Loạn Nhịp Vì Người

Chương 143




Chị... Điềm Điềm?

Sau khi ăn điểm tâm xong, thời gian cũng không còn sớm, bốn người không tiếp tục ở lại cổ trấn, trả phòng, lái xe đi vào nội thành dạo chơi.

Chiều bốn giờ hơn, bọn họ đi ra từ vườn cảnh vô cùng nổi tiếng ở địa phương, lên đường về thẳng Hải Thành. Quẩy hết hai ngày, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ đều hết năng lượng, quyết định không sắp xếp hoạt động vào buổi tối, nghỉ ngơi cho đã.

Thời gian được giãn ra, Trần Hi Trúc nổi hứng, muốn đến chung cư Phó Tư Điềm ở xem thử. Hiển nhiên Phó Tư Điềm không từ chối.

Gần đến giờ ăn tối, xe ra khỏi cao tốc, chạy vào trong thành phố. Thời Ý hỏi bọn họ tối muốn ăn gì, Doãn Phồn Lộ nói mình ăn gì cũng được, Trần Hi Trúc cũng vừa định trả lời "Gì cũng được", tầm mắt bỗng lướt về phía mấy cô gái trẻ tuổi đang cười nói bước ra từ siêu thị trên đường dành cho người đi bộ đằng trước.


Thoạt nhìn độ tuổi các cô gái cũng chỉ tầm đại học, sóng vai mà đi, mỗi người xách một bên quai túi nhựa lớn, có thể lờ mờ nhìn thấy bên trong đầy ụ nguyên liệu nấu ăn tươi sốt, thoạt nhìn nếu không phải ăn lẩu thì là ăn đồ nướng.

Tính háu ăn của Trần Hi Trúc ngay lập tức bị khơi gợi.

"Ăn lẩu được không?" Trần Hi Trúc quay đầu lại hưng phấn hỏi.

"Được đó." Thời Ý đánh vô lăng, thoải mái hỏi: " Tư Điềm, cậu có đề cử quán nào không?"

Phó Tư Điềm vừa định trả lời, Trần Hi Trúc đã nối gót hỏi ngay tắp lự: "Điềm Điềm, nhà cậu có dùng lửa được không?"

Phó Tư Điềm ngay lập tức hiểu ý Trần Hi Trúc, cô cười nói: "Được chứ. Không cho dùng khí đốt tự nhiên, nhưng có thể dùng bếp từ. Cậu muốn ăn ở nhà à?"

Trần Hi Trúc gật đầu như giã tỏi: "Mình với Lộ Lộ không rành nấu ăn, tính ra, đã lâu lắm rồi tụi mình không ăn đồ ăn trong nhà. Lần gần nhất ăn lẩu tại gia hình như đã là chuyện hai năm về trước lúc đến nhà Lộ Lộ gặp ba cậu ấy. Mình thèm chết đi được, bây giờ nhắc tới cảm giác nước miếng sắp chảy cả ra bằng đường mắt."


Doãn Phồn Lộ vừa buồn cười vừa đau lòng: "Sao tự nhiên mình lại có cảm giác như cậu bị mình ngược đãi vậy."

Trần Hi Trúc ngay lập tức thuận thế trèo lên cột, lòng đau như cắt: "Chứ còn gì nữa! Cậu mới biết à, chậc! Thật không biết phải trái. Kiểu người khờ dại vì yêu mà ngậm đắng nuốt cay như mình không còn nhiều đâu, cậu nhất định phải quý trọng."

Doãn Phồn Lộ trưng ra vẻ mặt buồn nôn, giả vờ nghiêm trọng: "Thôi đừng nói nữa giùm, mình sắp... sắp sửa nuốt không vô lẩu tối nay rồi."

Trần Hi Trúc xù lông: "Doãn! Phồn! Lộ! Cậu nói lại lần nữa."

"Mình nói..."

Trần Hi Trúc vồ lên, nghiêng người bịt miệng Doãn Phồn Lộ lại. Doãn Phồn Lộ "Ưm ưm ưm" giãy dụa, hai người cười giỡn ầm ĩ.

Thời Ý và Phó Tư Điềm cũng không nhịn được cười thành tiếng. "Vậy cậu chạy đến khu trung tâm mua sắm Kim Hối trước nhà mình đi, trong đó có một cái siêu thị, chúng ta đi mua thức ăn." Phó Tư Điềm dặn Thời Ý.


Thời Ý "Ừ" một tiếng, hỏi: "Nồi lẩu nhà cậu là dạng nồi uyên ương à?"

Phó Tư Điềm nói: "Không phải."

Nghiêm túc mà nói, cái ở nhà cô không phải nồi lẩu mà là một cái nồi đa năng. Cô ở một mình, ăn gì cũng chả quan trọng, thật ra cô cũng rất ít khi nấu ăn ở nhà, nồi này là do Phó Tư Du nhìn không nổi nữa nên mua tặng cho.

Thời Ý nói: "Vậy cậu đừng mua cốt lẩu cay."

Phó Tư Điềm định hỏi tại sao, chợt phản ứng lại được, Thời Ý thật sự để trong lòng vấn đề dạ dày tiêu hóa kém của cô. Cho nên, lí do cháo sáng hôm qua quá nhừ...

Trong lòng Phó Tư Điềm êm ả, ý cười tràn ra dưới đáy mắt: "Được, nghe cậu hết."

Cô nhẹ nhàng trả lời.

Thời Ý vờ như không để ý nhìn chằm chằm con đường phía trước, nhưng khóe môi lại lộ ra vẻ ngọt ngào.

Cô ấy lái xe thẳng vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của trung tâm thương mại kia, bốn người đi siêu thị mua thức ăn, còn mua thêm bộ bát đũa nhỏ, mới chuyển chiến trường sang chung cư nơi Phó Tư Điềm sống.
Đậu xe ở điểm đỗ xe tạm thời có trả phí xong, bốn người đi bộ lên.

Dọc đường Phó Tư Điềm nghe điện thoại, là Phó Tư Du hỏi cô đang ở nhà hay nhà hàng, nói mẹ có làm bánh rán, còn nóng hổi, Phó Tư Du và Tống Vũ ra ngoài, sẵn tiện mang qua cho cô một ít.

Bánh rán Vương Mai Phân làm là theo công thức chính cống của Nịnh Thành, người vùng khác chưa từng được ăn hương vị chính tông như vậy. Phó Tư Điềm nghĩ vừa hay Thời Ý, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ cũng ở đây, có thể cho họ nếm thử, bèn không từ chối, nói với Phó Tư Du: "Chị ở nhà, em đến thì đi thẳng lên là được."

Phó Tư Du vui vẻ cúp máy.

Phó Tư Điềm cất điện thoại, vào thang máy với đám Thời Ý, bấm số tầng, giải thích: "Em gái mình gọi, nói thím mình có làm một ít bánh rán, muốn mang qua cho mình nếm thử."
Doãn Phồn Lộ khen: "Cô em gái này của cậu thật là chu đáo."

Trần Hi Trúc có hơi thắc mắc, nhưng không dám hỏi, trái lại Thời Ý lại hỏi thẳng: "Hiện tại mối quan hệ giữa cậu với em gái đã tốt hơn rồi?"

Nụ cười trên mặt Phó Tư Điềm phai nhạt đi chút, kính phản quang của thang máy phản chiếu ra nét buồn bã khó mà che giấu trên mặt cô: "Ừm."

"Mấy năm nay, em ấy đã trải qua quá nhiều chuyện, đã trưởng thành hơn rất nhiều."

Thật ra nếu được, cô thà rằng Phó Tư Du vẫn có thể vô tư thoải mái giống như lúc trước. Quan hệ với cô tốt hay xấu thật ra cũng không quan trọng, có thể được sống một cuộc sống tốt đẹp của chính mình là đủ rồi. Nhưng chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, không quay lại được nữa.

Cũng may, kết quả này bây giờ cũng xem như trong cái rủi có cái may. Bằng không, cả đời này cô cũng không có cách nào buông bỏ được.
Thời Ý dường như có chút đăm chiêu, nắm tay Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm hiểu được sự an ủi thầm lặng của cô ấy, thu lại phiền muộn, dùng ngón tay cái khẽ vuốt ve mu bàn tay Thời Ý, lại nở nụ cười.

Thang máy mở ra đúng lúc, Phó Tư Điềm dắt mọi người đi về hướng nhà mình.

Chung cư thoạt nhìn một tầng có ít nhất hơn mười hộ, Phó Tư Điềm ở trong căn ngay kế sát thang máy. Thời Ý mím môi, cảm thấy không hài lòng lắm. Hộ gia đình rất hỗn tạp, hơn nữa khoảng cách quá gần với cửa thang máy, tạm thời chưa nói tới chuyện tạp âm quấy nhiễu, cô ấy cũng không yên tâm về mức độ an toàn.

"Sao lại nghĩ đến chuyện mua chung cư?" Cô ấy nhìn Phó Tư Điềm, bình tĩnh hỏi.

Phó Tư Điềm nói: "Không phải mua, là thuê thôi. Chỗ lúc trước thuê không phải chỗ này, sau đó mở nhà hàng, lúc đầu buổi sáng phải nhập hàng sớm, cách chợ với nhà hàng xa quá, thế là mình chuyển sang bên này."
Là thuê à. Lông mày Thời Ý ngay lập tức giãn ra. Cô ấy bắt đầu tính toán thầm trong lòng khoảng cách giữa nhà mình với nhà hàng Nam Nguyên. Tuy không cùng hướng, nhưng áng chừng khoảng cách, hẳn là cũng không xê xích bao nhiêu.

"Không cần cởi giày." Phó Tư Điềm đứng cạnh cửa đánh tiếng.

Trần Hi Trúc vô tư, không khách sáo với cô chút nào, thật sự không cởi, bước thẳng vào: "Mình biết, cậu chưa chuẩn bị dép cho tụi mình chứ gì."

Dù sao thì, ngay cả bát đũa cũng đều là vừa mới mua.

Phó Tư Điềm lươn lẹo: "Cậu nói vậy là vu oan người ta rồi." Cô xoay người mở tủ giày, lấy ra hai đôi đép sạch sẽ mang trong nhà: "Là do mình muốn để mọi người thoải mái chút thôi."

Thỉnh thoảng gia đình Phó Tư Du ghé qua, cô vẫn có chuẩn bị hai ba đôi dép cho khách.

Trần Hi Trúc hừ một tiếng cười lên, không hề nhận sai, chỉ nói: "Vậy thì cứ thay đi, nóng muốn chết, cởi ra cho mát chút."
Doãn Phồn Lộ tỏ vẻ đồng tình, hai người bèn lấy dép Phó Tư Điềm đưa cho, khom lưng thay giày.

Thời Ý đứng bên cạnh, hỏi bằng ánh mắt: "Của mình đâu?"

Đôi mắt Phó Tư Điềm khẽ xao động, nói: "Cậu chờ mình chút." Nói xong cô cũng không thay giày, xoay người bước nhanh lên lầu.

Chẳng bao lâu sau, cô ôm một đôi dép vẫn còn mác đi xuống, cảm giác chất liệu rõ ràng khác với dép dưới chân Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ.

Đó là vào một năm trước năm cô mở nhà hàng, dùng khoản tiền hậu hĩnh nhất trong sự nghiệp đổi lấy từ sau những buổi xã giao cùng tăng ca không ngừng nghỉ cả tháng trời, hồn bay phách lạc, không biết muốn làm gì, muốn đi đâu, khi đi ngang qua cửa hàng chuyên doanh, ma xui quỷ khiến thế nào lại mua về.

Cùng một nhãn hiệu với đôi dép mà Thời Ý đã chuẩn bị cho cô vào năm đó.
Nơi mềm mại nhất trong lòng Thời Ý như bị thứ gì đó va mạnh phải, rung động vô cùng.

"Thử xem có vừa chân không." Phó Tư Điềm xé mác đưa cho Thời Ý.

Thời Ý nhận lấy, còn chưa nói gì, Trần Hi Trúc đã nhanh nhảu trước: "Wow, gì đây? Tại sao của cậu ấy lại là mới."

Mặt Phó Tư Điềm hơi ửng đỏ, mập mờ: "Mình không biết mấy cậu sẽ đến..."

Trần Hi Trúc dí dỏm: "Ủa, vậy chứ cậu biết Thời Ý sẽ đến à?"

Thời Ý vừa đổi giày vừa hơi ngẩng đầu, nhìn cô với ánh mắt trêu chọc.

Ngay cả cổ Phó Tư Điềm cũng đỏ bừng, bỗng nhiên cạn lời, cảm giác có giải thích như thế nào cũng không đúng. Cô dứt khoát ngồi xổm xuống thay giày, không nói nữa.

Ngay lập tức Trần Hi Trúc cười càng quá trớn hơn, Doãn Phồn Lộ còn giậu đổ bìm leo, giả vờ phê bình Trần Hi Trúc: "Cô giáo Trần, trong lòng cậu còn chưa nhận thức rõ được hay sao, làm sao dám so với Thời Ý Ý người ta hả. Thời Ý Ý là ai, chúng ta là ai."
Trần Hi Trúc giả vờ giả vịt: "Haiz... Rốt cuộc là trao lầm rồi."

Phó Tư Điềm xấu hổ đến nỗi cả người sắp sửa vùi vào đầu gối. "Mấy cậu nói lắm quá, xem ra không đói chút nào, lát nữa mình sẽ giảm bớt đồ ăn của mấy cậu vậy."

Âm thanh của cô mềm nhẹ, chẳng có chút khí thế nào.

Trái tim Thời Ý mềm nhũn theo. Cô ấy xoa nhẹ tóc sau đầu Phó Tư Điềm, bên xướng bên họa cùng cô: "Đừng bỏ gia vị luôn, đừng nêm nếm cho bọn họ."

Phó Tư Điềm cuối cùng cũng cười thành tiếng, nhẹ nhàng đáp: "Được."

Mà Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ ngay lập tức hết cười nổi, khóc sướt mướt.

Phó Tư Điềm cười khúc khích, cười rất thoải mái.

Thời Ý, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ nhìn cô chăm chú, tất cả bọn họ đều nhìn thấy sự vui mừng thanh thản trong mắt nhau.

Điềm Điềm của bọn họ, vẫn xinh đẹp nhất khi cười lên như thế này.
Bốn người đùa giỡn trong chốc lát, xếp hàng đi vào nhà vệ sinh của Phó Tư Điềm rửa chân, sau đó đến nhà bếp bắt đầu rửa rau rửa tôm, chuẩn bị nồi niêu chén bát.

Nhà quá nhỏ, chỉ tầm 30 40m2, nhà bếp hai người đứng là hết nhúc nhích được, Phó Tư Điềm bèn bảo mấy người Thời Ý, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ đợi cô ở bàn ngoài, có cần gì thì giúp cô một tay là được.

Thời Ý vì ngại có người khác ở đây nên cũng không thể không biết xấu hổ mà dính với Phó Tư Điềm mãi, vì vậy bèn nghe lời đi theo hai người Trần Hi Trúc vừa dọn bát đũa ra sẵn vừa chờ đợi.

Chỉ còn chờ lột xong mấy quả trứng cút cuối cùng là Phó Tư Điềm có thể đi ra ăn cùng, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.

Phó Tư Điềm đoán là Phó Tư Du tới, nhờ Thời Ý mở cửa giúp mình, cô đi rửa tay rồi ra ngay.
Thời Ý không có suy nghĩ gì khác, điều chỉnh ra một vẻ mặt mà cô ấy tự nhận là ân cần nhất, thân thiện nhất đi mở cửa.

Nào ngờ, cửa vừa mở ra, đứng ngoài cửa không phải Phó Tư Du, mà là một cô gái xinh xắn ngọt ngào, thoạt nhìn cùng lắm chừng 23 24 tuổi.

"Chị Điềm Điềm." Chưa nhìn rõ người tới, cô gái trìu mến gọi.

Trông có vẻ rất thân thuộc.

Thời Ý nhướng mày, biểu cảm phai nhạt đi.

Chị... Điềm Điềm?

Hửm?

------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Nhất Nhất mỉm cười xách súng Gatling lên ^_^: Để tôi xem xem là ai ngấp nghé thỏ con chút chít của tôi.