó Tư Du, Phó Tư Du gật đầu khẳng định với cô ấy: "Thật đó. Chủ yếu là ba em quá hiểu chị em, nhìn chị ấy mềm mại yếu ớt, cái gì cũng dễ thương lượng, nhưng trên thực tế trong lòng rất có chính kiến, chuyện mà chị ấy đã quyết thì chín con trâu cũng kéo không lại, người mà chị ấy đã quyết, càng khỏi cần nói."
Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Phó Tư Du xới nửa chén cơm, như đang đùa lại như đang ghen tị, nói: "Hơn nữa, ba em rất thương chị ấy, mấy năm nay chị ấy chịu khổ quá nhiều rồi, ba em vốn không nỡ làm khó chị ấy."
Thời Ý nghe thấy mấy chữ "chịu khổ quá nhiều", động tác xới cơm dừng lại.
Phó Tư Du mỉm cười, hỏi: "Chị cũng biết, hộ khẩu của chị em là ở nhà em, từ nhỏ đã ở nhà em lớn lên cùng em rồi ha?"
Thời Ý gật đầu, "Ừ" một tiếng.
Phó Tư Du nói: "Có phải chị em từng nói với chị quan hệ của em với chị ấy không tốt không?"
Thời Ý xới cơm, nhàn nhạt giải thích: "Không có, chị em chưa từng nói, là chị tự đoán."
Phó Tư Du cười khẽ, không cho ý kiến. Thời Ý che chở cho Phó Tư Điềm cỡ nào, coi như Phó Tư Du đã nhìn ra. Phó Tư Du cũng không để ý, khẳng định: "Có một khoảng thời gian rất dài quan hệ của em với chị ấy quả thật không tốt."
"Có điều, thật ra ban đầu lúc chị ấy vừa đến nhà em, em rất thích chị ấy. Chị biết đó, chị ấy xinh đẹp, từ nhỏ đã xinh rồi, trắng trắng mềm mềm, như búp bê vậy, tính tình lại còn rất tốt, cái gì cũng chơi với em, cái gì cũng nhường cho em, cho nên em rất thích chị ấy."
"Vậy sau đó?"
Phó Tư Du cười khổ: "Cũng không có sau đó. Không bao lâu sau thì em không thích chị ấy nữa. Vì chị ấy ở nhà em mỗi ngày, tuy cái gì chị ấy cũng nhường cho em, nhưng em phát hiện, cái gì em cũng phải chia cho chị ấy một nửa. Giường phải chia một nửa cho chị ấy, quần áo phải chia một nửa cho chị ấy, đồ chơi phải chia một nửa cho chị ấy, ngay cả ba mẹ cũng phải chia một nửa cho chị ấy. Vì có thêm chị ấy, những thứ vốn chỉ thuộc về một mình em đột nhiên giống như không phải là của em nữa. Ba em nói chuyện với chị ấy lúc nào cũng ôn hòa nhỏ nhẹ, mẹ cũng luôn chỉ vào chị ấy mỗi khi em cáu kỉnh rồi nói, 'Con mà không nghe lời là mẹ không thương con nữa. Con nhìn chị ngoan ngoãn, nghe lời như thế kia kìa', ngay cả những bạn nhỏ thường đến nhà em chơi cũng sẽ vây quanh chị ấy lúc chơi trò chơi, nói 'Mình thích chị bạn, mình chung đội với chị ấy', thoáng cái, chị ấy đã cướp hết tất cả mọi thứ của em, trở thành đối thủ cạnh tranh của em, sao em có thể không ghét chị ấy được chứ."
"Em quấy khóc đòi đuổi chị ấy đi, nhưng mà ba mẹ vốn không để vào mắt chuyện quấy khóc của em. Cho nên em chỉ có thể bắt đầu bắt nạt chị ấy. Em hi vọng chị ấy chịu không nổi sẽ tự đòi đi, cũng hi vọng chị ấy mắc lỗi, hi vọng chị ấy bị mắng cùng mình. Nhưng chị ấy chưa từng mắc lỗi, không cãi lại, thậm chí không đánh trả. Em càng bắt nạt chị ấy, chị ấy lại càng ngoan ngoãn, càng khiến người ta yêu thích, đặc biệt là khiến ba em thích, vì vậy em lại càng ghét chị ấy hơn."
"Nhưng chị ấy thật sự quá tốt. Ngay cả ghét chị ấy cũng trở thành một chuyện không làm cho người ta yên lòng yên dạ được. Em bắt nạt chị ấy như vậy, chị ấy vẫn dịu dàng, hòa thuận với em, vẫn sẽ đứng ra bảo vệ em những lúc em bị bạn học bắt nạt, vẫn sẽ chủ động gánh tội giúp em những lúc em làm chuyện xấu, vẫn sẽ mua cho em đồ ăn vặt mà em muốn ăn những lúc em hết tiền tiêu vặt, vẫn sẽ lén thức suốt đêm làm cùng em những lúc em làm không xong bài tập hè."
"Cho nên, một bên trong lòng em cảm thấy mình ghét chị ấy muốn chết, một bên lại cảm thấy thật ra chị ấy cũng rất tốt, rất vô tội, em không nên đối xử tệ với chị ấy như vậy. Nhưng hễ mỗi lần em vừa định đối xử với chị ấy tốt hơn chút, chị ấy sẽ lại luôn khiến em bực bội lần nữa vì sự ưu tú của mình. Ví dụ như em bị mắng vì thi cuối kỳ tụt dốc, chị ấy lại một mực phải đứng nhất toàn khu vực trong kỳ thi, bạn nam em thích thầm đã lâu, lại một mực nói với em rằng chị cậu đẹp quá, có thể cho mình QQ của chị ấy không. Nên em giống như đứa bị tâm thần phân liệt vậy, đảo qua đảo lại giữa ghét chị ấy và thích chị ấy rất nhiều năm, cho đến cái năm mà em thi vào cấp ba."
"Vì thiếu hai điểm, em bị rớt trường chuyên. Vốn dĩ nếu không có chị ấy, em vừa vặn có thể được cộng thêm hai điểm theo diện con một. Vì vậy năm đó em hận chị ấy muốn chết, trút hết tức giận lên người chị ấy, nói hết tất cả những lời ác độc, khó nghe." Gần như chỗ nào có thể làm Phó Tư Điềm đau, Phó Tư Du sẽ đâm vào chỗ ấy.
"Chị ấy chỉ rưng rưng nước mắt, vẫn cứ bị đánh không đánh trả, bị mắng không cãi lại, im lặng lắng nghe, sau đó thì khóc."
"Trước kia vì chị ấy khóc nên em bị ba đánh, rất nhiều năm sau chị ấy không còn khóc trước mặt chúng em nữa. Chỉ là khi đó trong lòng em cực kỳ hận chị ấy, vốn dĩ không để ý đến chuyện này, ngược lại cảm thấy chị ấy buồn nôn, giả vờ đáng thương. Thật lâu về sau, chuyện này qua đi, lúc em với chị ấy khôi phục lại mối quan hệ có thể nói chuyện, em mới phát hiện, chị ấy đối xử với em khác hẳn. Vẫn rất tốt với em, nhưng mà rất khách sáo, hoàn toàn không thật lòng. Em biết, lần đó em thật sự đã làm tổn thương chị ấy, chúng em không quay lại được nữa."
Kể lại chuyện cũ, ánh mắt Phó Tư Du xa xăm, khóe môi treo chút ý cười, thêm cả chút muộn phiền, đó là thái độ bình tĩnh đã buông bỏ hoàn toàn.
Thời Ý nhíu mày, lặng lẽ lắng nghe, không quấy rầy. Trước mắt cô ấy chậm rãi hiện ra bóng dáng của thiếu niên Phó Tư Điềm đứng lẻ loi trong góc phòng, ăn nhờ ở đậu, cúi đầu, rưng rưng nước mắt, trái tim như bị nứt ra một lỗ hổng.
Đồ ăn lạnh dần, không ai có tâm trạng ăn. Phó Tư Du nói tiếp: "Vốn dĩ em nghĩ mình sẽ không để ý, không thật lòng thì không thật lòng, ai thèm. Nhưng đâu có ngờ, em còn để ý nhiều hơn những gì em tưởng tượng. Em không thoải mái, nhưng em cũng không biết nên làm gì. Khéo léo kết thân thì chị ấy không nhận, thẳng thắn kết thân thì em không làm được. Vì vậy quan hệ của em với chị ấy cứ quái dị căng thẳng như thế, cho đến cái năm chị ấy sắp tốt nghiệp đại học."
Nói đến đây, giọng Phó Tư Du cuối cùng cũng có chút dao động rõ rệt.
"Vì một bộ đồ lót, em với chị ấy cãi nhau, em tức giận bỏ nhà đi, lúc đi qua đường, em bị tai nạn giao thông."
Hơi thở của Thời Ý cũng vô thức chậm lại theo âm điệu của Phó Tư Du, ánh mắt lộ ra vẻ sửng sốt.
Phó Tư Du tự giễu: "Rất nực cười đúng không, chỉ vì một bộ đồ lót, mất một chân."
Thời Ý mở miệng, muốn nói gì đó, lại không biết nói gì cho phải. Chuyện này và sự cố ngoài ý muốn Phó Tư Điềm kể qua loa khác nhau một trời một vực.
Tai nạn ngẫu nhiên, tạo hóa trêu ngươi. Những lời như vậy, trước hiện thực cuộc sống tàn khốc thế này, quá nhẹ. Cho dù là đối với Phó Tư Du mà nói, hay là đối với Phó Tư Điềm mà nói.
Thời Ý nhìn chằm chằm Phó Tư Du, cổ họng cuộn trào, hơi thở gần như biến mất không thấy tăm hơi. Chợt cô ấy không dám tưởng tượng, Phó Tư Điềm sẽ phải đối mặt với những gì sau chuyện đó.
Cô là người mềm mại, lương thiện, không chịu buông tha bản thân như vậy cơ mà.
Trong mắt Phó Tư Du cũng lộ ra bi ai, âm thanh trầm xuống: "Em hôn mê một tuần mới tỉnh lại. Chắc chị tưởng tượng được, sự suy sụp của em vào một ngày nọ khi em có thể ngồi dậy được rồi, vô tình sờ một cái, bỗng phát hiện chân mình không còn nữa. Tận thế cũng chỉ đến vậy thôi." Thời gian trôi qua, bây giờ kể lại, nỗi đau đớn này vẫn sẽ khiến người ta khϊếp sợ như trước.
Lưng Thời Ý cứng đờ, dùng ánh mắt an ủi Phó Tư Du.
Phó Tư Du nở một nụ cười gượng gạo, ý bảo mình không sao, nói tiếp: "Em không muốn sống nữa. Em hận chị ấy như điên, trách chị ấy, hận không thể lột da uống máu chị ấy. Em hận vì em với chị ấy cãi nhau, hận chị ấy vẫn an ổn, có hai chân để đứng, hận chị ấy từ đầu đến cuối không nên tồn tại trên thế giới này, hủy hoại cả đời em."
"Vì vậy hễ nhìn thấy chị ấy là em khóc, em nổi điên, em cầm tất cả những thứ có thể cầm được đòi đập chị ấy, em vừa khóc thì mẹ em cũng khóc theo em, làm ầm lên theo em. Ba em không biết làm sao, đành phải bảo chị ấy trước mắt đừng đến bệnh viện, về quê chăm sóc cho bà nội. Sau đó bà nội em qua đời, thương tích của em liên tục chuyển biến xấu, để giữ được chân còn lại, em chuyển viện, cách nhà rất xa, ba em vội vàng bán nhà để xoay tiền, một mình mẹ em lo không xuể, vẫn phải cần chị ấy hỗ trợ, cho nên chị ấy đi qua đây theo. Em không muốn nhìn thấy chị ấy, thế là chị ấy cũng không bước vào phòng bệnh của em, mỗi ngày chỉ ở trên hành lang ngoài phòng bệnh, sáng thì hỗ trợ chạy tới chạy lui mua cơm mua đồ, tối thì hỗ trợ gác đêm, ăn uống ngủ nghỉ đều ở trên cái ghế sắt chị ấy mang ra ngoài. Mùa đông lạnh lẽo, em không biết quãng thời gian đó chị ấy làm sao qua được, cả nhà chúng em cứ sống người không ra người, quỷ không ra quỷ vậy đấy."
Mắt Thời Ý đỏ ửng, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới.
Vậy hẳn là không lâu sau khi bọn họ chia tay. Lúc đó bệnh sỏi mật của Lai Lai vẫn chưa khỏi.
"Sau đó, vết thương của em từ từ chuyển biến tốt hơn, giữ được chân trái, em bắt đầu phải tập phục hồi chức năng. Tập luyện rất đau, ra ngoài phải đối mặt với ánh mắt soi mói của người khác, thừa nhận mình là một người tàn tật, chuyện này cũng rất khó khăn. Em không thay đổi tâm tình được, không chấp nhận được, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra cuộc đời mình sau này. Em lại không muốn sống nữa."
"Có một hôm mẹ em ra ngoài bàn chuyện với người của bên bồi thường bảo hiểm, mấy bệnh nhân khác cũng không có trong phòng, em liền nhảy một chân xuống giường, đi tới ban công, muốn leo lên ban công nhảy xuống. Chị em ở ngoài hành lang, ngay lập tức xông vào. Em cũng không biết sao chị ấy lại phản ứng nhanh được đến vậy, chị ấy cản em lại."
"Em đã quyết tâm không muốn sống nữa, giãy giụa xô xát với chị ấy. Lúc đó chị ấy gầy trơ xương, bị em vừa đánh vừa đá, thậm chí còn không ghìm được người chỉ có một chân đứng còn không vững như em. Hai chúng em giằng co, cùng ngã xuống đất, em bóp cổ chị ấy. Có một khoảnh khắc, em thật sự muốn bóp chết chị ấy, hai người chúng em cùng chết."
"Đột nhiên chị ấy không vùng vẫy nữa, chỉ lặng lẽ nhìn em, ánh mắt đau khổ. Em do dự, bị y tá bên ngoài đi ngang qua chạy vào ngăn lại. Lúc được đỡ dậy, em nghe thấy chị ấy nhìn chằm chằm em, lạnh lùng như đang nhìn một người chết, nói 'Chẳng phải em hận chị sao? Nếu em chết thì thực sự đúng ý chị rồi. Tất cả những thứ của em đều sẽ là của chị, ba mẹ em sau này cũng chỉ có thể dựa vào chị, em cho rằng chị sẽ đối xử tốt với mẹ em hay sao? Nếu em cam tâm, vậy thì em đi chết đi.'. Trong phúc chốc, em bùng nổ, lại muốn nhào lên đánh chị ấy, nhưng mà bị đè lại rồi, không nhúc nhích được."
"Từ hôm đó trở đi, em không muốn chết nữa, em không cam lòng. Dựa vào đâu chị ấy vẫn được sống tốt, còn em phải thối rữa trong bùn đất. Em không chỉ muốn sống, em còn muốn phải sống thật tốt, tra tấn chị đến đến chết."
"Ôm suy nghĩ như vậy trong đầu, em sống tiếp. Không lâu sau em xuất viện, chị ấy tốt nghiệp, ba chị ấy cũng ra tù. Chúng em không ở chung nữa, chị ấy ở với ba mình, chúng em không gặp mặt nhau thường, nhưng mỗi tháng, chị ấy đều sẽ gửi tiền cho mẹ em. Em biết, vì để kiếm được nhiều tiền hơn, chị ấy phải làm công việc bán hàng không đúng chuyên môn, em biết, tất cả chi phí chữa trị của em đều có một phần tiền lương của chị ấy. Em không muốn đi học. Tuần nào em cũng đi làm phục hồi tâm lý, nhưng lần nào đi em cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó đốt tiền. Chi giả đặt làm đầu tiên của em là chị ấy bỏ tiền ra. Nhưng dùng chưa được bao lâu, em đã không hài lòng nữa, đòi đổi một cái tốt hơn. Chị ấy chẳng nói chẳng rằng, tháng sau liền dắt em đi đổi. Chưa dùng được bao lâu, em lại không hài lòng, lại đòi đổi. Chị ấy vẫn chiều theo em. Ba em khuyên em đừng gây chuyện, nói chị ấy cũng không dễ dàng gì. Em cứ muốn gây chuyện vậy đấy, em muốn vắt cạn giọt máu cuối cùng của chị ấy, xem chị ấy còn có thể đạo đức giả được tới khi nào."
Thời Ý nghiến chặt răng, móng tay đã đâm rướm máu trong lòng bàn tay.
Âm thanh của Phó Tư Du cũng trở nên khàn khàn: "Ba chị ấy ra tù chưa tới mấy tháng, phát hiện ung thư gan thời kỳ cuối, không bao lâu sau thì qua đời. Em có cảm giác từ sau khi ba chị ấy qua đời, cả người chị ấy càng không có sức sống, nhưng em không nghĩ nhiều như vậy. Cho đến một ngày cuối năm, ba em nói công ty gọi điện hỏi ông ấy có liên lạc được với chị em không, nói chị em đã hai ngày không đi làm mà cũng không xin nghỉ phép, điện thoại cũng không gọi được. Ba em cuống cuồng lên, ngoài miệng thì em mắng ông ấy lo bò trắng răng, thật ra trong lòng cũng hoảng."
"Ba em đi sang chỗ nhà chị ấy thuê, phá cửa vào. Chị em ngã bên cạnh ấm đun nước, hơi thở thoi thóp, không biết đã hôn mê bao lâu. Đưa đi cấp cứu, lập tức đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, bác sĩ nói là bị sốc do viêm đường mật tắc nghẽn cấp tính, bọn họ không hiểu, sao lại có người có thể chịu được như vậy, sao lại có người có thể để cho viêm đường mật kéo dài tới mức này. Em biết. Lúc em thấy ba cầm về bức di thư chị em kẹp trong ví, không biết viết sẵn từ khi nào đưa cho em, em đã biết."
Phó Tư Du nghẹn ngào, đưa mảnh giấy vẫn luôn giữ bên mình cho Thời Ý.
Thời Ý không dám chớp mắt, đôi mắt mờ mịt, bàn tay run rẩy nhận lấy.
Trên mảnh giấy, nét chữ xinh đẹp của Phó Tư Điềm đập vào tầm mắt:
Xin lỗi
111437
Tiểu Ngư, khỏe lên
Ba dòng chữ, lách tách rền vang.
111437...... Thời Ý, mình mãi mãi yêu cậu. Sáu con số, khắc cốt xuyên tâm.
Phó Tư Du nghẹn giọng: "Căn bản là bản thân chị ấy đã không muốn sống nữa. Căn bản là không biết chị ấy đã sớm nghĩ đến cái chết bao lâu rồi. Căn bản là chị ấy luôn ngóng trông, có thể cứ như vậy mà chết đi."
Cuối cùng Thời Ý cũng không duy trì được thể diện giả dối nữa, tấm lưng vẫn luôn thẳng tắp cong xuống, bàn tay đang nắm mảnh giấy run rẩy dữ dội.
Phó Tư Du nhìn ra được, dường như Thời Ý muốn nhịn lại, nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên má, hoàn toàn mất khống chế mà mãnh liệt rơi xuống.
Nước mắt của Phó Tư Du cũng không ngừng được.
Cô yên tâm rồi.
Cô chưa từng nghĩ rằng, người phụ nữ vẫn luôn khéo léo đoan trang đến mức gần như lạnh nhạt ngay từ lần đầu tiên gặp mặt này lại sẽ có dáng vẻ thất thố như thế.
Phó Tư Du nghĩ, chị của cô yêu đúng người rồi, xứng đáng.
Phó Tư Du hít mũi, trúc trắc nói: "Lần đó cứu được chị ấy, làm phẫu thuật cắt bỏ túi mật. Ngày chị ấy làm phẫu thuật, em cũng đi. Em nhìn chị ấy nằm trên giường mổ được đẩy ra, trên người cắm ống dẫn, hơi thở yếu ớt, trông như có thể mất bất cứ lúc nào, trong lòng bỗng cảm thấy rất đau, rất vô nghĩa. Em không biết, mình tra tấn chị ấy như vậy, tra tấn bản thân như vậy có ý nghĩa gì nữa. Em từng cho rằng không chết thì không ngừng, nhưng nếu chị ấy thật sự chết rồi, em cũng sẽ không thật sự vui sướng. Làm người khổ quá. Em khổ, chị ấy cũng khổ. May mà, dù sao cũng chỉ như vậy một đời thôi. Bỏ đi. Em quyết định buông tha chị ấy, cũng buông tha cho bản thân mình."
"Từ lần đó về sau, mối quan hệ giữa em với chị ấy tốt lên. Chúng em cùng đến Hải Thành, em nhận được sự điều trị phục hồi chức năng phù hợp với mình hơn, lắp chi giả mới, thậm chí thi vào trường đại học mới, cuộc sống của chúng em coi như đi vào quỹ đạo một lần nữa. Nhưng mà, trong lòng chị em vẫn chưa từng thật sự được chữa lành. Em nhìn ra được, chị ấy chưa từng có một ngày nào là vui vẻ thật sự."
Phó Tư Du không nói thẳng, năm tiếp theo, Phó Tư Điềm vì bị xuất huyết dạ dày dẫn đến nguy kịch, lại phải đưa đi cấp cứu. Lúc đó Phó Tư Du mới ý thức được, chị của mình chưa từng thật sự khỏe lại. Phó Tư Điềm từng thời từng khắc đều mong mỏi nhờ vào một sự cố ngoài ý muốn để được giải thoát. Trên xe cấp cứu, như đang trăng trối, Phó Tư Điềm yếu ớt xin lỗi Phó Tư Du, thẳng thắn thành khẩn nói cô vẫn luôn rất hối hận vì khi tai nạn giao thông năm đó xảy ra, cô đã không hô lên nhắc nhở một tiếng. Khoảnh khắc đó, nước mắt Phó Tư Du rơi như mưa. Đứng trước dòng chảy của số phận, có hô lên một tiếng kia hay không thì cũng có thay đổi được cái gì đâu. Sao lại có người ngốc như Phó Tư Điềm vậy.
Phó Tư Du nắm tay Phó Tư Điềm, nói với cô: "Chị khỏe lại, chị khỏe lại em sẽ không trách chị nữa. Em tha thứ cho chị, chỉ cần chị khỏe mạnh. Nếu chị chết rồi, cả đời này em cũng sẽ không thể sống tốt."
Nhờ vậy Phó Tư Điềm mới có vẻ thật sự gỡ bỏ được một chút khúc mắc, tìm được hơi sức để chống đỡ, đi khám bác sĩ tâm lý, uống thuốc hai năm, chuyển biến tốt lên.
"Cho đến khi gặp lại chị."
"Mấy ngày nay, nụ cười em nhìn thấy trên mặt chị ấy là nụ cười mà sáu năm qua em chưa từng trông thấy. Chị Thời, chị của em thật sự rất yêu rất yêu chị. Chỉ là chị ấy ngốc quá, không biết cách biểu đạt. Nhưng không trách chị ấy được, từ nhỏ chị ấy đã không nhận được nhiều tình yêu thương, người yêu chị ấy nhất lại lấy việc rời bỏ, không liên lụy làm một ví dụ mẫu tệ hại nhất cho chị ấy, chị ấy nào có hiểu, ngoại trừ rời bỏ, ngoại trừ vì muốn tốt cho người ta, vẫn còn rất nhiều cách khác để yêu một người. Sáu năm trước, nếu chị ấy có sự lựa chọn tốt hơn, chị ấy tuyệt đối sẽ không rời bỏ chị."
"Chị đừng trách chị ấy được không?"
"Từ nhỏ chị ấy đã không nhận được nhiều tình yêu thương", những lời này lại đâm vào khiến cả linh hồn Thời Ý đau đến run rẩy.
"Chị đã không còn trách cậu ấy từ lâu rồi." Thời Ý khàn giọng đáp lại.
Phó Tư Du hỏi tiếp: "Vậy em có thể yên tâm giao chị ấy cho chị không? Chị biết đó, có thể chị ấy vẫn sẽ làm chuyện ngớ ngẩn, có thể vẫn sẽ làm cho chị tức giận buồn bã, có thể vẫn không biết phải yêu bản thân như thế nào, phải yêu chị như thế nào."
Thời Ý nói: "Chị sẽ có rất nhiều kiên nhẫn."
Cổ họng Thời Ý nghẹn lại, đôi mắt ngấn lệ nhìn thẳng vào Phó Tư Du, trịnh trọng nghiêm trang mà nói: "Chị sẽ yêu cậu ấy cả đời."
Xa cách mấy năm, vô số lần Thời Ý muốn thoát ra, vô số lần nhắc nhở chính mình, phải yêu người khác, càng phải yêu bản thân. Nhưng bây giờ, cô ấy chỉ muốn hứa hẹn: "Chỉ cần cậu ấy quay đầu lại, chị sẽ mãi mãi ở phía sau cậu ấy."
Chỉ cần cô cần.
Cô ấy nguyện trở thành chiếc thuyền của cô, con đường của cô, liều thuốc của cô, ánh sáng vĩnh cửu của cô.
Như thế nào cũng được.