Trong mắt Thời Ý không có ánh sáng.
Tháng 11, ngày thi tuyển sinh sau đại học đang đến gần. Trừ những lúc cần thiết, Thời Ý không đến giảng đường để học nữa. Cô ấy xin một chỗ trong phòng tự học ôn ở thư viện, ban ngày ngoại trừ buổi trưa và buổi tối sẽ về nhà thuê ăn cơm, thời gian còn lại, cô ấy đều ở trong phòng tự học để chuẩn bị cho kỳ thi.
Phó Tư Điềm là chỗ dựa vững chắc nhất của cô ấy. Ngoại trừ việc ôn thi, hễ việc gì cô có thể làm thay, từ giặt quần áo nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, cho đến bài tập trong chương trình học, chỉnh sửa luận văn của Thời Ý, cô đều làm thay cho Thời Ý. Trong nội tâm Thời Ý thực ra cũng không muốn như vậy, cô ấy xót Phó Tư Điềm, cảm thấy Phó Tư Điềm thật sự vất vả quá.
Nhưng mà, Phó Tư Điềm thật sự không bằng lòng để cô ấy động vào những việc này.
Sau những khi cô ấy xuống bếp, sau những khi cô ấy dọn dẹp bát đũa, sau những khi cô ấy giặt quần áo lau sàn, và khi Phó Tư Điềm cho rằng cô ấy không nhìn thấy, Phó Tư Điềm luôn ngẩn người nhìn thành quả cô ấy làm ra, sắc mặt tràn ngập sự đau khổ và mịt mờ.
Một lần thì là ngẫu nhiên, nhưng hai lần ba lượt, dần dần Thời Ý cũng hiểu.
Vì vậy cô ấy cũng không can thiệp vào Phó Tư Điềm nữa, để tùy cô thay cô ấy làm tất cả những việc mà cô muốn giúp cô ấy làm.
Nhưng không ngờ, phán đoán của cô ấy đã sai lầm, sai lầm hoàn toàn.
Phó Tư Điềm thật sự quá vất vả, mà sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Huống chi một ngày cô ngủ không được bao nhiêu, Nịnh Thành, Thân Thành, đi học, việc nhà, làm thêm, không ngơi nghỉ.
Vào 11 giờ đêm ngày quyết định bản sơ thảo luận văn, Thời Ý rửa mặt lên giường, hiếm khi thấy Phó Tư Điềm đã nằm sẵn trên giường. Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, Phó Tư Điềm quay lưng về phía cô ấy, cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, nhắm mắt lại, giống như đã ngủ say.
Cô ấy cố ý nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường, nhấc một góc nhỏ chăn lên, cả người khe khẽ dịch vào ổ chăn.
Trong ổ chăn có hơi ấm, rõ ràng là xúc cảm Phó Tư Điềm vừa mới giúp cô ấy làm ấm chỗ ngủ không bao lâu, trái tim Thời Ý bỗng dưng mềm nhũn, cảm giác ấm áp truyền từ lòng bàn chân ra khắp tứ chi xương cốt. Cô ấy không cầm lòng được nghiêng qua, chống người dậy muốn lặng lẽ hôn lên má Phó Tư Điềm.
Vén tóc bên má cô ra, cúi thấp người xuống, khoảnh khắc cánh môi chuẩn bị hôn lên má Phó Tư Điềm, Thời Ý bỗng nhiên cứng đờ.
Cô ấy thẳng eo, hoảng hốt nhìn chằm chằm mái tóc đẫm mồ hôi trên trán Phó Tư Điềm.
Đã gần giữa tháng 11, thời tiết Thân Thành đang lạnh dần, cửa sổ nhà thuê lâu năm không tu sửa, đóng lại gió lạnh vẫn lùa vào được, ban đêm đắp chăn mỏng thậm chí còn thấy lạnh, sao lại nóng đến mức này.
Thời Ý biến sắc, vươn tay sờ trán Phó Tư Điềm. Tay vừa mới chạm vào da thịt Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm dưới tay cô ấy khẽ run lên một cái.
Hơi thở dường như cũng run theo.
Lúc này Thời Ý mới phản ứng lại được, tối nay, tiếng hít thở của Tư Điềm rất trầm, rất dồn dập.
Cô ấy hoàn toàn biến sắc, xoay người duỗi tay mở đèn "cạch" một tiếng.
"Tư Điềm?!" Cô ấy kéo chăn che nửa dưới khuôn mặt Phó Tư Điềm xuống, lúc bấy giờ mới thấy rõ, hai hàm răng Phó Tư Điềm cắn chặt lấy môi dưới, sắc mặt đau đớn trước nay chưa từng thấy.
Thấy không giấu được nữa, Phó Tư Điềm khó khăn trở mình, mở mắt nhìn Thời Ý.
Đến cả lông mi cô cũng bị mồ hôi lạnh làm ẩm ướt, tầm nhìn mơ hồ, tròng mắt ửng đỏ vì đau đớn.
Cô buông lỏng môi dưới ra, muốn cười một cái với Thời Ý, nhưng vừa hé môi, còn chưa kịp nói lời nào, cơn đau quặn thắt dữ dội tận xương cốt lại truyền đến, khiến cô chỉ phát ra được một tiếng rên đau vừa ngắn ngủi lại vừa kiềm nén.
Cả người không khống chế được run rẩy dữ dội hơn.
Đầu óc Thời Ý nổ tung.
Cô ấy chưa bao giờ trông thấy Phó Tư Điềm như thế này, thậm chí, chưa từng trông thấy một ai nhìn đau đớn như vậy. Đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, cô ấy ngồi xổm dậy, đưa tay muốn ôm Phó Tư Điềm lên, ngay khi chuẩn bị ôm lên lại thu tay về.
Cô ấy sợ hành động tùy tiện sẽ khiến Phó Tư Điềm khó chịu hơn. Cô ấy ép buộc bản thân tỉnh táo lại, cẩn thận từng li từng tí sờ trán, sờ má, cơ thể Phó Tư Điềm.
Cả người Phó Tư Điềm như ngâm trong nước, ẩm ướt lạnh lẽo, toàn là mồ hôi.
Cánh tay Thời Ý chống bên mặt cô bắt đầu mềm nhũn.
Cô ấy xoay người xuống giường: "Mình đưa cậu đi bệnh viện."
Rốt cuộc Phó Tư Điềm cũng lấy được chút sức lực trong cơn đau, đưa tay nắm lấy một góc áo ngủ của cô ấy: "Thời Ý..."
Âm thanh Phó Tư Điềm nhẹ bẫng chỉ toàn là hơi.
Thời Ý nghiêng đầu nhìn cô.
Một tay cô nắm áo cô ấy, một tay che trên bụng, cả người còng xuống, sắc mặt trắng bệch, trong mắt vẫn còn đau đớn chưa tan hết, giọng điệu lại rất lơi lỏng bình thường: "Mình không sao, chỉ là đau bao tử, không cần đi... đi bệnh viện, lát nữa... sẽ hết thôi."
Dường như cô muốn cười, nhưng mà đau quá, cười còn khó coi hơn cả khóc. Bản thân cô có vẻ cũng nhận ra, vì vậy ánh mắt biến thành không biết làm sao cùng van nài.
"Mình không sao... đừng chuyện bé xé ra to."
Thời Ý nhìn cô, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.
Cô ấy ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, cúi đầu gỡ bàn tay đang nắm áo mình của Phó Tư Điềm ra, khàn đặc nói: "Không được, cậu đừng cậy mạnh. Thẻ ngân hàng, thẻ bảo hiểm y tế, thẻ bảo hiểm y tế của cậu ở đâu?" Cô ấy lục lọi ngăn kéo đầu giường.
Phó Tư Điềm cố chấp: "Thật sự không cần đâu, bây giờ đã bắt đầu... không đau đến vậy nữa rồi." Như thể muốn chứng minh, cô xốc chăn lên, gắng gượng tự ngồi dậy, nhưng bàn tay đang ôm bụng rõ ràng càng dùng sức hơn.
Mồ hôi lạnh chảy dài theo chóp mũi.
Cả trái tim Thời Ý như rơi vào núi dao theo mồ hôi cô. Đã không còn phân biệt được là đau đớn nhiều hơn hay hoảng sợ nhiều hơn.
Cô ấy kéo áo khoác bên cạnh phủ lên người Phó Tư Điềm, giống như không nghe thấy lời từ chối của Phó Tư Điềm, lưu loát xuống giường, ngay cả áo ngủ cũng chưa thay, mặc áo khoác dài của mình vào, mang giày, lục tìm chìa khóa, ví tiền.
Phó Tư Điềm kiên trì: "Thời Ý, thật sự không cần đâu..."
"Nằm thêm chốc lát... là được rồi..." Âm thanh dần yếu đi.
Thời Ý nghe ra được, cô lại đau. Không tìm thấy chìa khóa, càng sốt ruột càng không tìm được, tại sao lại không tìm thấy, tại sao ngay cả chuyện tìm chìa khóa cô ấy cũng không làm được. Mùi vị ngòn ngọt tanh tưởi dâng lên trong cổ họng, tay vô thức run rẩy, cuối cùng cũng tìm ra chìa khóa trong túi áo.
"Cậu đi được không? Xuống lầu, chúng ta bắt xe, mau chút." Cô ấy như được cứu vớt đi nhanh về bên phía giường Phó Tư Điềm, đưa tay muốn đỡ cô.
Phó Tư Điềm lắc đầu: "Không cần, Thời Ý, mình không muốn đi."
"Xuống đi, mình đỡ cậu." Thời Ý giống như không nghe thấy.
"Thời Ý, mình thật sự không muốn đi." Phó Tư Điềm gục đầu, vừa đau vừa mệt, trong bụng lại ập đến một cơn đau như sông cuộn biển gầm.
"Vậy mình cõng cậu."
"Thời Ý!" Cuối cùng cô không kiềm được giọng, mang theo chút nức nở cầu xin Thời Ý. Đừng để cô phải nói nữa, đừng để cô phải nhấn mạnh nữa.
Thời Ý thật sự không nói nữa. Cô ấy lặng im, không nhúc nhích, bầu không khí tĩnh lặng như thể mọi thứ đã chết đi.
Phó Tư Điềm lại trào lên bất an.
Cô lấy hết sức ngẩng đầu nhìn Thời Ý. Thời Ý cũng đang nhìn cô.
Thời Ý khóc.
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, ánh mắt cô ấy lặng lẽ, hai dòng lệ chảy dài trên đôi gò má thanh tú, im hơi lặng tiếng, yên tĩnh mà lại cuộn trào mãnh liệt.
Trong phút chốc Phó Tư Điềm cảm nhận được linh hồn mình cũng đang đau đớn.
Sao cô có thể làm cô ấy khóc? Sao cô có thể làm Thời Ý khóc.
Ngày đoạn tuyệt với mẹ quay về Thời Ý không khóc; ngày bị trường học tước đoạt tư cách xét tuyển Thời Ý không khóc. Nhưng hiện tại, cô lại làm cô ấy khóc.
Khóc một cách ẩn nhẫn như vậy, một chút âm thanh cũng không có như vậy.
Ngay lập tức trong mắt Phó Tư Điềm cũng trào nước mắt. Cô gắng gượng muốn ngồi xổm lên ôm Thời Ý, Thời Ý lại vươn tay đặt lên vai cô.
Cô ấy gác chuyện vừa nãy qua một bên, dùng tay kia lau nước mắt, khàn giọng yêu cầu: "Đi bệnh viện. Có thể dùng thẻ bảo hiểm y tế của mình."
Cô ấy biết Phó Tư Điềm để ý cái gì. Cô ấy cũng nhớ ra thẻ bảo hiểm y tế của Phó Tư Điềm ở đâu – Phó Tư Điềm không có thẻ bảo hiểm y tế.
Cô đã lặng lẽ cắt phí bảo hiểm, mua cho cô ấy một bộ quần áo mùa thu.
Cổ họng Phó Tư Điềm nghẹn ngào, không thể khước từ được nữa.
Cô không chịu nổi nước mắt của Thời Ý. Trên toàn thế giới này, cô là người không muốn Thời Ý phải khóc nhất. Nhưng mà... cũng là cô, luôn khiến cô ấy phải khóc.
Gặp được Thời Ý, là hạnh phúc ít ỏi trong cuộc đời cô. Mà Thời Ý gặp phải cô, là bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời cô ấy...
Cô không giãy dụa nữa, để mặc cho Thời Ý đỡ mình xuống giường. Ngay khi vừa đứng thẳng người, cơn đau lại ập đến, như có gì đó trào thẳng lên ngực. Cô che miệng, còn không thể ổn định mà bước đi dưới sự dìu dắt của Thời Ý, bình thường chỉ cần vài giây là có thể đi đến nhà vệ sinh, cô mất nửa phút mới di chuyển tới nơi, đau đến mức không thể thẳng eo, ngồi bên bồn cầu, nôn đến nỗi ngồi xổm cũng không ngồi được.
Thời Ý ngồi xổm bên cạnh để cô dựa vào, vỗ lưng cô, ngửa đầu, quai hàm căng chặt, không kêu một tiếng.
Ngay cả mật vàng cũng nôn không ra, Phó Tư Điềm kiệt sức, dựa vào tường thở dốc, khuôn mặt ướt đẫm nhỏ giọt, không phân biệt được là nước mắt hay mồ hôi.
Thời Ý dùng ống tay áo lau mặt, lau miệng cho cô. Sau đó, ngồi xổm quay lưng đến trước mặt cô, nói: "Đi lên, mình cõng cậu."
Phó Tư Điềm thều thào từ chối: "Không cần..."
Thời Ý lặp lại: "Đi lên." Nói rồi, cô ấy trở tay vuốt cánh tay Phó Tư Điềm, quay đầu lại nhìn cô chăm chú.
Phó Tư Điềm còn định từ chối, nhưng, cô nhìn thấy rõ ánh mắt Thời Ý.
Trong mắt Thời Ý không có ánh sáng, chỉ có sương mù vắng lặng cùng với sự ảm đạm dày đặc không tan.
Trái tim Phó Tư Điềm lại một lần bị xé rách. Làm sao bây giờ, phải làm sao cô mới có thể trả lại được ánh sáng cho Thời Ý bây giờ.
Giọng Thời Ý dịu đi, nói lại lần nữa: "Tư Điềm, đi lên." Trong ánh mắt là sự khẩn cầu mờ nhạt và mệt mỏi.
Phó Tư Điềm đầu hàng triệt để.
Nước mắt đảo quanh vành mắt, cô nương theo cánh tay Thời Ý vươn ra, từ từ nằm sấp lên lưng Thời Ý.
Thời Ý cõng cô, vịn tường, rất chậm rãi lại rất vững vàng đứng lên.
"Có khó chịu không?" Thời Ý hỏi cô.
Phó Tư Điềm bấu lấy khớp ngón tay, nằm trên lưng cô ấy nói dối: "Không có."
Thời Ý không nói nữa, cõng cô bước ra khỏi cửa nhà.
Tấm lưng cô ấy, là tấm lưng gầy gò mảnh mai của một cô gái, không có cảm giác sức lực, Phó Tư Điềm lắng nghe tiếng hít thở của cô ấy, cũng đủ biết được cô ấy gắng sức đến cỡ nào.
Nhưng mà từng bước từng bước, Thời Ý cõng cô, đi rất vững vàng, vô cùng vững vàng. Cô ấy cõng cô, đi ra cửa nhà, đi đến đầu cầu thang, đi xuống cầu thang. Bất kể Phó Tư Điềm vùng vẫy như thế nào, van xin như thế nào, cô ấy cũng ôm chặt lấy đùi cô, không chịu buông cô xuống.
Với độ cao bốn tầng lầu, Thời Ý cố gắng đi nhanh nhưng rất vững.
Khi bước xuống bậc thang cuối cùng, giẫm lên nền đất bằng phẳng, cô cảm nhận được chất lỏng ấm áp chảy thẳng từ gáy xuống lưng cô ấy. "Thời Ý, thả mình xuống đi." Phó Tư Điềm lại vùng vẫy trượt xuống.
Thời Ý vịn vào lan can thở hổn hển, gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện vì dùng quá nhiều sức để chống đỡ. "Cậu mà động đậy nữa là mình ngã đấy." Cô ấy nuốt một ngụm tanh ngọt xuống, cố hết sức nói một cách bình thường.
Ngay lập tức Phó Tư Điềm cứng đờ.
Thời Ý nghiêng đầu khẽ dụi lên đầu cô, âm thanh khàn khàn nhưng mềm mại dỗ dành: "Mình nghỉ xả hơi một chút là được, ra ngoài đi thêm một đoạn ngắn là có xe rồi."
Phó Tư Điềm không lay chuyển được cô ấy, chỉ có thể nghẹn ngào nằm sấp xuống lại.
Không thể buông, không thể làm Tư Điềm đau hơn, không thể khuất phục trước cơ thể, không thể chịu thua, đây là quyết tâm suốt dọc đường cắn răng đi xuống cầu thang của Thời Ý.
Cô ấy cho rằng mình có thể.
Cô ấy cho rằng mình khác với những người bạn đồng trang lứa; cô ấy cho rằng mình có ý chí kiên định, sức mạnh to lớn.
Thế nhưng, sau khi Phó Tư Điềm từ chối sử dụng thẻ bảo hiểm y tế của cô ấy, sợ ảnh hưởng không tốt đến việc kiểm tra sức khỏe sau này của cô ấy; sau khi nghe Phó Tư Điềm do dự mãi mới trả lời bác sĩ trong phòng cấp cứu rằng "Có đau... mấy lần rồi", bác sĩ thán phục cô lợi hại, đau thế này mà có thể chịu được; sau khi bác sĩ đánh giá có thể là sỏi mật, tốt nhất phải phẫu thuật cắt bỏ túi mật, chi phí vào khoảng 20.000 tệ; sau khi Phó Tư Điềm kiên quyết từ chối, cô ấy vẫn sụp đổ.
Cô ấy mượn cớ đến trạm hộ lý lấy thuốc truyền dịch, bước nhanh ra khỏi phòng truyền dịch, bỗng nhiên không chống đỡ được nữa, quay mặt vào tường, chống tay lên tường, cắn môi, nhịn khóc nhịn đến thở không nổi.
Cô ấy không thể tha thứ cho bản thân vì cái gì cũng không biết. Lâu như vậy rồi, người cô ấy trân trọng bị đau lâu như vậy rồi, thế mà cái gì cô ấy cũng không biết. Rốt cuộc là cô ấy đang sống trong thế giới ích kỷ chỉ biết lấy cái tôi của mình như thế nào vậy.
Những lúc thế này đây, cô ấy thế nhưng còn bắt Phó Tư Điềm phải ngổn ngang trăm mối vì chuyện tiền nong, miễn cưỡng tươi cười.
Sao cô ấy có thể vô dụng đến vậy.
Cô ấy chưa từng thừa nhận, lại dần không thể không thừa nhận.
Thời Ý, chẳng có chi hơn người, thậm chí còn không bằng một người cần cù giỏi giang bình thường.
Rời khỏi cha mẹ, cô ấy chẳng là cái thá gì cả.
Nhỏ bé, vô dụng, không chịu nổi một đòn.