Loạn Nhịp Vì Người

Chương 138




Mùa hè của cô, đã trở lại.

Cả trái tim Phó Tư Điềm cũng run rẩy, cộng hưởng theo lồng ngực phập phồng của Thời Ý.

Thời Ý gọi cô là "Lai Lai", Thời Ý hỏi cô "Chúng ta bắt đầu lại có được không?", lưng Phó Tư Điềm cứng đờ, không cử động, sợ rằng mình vẫn đang còn trong mơ, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài.

Trái tim đau xót đến không thể hít thở.

Cô biết Thời Ý là người kiêu ngạo nhường nào, nói ra lời như vậy, phải khó khăn biết bao, nghiêm túc biết bao.

Suy đoán cứ lượn lờ trong đầu cô kể từ sau khi Thời Ý đỏ ửng mắt bỏ đi, rốt cuộc đã được chứng thực. Nhưng ngoại trừ niềm vui sướng không cách nào kiềm nén, đáy lòng cô càng thêm đau đớn xót xa.

Cô đã hiểu lầm Thời Ý rồi ư?

Hơn nữa, một lần hiểu lầm lại là rất nhiều năm.

Cô vẫn luôn cho rằng Thời Ý ôm suy nghĩ trả thù cùng đùa bỡn để tiếp xúc với mình, nhưng hóa ra suốt bao năm qua, Thời Ý thật sự vẫn chưa buông, thật sự vẫn còn yêu cô ư?


Vậy thì việc cô tự ý ra đi, đối với Thời Ý mà nói được xem là gì?

Phó Tư Điềm siết chặt tay, bỗng nhiên đau đến không chịu nổi, khom người trong lòng Thời Ý, cúi đầu, nhịn khóc nhịn đến mức cả người run bần bật.

Nước mắt Thời Ý ngay lập tức cũng rơi theo, làm ướt cổ Phó Tư Điềm.

Cô ấy ôm Phó Tư Điềm chặt hơn, đặt cằm trên đỉnh đầu cô, run rẩy, nhẹ nhàng dịu dàng mà cọ, tựa như đang ôm một giấc mộng dễ dàng tan vỡ, lại tựa như đang ôm một con thú nhỏ cũng đang lạnh cóng như mình, sưởi ấm cho nhau.

Cho dù câu trả lời là gì, cô ấy nghĩ, cô ấy đã cố hết sức rồi, đời này không còn tiếc nuối nữa.

Tất cả kiên trì cùng lý trí của Phó Tư Điềm đều sụp đổ, tan rã không còn một mảnh trong nước mắt của Thời Ý, dịu dàng của Thời Ý, yếu đuối của Thời Ý.


Đó là cái ôm mà cô khao khát ngay cả trong giấc mơ, là người mà dù có chết cô vẫn muốn đuổi theo.

Nhưng mà, cô thật sự, thật sự đủ tư cách để có được, để được yêu một lần nữa sao?

Khoang ngực run lên, cô ngừng nghẹn ngào, nắm lấy mu bàn tay Thời Ý đang vòng qua eo mình, nghiêng người nhìn về phía Thời Ý.

Trong bóng đêm, Thời Ý ngồi quỳ, mái tóc rối tung, đôi mắt đen ngấn nước, mũi đo đỏ, như hội tụ hết thảy nhu tình.

Ngực Phó Tư Điềm lại vừa nghẹn vừa đau, một câu "Thời Ý, cậu có thể có sự lựa chọn tốt hơn" không tài nào thốt lên thành lời được. Nếu nói ra, cô sợ đó sẽ là sự sỉ nhục đối với Thời Ý.

Không có sức kháng cự, cũng không nỡ kháng cự. Hàng mi cô khẽ chớp, một giọt nước mắt lại lặng lẽ lăn xuống.

Thời Ý nâng tay lên, dùng ngón tay cái lau cho cô, không nói gì.


Phó Tư Điềm cắn môi, hơi thở run rẩy cả lên theo cái chạm của Thời Ý.

"Thời Ý..." Cô bấm móng tay vào lòng bàn tay, cuối cùng mở miệng.

"Ơi." Tay Thời Ý hơi cứng lại, thu về, cuộn lại dán trên đùi, im lặng chờ đợi câu tiếp theo của cô.

Trong mắt cô ấy, là bất an không thể che giấu.

Trái tim Phó Tư Điềm lại co rút dữ dội. Cô chưa từng nhìn thấy cô gái điềm tĩnh, tự tin, chín chắn của cô lộ ra nét mặt như vậy bao giờ. Rất muốn xem nhẹ tất cả mà ôm cô ấy vào lòng, nhưng cô không thể.

Cô thúc ép bản thân tỉnh táo lại, nhìn vào mắt Thời Ý, nói ra khỏi miệng: "Thời Ý, mình là Giang Tồn Hi."

Thời Ý ngẩn người, không rõ tại sao, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Mình biết. Từ sau khi đi du lịch biết cậu dị ứng với nấm, mình đã xác định được."

Trong lòng Phó Tư Điềm run lên một cái. Quả nhiên Thời Ý vẫn luôn biết rõ hết thảy. Cô dùng hết sức siết chặt cơ thể, nói tiếp: "Mình đã lừa cậu, từ bỏ cậu, làm tổn thương cậu."
Thời Ý nói: "Mình biết. Không sao hết, đều đã qua cả rồi."

Phó Tư Điềm kiềm nén hổ thẹn và đau đớn, âm thanh càng khô khốc hơn: "Ba mình... Ba mình là tội phạm gϊếŧ người, mình là con gái của tội phạm gϊếŧ người, trong người mình, đang chảy gen xấu."

"Giang Tồn Hi, ngay từ ban đầu, có phải tôi không nên tin tưởng cậu không. Gen xấu quả nhiên sẽ di truyền." Những lời nói thiếu suy nghĩ đã cố gắng quên đi năm đó, bỗng hệt như một thanh kiếm sắc bén, cuốn theo gió tuyết từ dĩ vãng, xuyên thủng màng nhĩ, đi thẳng vào nội tâm.

Thời Ý bỗng chốc đau đến nghẹn ngào. Chợt cô ấy đã hiểu được Phó Tư Điềm đang để ý cái gì, đang do dự cái gì. Cô ấy chưa từng thật sự nghĩ như vậy. Lúc đó, cô ấy chỉ là quá phẫn nộ, quá không cam tâm, quá đau đớn, quá chán ghét nhìn thấy dáng vẻ Phó Tư Điềm không chút dao động, hờ hững thờ ơ, vì vậy chỉ muốn bắt hết tất cả những lời sắc bén, muốn châm chích cô, muốn để cô đau khổ, muốn tìm một tí xíu bằng chứng chứng minh Phó Tư Điềm cũng biết đau, cũng có tình cảm, cũng đang luyến tiếc.
Nhưng lời đã nói chính là lời đã nói, tổn thương được tạo ra chính là đã được tạo ra. Cô ấy không biết nên giải thích như thế nào, nên bù đắp như thế nào.

"Mình xin lỗi, mình xin lỗi... Mình chưa từng thực sự nghĩ như vậy. Mình xin lỗi, chỉ là khi đó mình quá tức giận, mình..." Đáy mắt Thời Ý lại mờ hơi sương, ân hận trườn đầy hai má.

Phó Tư Điềm đau lòng, ngăn cô ấy lại: "Thời Ý, đừng nói xin lỗi, cậu không có lỗi gì với mình. Mình nói những điều này, cũng không phải trách cậu, muốn làm cậu khó chịu."

Thời Ý bất lực nhìn cô.

Phó Tư Điềm vừa dịu dàng lại vừa bi thương: "Thời Ý, thật ra, sau này mình vẫn luôn rất hối hận vì khi đó đã giấu cậu, chưa suy nghĩ thấu đáo đã bước vào cuộc đời cậu, ở bên cậu, không cho cậu quyền được lựa chọn."

Thời Ý cảm động, hơi nước đọng trong đáy mắt trào ra. Cô ấy lại vươn tay, mạnh mẽ ôm Phó Tư Điềm vào lòng, siết chặt, âm thanh khàn khàn tựa như chỉ còn chút hơi: "Mình biết, mình biết hết. Ngay từ ban đầu, mình đã biết cậu là Giang Tồn Hi, cậu là Lai Lai. Mình biết cậu nhát gan thế nào, nhẫn tâm thế nào, lại càng biết cậu lương thiện thế nào, ấm áp thế nào, dũng cảm thế nào. Cho dù cậu có là ai, cho dù cậu trông ra sao đi nữa, mình đều thích cậu."
"Nếu có thể, mình đã muốn không thích cậu từ sớm rồi. Nhưng mà mình không làm được." Trong giọng nói trầm thấp mềm mại chất chứa đau đớn, "Mình biết tất cả, Lai Lai, điều duy nhất mình không biết đó là, cậu có còn yêu mình không."

Thật sự rất dịu dàng rất ấm áp. Lý trí Phó Tư Điềm bị chiếm cứ, tất cả tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào để cô đồng ý, để cô đừng rời đi, để cô trầm luân vào. Nhưng cô vẫn cắn răng, kiên trì thoát khỏi cái ôm của Thời Ý.

Cánh tay trống rỗng của Thời Ý buông xuống, nén nhịn nhìn cô chằm chằm, giống như đang chờ đợi tuyên án cuối cùng.

Mặt Phó Tư Điềm tái nhợt, nói ra miệng lời cuối cùng.

"Thời Ý..."

"Mình bị trầm cảm, từng phải dùng thuốc hai năm, đã nhiều lần từng nghĩ nếu có thể chết đi thì tốt quá. Mình không biết liệu mình đã thật sự khỏi hẳn, sẽ không còn tái phát nữa hay chưa." Âm thanh cô khe khẽ, rũ mi, như được giải thoát.
Ngày qua ngày chịu khổ, mong gặp sự cố rồi chết quách đi. Đây là phần lớn cuộc đời cô trong sáu năm. Có một dạo cô cho rằng, cô sẽ không bao giờ khá lên được nữa.

Thời Ý như bị sét đánh.

Phó Tư Điềm nói cái gì?

Rõ ràng trong suy nghĩ vẫn không chịu tin, vẫn chưa phản ứng lại được, nước mắt đã cuồn cuộn rơi xuống. Tấm lưng vẫn luôn thẳng tắp của Thời Ý sụp đổ, vòng hai tay ôm lấy chính mình, bả vai run bần bật.

Phó Tư Điềm nghe thấy một tiếng nức nở rất nhỏ rất ngắn.

Thời Ý khóc thành tiếng. Trên gương mặt lạnh lùng xinh đẹp toàn là vệt nước, máu rướm trên đôi môi mỏng.

Ngay cả linh hồn của Phó Tư Điềm cũng đau đớn.

Cô chưa từng nhìn thấy Thời Ý khóc dữ dội như vậy, chật vật như vậy. Sự đau lòng của cô ấy, sự tiếc thương của cô ấy, ánh lên trong nước mắt, như ngôi sao tô điểm lên khung trời hỗn tạp, hận không thể soi sáng tất cả bóng đêm đằng đẵng của cô trong quá khứ.
Cuối cùng Phó Tư Điềm cũng không kiềm được mà ngồi xổm lên, vươn tay, ôm chặt Thời Ý vào lòng, như muốn vùi vào trong xương cốt.

Thời Ý ôm lại cô, nức nở bên tai cô, nói với giọng nghẹn ngào: "Không sao, bảo bối, mình không sợ, cậu cũng đừng sợ... Dù có chuyện gì xảy ra, sau này mình đều sẽ ở bên cạnh cậu. Có mình ở đây, sau này, nhất định sẽ làm cho cậu luôn luôn vui vẻ, có được không?"

Thời Ý rất ít khi nói lời âu yếm. Phó Tư Điềm biết, những gì cô ấy nói ra đều là lời hứa hẹn từ tận đáy lòng. Không bao giờ nuốt lời.

Phó Tư Điềm đầu hàng. Cô luyến tiếc. Quá luyến tiếc. Vậy thì thứ lỗi cho cô, để cô ích kỷ thêm một lần nữa, đòi hỏi thêm một lần nữa đi.

Nụ cười Phó Tư Điềm tràn ra khỏi khóe môi, nước mắt lại rơi xuống.

"Thời Ý, mình đã cho cậu cơ hội. Cậu không thể trách mình." Cô ghé vào lỗ tai Thời Ý, khẽ nỉ non, hôn lên nước mắt đắng chát trên má Thời Ý, hôn đến mi mắt, mũi, chóp mũi, Thời Ý khóc mãi, không từ chối cô.
Phó Tư Điềm hôn nhẹ lên môi Thời Ý, nhìn cô ấy chăm chú, khàn khàn quyến luyến: "Khi đó, những gì mình viết trên bưu thϊếp là – To my love, my sunshine, my starlight: I love you, forever."

Đề tên là – Giang Tồn Hi.

Đôi mắt nhòe hơi nước của Thời Ý sáng lên, tim đập dữ dội, máu khắp người như sống lại trong phút chốc.

Cô ấy không kiềm được nữa mà tiến sát lại gần, ôm gáy Phó Tư Điềm, hôn thật sâu.

Như nắng hạn gặp mưa rào, tình ý tha thiết, nghiền nát từng li từng tí, mút vào, liếʍ ɭáρ, hơi thở đan xen, môi lưỡi gắn liền, pha lẫn nước mắt, có chút đắng, nhưng hơn hết là ngọt ngào.

Nhiệt độ quanh thân đang tăng lên, súng sắp cướp cò, trên cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân.

Cổ họng Phó Tư Điềm thoát ra tiếng ưm, hoảng hốt muốn lui ra, Thời Ý lại không chịu buông, đuổi theo cô, càn rỡ càn quét thêm mấy giây, cho đến khi tiếng bước chân gần hơn, mới chưa thỏa mãn mà cọ cọ chóp mũi Phó Tư Điềm, tha cho cô.
Hô hấp của Phó Tư Điềm được tự do, ngay lập tức lui ra, nhìn về phía cửa, ngồi ngay ngắn.

Thời Ý trông thấy, trái tim mềm nhũn.

Nhiều năm về trước, lần đầu tiên cô ấy hôn cô cũng là như thế.

Thời Ý vươn tay lau vệt nước trên môi Phó Tư Điềm, đè giọng trêu cô: "Vừa nãy lúc đáp lại mình chẳng phải vẫn rất mạnh dạn sao?"

Đáy mắt Phó Tư Điềm hãy còn đọng lại sắc xuân trêu người, quay đầu gọi cô ấy: "Thời Ý..." Tựa như ngại ngùng, lại tựa như cưng chiều.

Thời Ý rất hưởng thụ.

Cô ấy ngồi xuống, dịch chuyển đến bên giường, hai chân giẫm lên mặt đất, nói: "Không quấy cậu nữa, đi thay bộ đồ khác đi, bị mình vấy bẩn hết rồi. Mình cũng đi tắm cái."

Vừa dứt lời, Trần Hi Trúc người chưa tới tiếng đã tới trước: "Tư Điềm, cậu tắm xong chưa?"

Phó Tư Điềm và Thời Ý đồng loạt xoay người nhìn ra ngoài.
Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ đến gần, lúc này mới thấy rõ, hóa ra trong căn phòng tối tăm có hai người đang ngồi.

......

Tình huống gì đây? Sao Thời Ý lại ở đây? Có phải họ đến không đúng lúc không? Hai cậu ấy đã khóc hay sao? Sao ánh mắt lại sáng, lại ẩm ướt như vậy? Làm sao đây? Bây giờ rút lui còn kịp không? Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ sững sờ tại chỗ, tiến cũng không được, lui cũng không xong, mưa bình luận điên cuồng hiện lên trong đầu.

Thời Ý và Phó Tư Điềm nhìn nhau, Phó Tư Điềm cong môi cười thật nhẹ, trong lòng Thời Ý liền có câu trả lời.

Cô ấy bật sáng đèn trong phòng, quay đầu nhìn Trần Hi Trúc cùng Doãn Phồn Lộ, thoải mái nói: "Hôm nay ngại quá, làm các cậu sợ rồi."

Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ ngơ ngẩn: "Không có, là sự cố thôi, nói cái gì mà như người ngoài vậy."
"Vậy không phải người ngoài, thì mình nói thẳng."

"Hả?"

Thời Ý duỗi tay dắt tay Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm để cô ấy luồn qua năm ngón tay của mình, mười ngón đan vào nhau.

"Tụi mình làm lành rồi." Thời Ý nói.

Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi.

Chớp chớp mắt, Trần Hi Trúc đột nhiên vỗ tay phun ra một câu chửi tục: "Cái đệch!" Khoa tay múa chân, vui sướng ngây ngất.

Phó Tư Điềm cùng Thời Ý hơi nóng mặt cười lên, Doãn Phồn Lộ nhắc nhở Trần Hi Trúc: "Cô giáo Trần, chững chạc lại chững chạc lại, sàn nhà sắp sập rồi."

Trần Hi Trúc khó khăn dừng chân.

Doãn Phồn Lộ quay đầu lại, nhìn Phó Tư Điềm và Thời Ý, cong mặt mày, đột nhiên mất hết hình tượng ôm chầm lấy Trần Hi Trúc, đu trên người Trần Hi Trúc, không ngừng nhảy dựng lên: "Aaa! Cái đệch! Cuối cùng!!!"
Trần Hi Trúc, Thời Ý, Phó Tư Điềm: "......"

Mấy chú chim đậu ngoài cửa sổ bị sự hân hoan trong phòng làm giật mình, vỗ cánh bay sang nơi khác, Phó Tư Điềm nghe thấy tiếng gió, tiếng nước, tiếng cành lá, tiếng hít thở của vạn vật trên thế gian mà đã lâu rồi cô chưa cảm nhận được.

Thời gian lại bắt đầu trôi.

Bốn mùa luân chuyển.

Mùa hè của cô, đã trở lại.

-------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thỏ con chút chít véo gấu áo, mặt đỏ hồng, càng nói càng nhỏ giọng: Quần áo bị bẩn cũng không sao.

Cậu... vấy bẩn mình, cũng không sao...