Cuộc đời của cô, vẫn còn hi vọng chứ?
Phó Tư Điềm cảm thấy trong đầu vẫn có thứ gì đó đang tràn vào, tất cả mọi âm thanh như cách một tầng, nghe không rõ, nhưng xác thực là đang vang lên.
"Là ý gì..." Âm thanh của cô nhẹ bẫng, gió thổi qua liền tan đi.
Trong lòng Phó Kiến Đào cũng không chịu nổi, ông ấy hiểu tâm trạng không thể tin được của cô. Ông ấy đã cai thuốc lá rất lâu, nhưng mấy ngày nay, ông ấy lại thường xuyên sờ vào túi tiền trên ngực nơi từng để thuốc lá theo thói quen.
Phó Kiến Đào lại giơ tay sờ tìm thuốc lá theo bản năng, chỉ chạm được vào chiếc túi trống rỗng trên ngực áo: "Từ hai năm trước bà ấy đã bắt đầu cứ kêu đau dạ dày, hai năm này chưa từng ngừng. Lớn tuổi rồi nội soi dạ dày không tốt, chú đã dắt bà ấy đi làm khảo sát có Barit một lần, bác sĩ nói không có bệnh gì, chú bèn dắt bà ấy về, cho rằng không sao. Lần này không phải trúng gió, bệnh viện đã làm kiểm tra thêm. Cũng không biết kiểm tra cái gì, kiểm tra tới kiểm tra lui, tra đến đáy huyệŧ, nói là siêu âm B-scan phát hiện ra bên trong có một khối u to bằng nắm tay, không mở ra được thì bọn họ cũng không thể nói rõ. Nhưng bên gan cũng có mấy khối. Tám chín phần mười là bệnh xấu rồi."
Xe đi thêm được mười mấy mét, Phó Tư Điềm mới lên tiếng: "Có thể phẫu thuật được không ạ?"
Phó Kiến Đào giống như đang thất thần, tốc độ xe cũng chậm dần, "Sao?" một tiếng, xe lại đi thêm mấy mét mới trả lời: "Bệnh viện huyện kêu chúng ta đưa lên bệnh viện thành phố đi, bọn họ hết cách. Người quen chồng của chị họ con nhờ tìm, nhìn phim bảo là quá muộn rồi, đã di căn đến gan, tuổi này mà phẫu thuật chỉ sợ cuối cùng tiền mất người cũng không còn. Tình huống hiện tại của bà nội con, có xuống được bàn mổ hay không còn phải xem lại."
"Vậy chỉ có thể để như vậy sao?" Đầu óc Phó Tư Điềm trì độn.
Mười mấy giây sau, ông ấy đột nhiên ngừng xe ven đường, cả người bất động. Trong tiếng ô tô lướt qua như ảo giác của thính giác, Phó Tư Điềm nghe thấy âm thanh rất khàn rất thấp của Phó Kiến Đào: "Là chú vô tích sự."
Bờ vai dày rộng của ông ấy bất giác run nhẹ lên.
Từ trước đến giờ Phó Tư Điềm chưa từng nghe Phó Kiến Đào dùng âm thanh như vậy để nói chuyện. Kiềm nén đến đổi cả giọng.
Mũi Phó Tư Điềm ngay lập tức chua xót, cảm giác đau đớn chân thật rốt cục cũng chui vào trong thân thể, lan khắp tứ chi trăm xương. Cô rất muốn nói chút gì đó để an ủi ông ấy, nhưng mà, ông ấy lại nhanh chóng lấy lại động tác, nắm tay lái khởi động xe.
Chiếc xe máy cũ mèm phát ra tiếng xịch xịch nổ vang, bánh xe lại không buồn nhúc nhích. Phó Kiến Đào đành một chân giẫm lên mặt đất, một chân giẫm lên cần đạp khởi động, đứng lên, đạp mạnh xuống. Lên xuống lên xuống, lặp đi lặp lại, ông ấy càng đạp càng gắng sức, càng đạp càng không có lực, đạp đến mức thở hồng hộc.
"Bỏ đi, chúng ta đi bộ." Ông ấy bỏ cuộc.
Phó Tư Điềm đáp: "Dạ."
Cô nói không nên lời bất kỳ lời nào khác. Ngôn ngữ đều quá yếu ớt.
Nhìn đèn đường sáng rực phía trước, Phó Tư Điềm cảm thấy như thể bọn họ đã rơi vào bờ vực của thế giới. Đêm này, thế giới này, tất cả mọi người là sắc màu rực rỡ, chỉ có bọn họ, đang một bước sâu một bước nông đi trong không gian đen trắng mà ánh sáng không chiếu rọi đến được.
Một đường lặng im, bọn họ đến bệnh viện. Trong thang máy, Phó Kiến Đào dặn dò cô: "Trước mắt đừng nói cho bà nội con biết bệnh tình của bà ấy, bà ấy không chịu được xúc động lần nữa. Chú với thím con tính hai ngày nữa mang phim chụp của bà ấy lên thành phố xem lại."
Phó Tư Điềm đáp: "Dạ được."
Cô chỉnh đốn lại tâm tình, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn hiểu chuyện, đi đến trước cửa phòng bệnh của bà lão.
Phòng bệnh là phòng hai người, bệnh nhân giường còn lại không ở đây, bà lão nằm trên giường đang xem TV, Vương Mai Phân ngồi trên giường gấp chơi di động.
Vương Mai Phân nhìn thấy Phó Tư Điềm trước, bắt chuyện với cô: "Ồ, về rồi à, ăn cơm chưa?"
Phó Tư Điềm nhẹ giọng đáp: "Dạ chưa." Nói rồi, cô nhìn về phía bà lão, vừa đi vào vừa quan tâm hỏi han: "Bà nội, bà nội sao rồi?"
Thoạt nhìn bà lão gầy đi nhiều, xương gò má vốn đã cao càng thêm cao, hốc mắt lõm vào, mặt mày càng thêm chua ngoa. Nhưng tinh thần lại không tệ lắm, giọng nói sang sảng, trắng mắt liếc cô: "Tao tưởng mày chờ tao chết rồi mới về chịu tang chứ."
Bước chân Phó Tư Điềm khựng lại, thoắt cái bị châm biếm không nói nên lời, vài phần ôn hòa và yêu thương nảy sinh trong lòng vì bà ấy bệnh nặng trong nháy mắt nguội lạnh đi. Cảm xúc trở về với thực tại lạnh lẽo miễn cưỡng.
"Mẹ!" Phó Kiến Đào kéo chiếc ghế từ trong gầm giường ra cho Phó Tư Điềm, không tán thành nói, "Cháu nó bận thi mà, chẳng phải vừa nghe đã trở về ngay rồi sao."
Hai tay Phó Tư Điềm bấu lấy ống quần, không ngồi xuống, cũng không biện bạch.
Bà lão nhìn cô từ trên xuống, nghĩ đến gì đó, giọng điệu dịu hơn chút: "Ngồi đi, ăn chưa?"
Vấn đề này vừa nãy Vương Mai Phân đã hỏi rồi. Phó Tư Điềm lại khe khẽ gật đầu lần nữa.
Bà lão cũng không phải thật sự để tâm câu trả lời của cô. Thuận theo suy nghĩ của bản thân, nói ra: "Tao không sao, chú mày nói qua vài ngày là ổn, có thể xuống giường được rồi, chỉ là nhất thời huyết mạch không thông. Phải không?" Ánh mắt bà lão dò xét túi truyền dịch treo trên đầu giường, "Đang thông mạch máu đây."
Phó Tư Điềm nhìn dáng vẻ không biết gì của bà lão, trong lòng lại có chút ngổn ngang. Móng tay cô bấm vào đầu ngón, tiếp lời bà lão một cách bình thường: "Vậy là tốt rồi."
Bà lão hỏi: "Nghe chú mày nói rồi mà hả, ba mày sắp về rồi."
Máu trên người Phó Tư Điềm đông lại. "Dạ."
"Haiz, cuối cùng, xương cốt già nua của tao cũng chống đỡ được đến lúc này." Bà lão đầu tiên là vui mừng, sau đó kéo tay Phó Tư Điềm qua, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, lời nói sâu xa: "Mày cũng lớn vậy rồi, học hành cũng nhiều hơn người ta, mấy đạo lý lúc trước tao nói với mày, mày vẫn còn nhớ rõ chứ?"
Móng tay Phó Tư Điềm đâm sâu vào lòng bàn tay, cắn răng nhẫn nhịn không rút tay về. Rõ ràng là đầu ngón tay khô nóng như vậy, Phó Tư Điềm lại cảm thấy giống như bị một con rắn trơn lạnh đang dò la xung quanh quấn lấy.
Cô qua loa đáp lại: "Dạ."
Bà lão lại tự nói tiếp: "Ba mày khổ hơn nửa đời, bây giờ được ra coi như khổ tận cam lai. Chờ ba mày ra, mày cũng tốt nghiệp rồi, hai cha con bảo bọc nhau mà sống. Thanh niên tụi mày bận bịu, phải dốc sức mà làm, mày có bản lĩnh một chút, tìm công việc tốt, tìm đối tượng tốt, về sau sinh một đứa nhóc kháu khỉnh, vừa vặn ba mày giúp vợ chồng mày trông con, tụi mày cũng vui vẻ thoải mái, ba mày cũng hưởng được chút hạnh phúc cuối đời, đúng không?"
Phó Tư Điềm muốn phản bác, nhìn thấy lỗ kim châm trên mu bàn tay bà lão, lại nhịn xuống, lơ đễnh gật đầu.
Cô mơ hồ nghe được ngoài ban công, Vương Mai Phân hỏi Phó Kiến Đào: "Ông nói chưa?"
Phó Kiến Đào nói: "Chưa."
Vương Mai Phân mắng ông ấy: "Chả được tích sự gì."
Phó Tư Điềm thất thần, bọn họ đang nói gì vậy...
Bà lão vẫn đang lải nhải, lặp đi lặp lại nỗi khổ mấy năm nay của Phó Kiến Trạch, muốn Phó Tư Điềm sau này phải hiếu thảo, muốn cô phải tìm một đối tượng đáng tin cậy, hiếu thuận, không ghét bỏ ba cô. Nói đến nói đi, lại giục cô lấy chồng, bảo rằng bà ấy nghe người ta giới thiệu vài người, muốn cô tìm thời gian đi gặp thử.
Phó Tư Điềm không ngừng hít sâu, từ chối, cố gắng để bản thân nghe lỗ tai này lọt ra lỗ tai kia.
Ngay khi Phó Tư Điềm sắp không ngồi nổi nữa, Vương Mai Phân đi vào: "Mẹ, Điềm Điềm còn chưa ăn cơm tối. Giờ cũng không còn sớm nữa, con dắt con bé về ăn chút, ngày mai lại dẫn nó qua đây, mẹ thấy được không?"
Bà lão nhíu mày, giống như nói chưa đã, có chút không hài lòng. "Vậy muộn chút mày qua đây, buổi tối thay ca với chú mày. Chú mày to người như vậy, nhét vô cái giường kia tao nhìn còn thấy khó chịu dùm nó."
Phó Tư Điềm đã chết lặng, gật gật đầu, không nói lời nào, xuống lầu cùng Vương Mai Phân.
Vương Mai Phân mượn chiếc xe điện, chở Phó Tư Điềm về, dọc đường Đông một câu Tây một câu tùy tiện hỏi han về cuộc sống của cô.
Phó Tư Điềm đều nói cũng ổn, nói sắp tốt nghiệp, học kỳ sau có thể tìm chỗ thực tập rồi.
Vương Mai Phân tỏ vẻ tùy ý hỏi: "Thằng bé hồi đợt trước năm mới đi tìm con, vẫn còn tiếp tục với nhau chứ?"
Phó Tư Điềm ngẩn ra, đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc cảnh giác. "Thằng bé" kia chưa từng tồn tại, nhưng cô biết người Vương Mai Phân đang hỏi là ai. Cô cắn môi, mất tự nhiên nói: "Dạ hết rồi."
Vương Mai Phân "Ờ" một tiếng, không biết là tin hay không tin, nhưng không nói gì nữa.
Về đến nhà bà lão, Phó Tư Điềm kêu Vương Mai Phân đi nghỉ ngơi, tự cô tùy tiện làm một bát mì là được, Vương Mai Phân không chịu, hiếm khi làm đồ ăn khuya cho cô, còn ngồi xuống ăn cùng cô.
Phó Tư Điềm biết, nhất định Vương Mai Phân có chuyện muốn nói với mình. Cô cắn một ngụm mì, nhưng chẳng nếm ra nổi mùi vị gì.
Cuối cùng, Vương Mai Phân mở lời: "Điềm Điềm, thím có chuyện muốn bàn với con."
Phó Tư Điềm dừng đũa, nhìn bà ấy: "Thím nói đi ạ."
Vương Mai Phân không nhìn cô, ánh mắt dừng trên bát ăn của cô: "Chuyện của bà nội con, trên đường chú con đã nói với con rồi nhỉ."
"Dạ."
"Tình huống hiện tại của bà ấy rất phiền toái. Trước tiên không nói tới chuyện bà ấy có muốn phẫu thuật hay không. Bác sĩ nói bà ấy trúng gió, cho dù có hồi phục tốt, thì sau này cũng chỉ có thể chống gậy tập tễnh vài bước, không có cách nào tự lo thân, bên cạnh phải có người túc trực."
"Con cũng biết thím với chú con rồi, bọn thím không có cách nào cứ theo sát bà ấy một tấc không rời. Mấy ngày nay, thím phải nhẫn nhịn nghe ông chủ mắng, còn không quay lại thì sau này khỏi cần quay lại nữa. Chú con càng không cách nào. Tiểu Ngư còn đang học đại học, ông ấy mà buông không làm việc thì cả nhà chúng ta ăn không khí để sống mất."
"Thím, con hiểu mà, chú thím cũng không dễ dàng gì." Phó Tư Điềm cúi đầu, khẽ nói.
Vương Mai Phân thở dài, kéo tay cô qua, vỗ nhẹ mấy cái: "Con hiểu là tốt rồi. Cho nên thím với chú con bàn nhau mời bảo mẫu cho bà ấy, một tháng 5000. Tiền này, hai nhà chúng ta chia đôi."
Tay Phó Tư Điềm không tự chủ được run lên.
Vương Mai Phân đè tay cô lại, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm: "Chú thím cũng không phải chiếm lợi từ con, người mẹ này, hai người chú con và ba con đều có phần. Thím biết con cũng không dễ dàng gì, nếu bọn thím có khả năng, bọn thím sẽ gánh toàn bộ, không thành vấn đề. Nhưng mà con thấy thím với chú con rồi đấy, bọn thím cũng không còn cách nào."
Chiếc đũa tạo thành vết lõm sâu trên đốt ngón tay Phó Tư Điềm. Cô nói: "Dạ thím, con biết."
Vương Mai Phân không nghe ra được cảm xúc của cô, cố gắng nói tiếp: "Bà nội con cũng có chút tiền riêng, nhưng lần này khám bệnh tiêu tốn không ít. Thím thấy chú con vẫn muốn cho bà ấy phẫu thuật, việc điều trị tiếp sau còn không biết cần thêm bao nhiêu. Chú thím cũng biết bây giờ con vẫn là sinh viên, không có cách nào, cho nên bọn thím cũng không giục con. Bà ấy tự bỏ tiền riêng ra trước, không đủ thì chú thím đi vay, cố gắng vay nóng trước, con làm giấy vay nợ, chờ có tiền lương thì trả lại, con thấy được không?"
Có thể không đồng ý được hay sao? Không thể. Quả thật bọn họ không chiếm lợi từ cô. Phận làm con cháu, nên như vậy.
Phó Tư Điềm nghe thấy bản thân đáp ứng: "Dạ được."
Cô còn nghe thấy hình như trong lòng có thứ gì đó đổ vỡ.
Vương Mai Phân nghe thấy cô đồng ý, đuôi mày lập tức vui vẻ ra, như trút được gánh nặng, vỗ nhẹ lên tay cô mấy cái, thì thầm: "Con ngoan, con ngoan,..."
Bà ấy nóng lòng muốn đi lấy giấy bút cho Phó Tư Điềm viết giấy nợ ngay lập tức, nhưng nhìn dáng vẻ thất thần của Phó Tư Điềm, lại cảm thấy hơi quá mức, vì vậy cố nhịn xuống, cười nói: "Ây da, con xem đó, ăn nhanh đi con, mì nguội hết cả rồi."
Phó Tư Điềm miễn cưỡng nở nụ cười, cúi đầu hút mì.
Vương Mai Phân tìm chuyện để nói: "Ba con cũng sắp ra rồi, đến lúc ấy tùy tiện làm cái gì đó cũng tốt, cuộc sống sẽ ổn hơn thôi."
Phó Tư Điềm không tiếp lời. Miệng đầy cay đắng.
Vẫn sẽ ổn hay sao? Cô nhớ đến sợi dây nịt vung lên trong thời thơ ấu, bộ mặt dữ tợn, tiếng khóc ẩn nhẫn, mùi nước thuốc gay mũi, còn cả nước bọt mà người khác nhổ lên người cô...
Ăn không vô nữa.
Cô buông đũa, tự mình rửa sạch bát đũa.
Vương Mai Phân bảo cô không cần đến bệnh viện, để bà ấy qua đó đổi cho Phó Kiến Đào là được. Phó Tư Điềm không muốn nhận ân tình của bà ấy, nói chủ nhật cô về trường rồi, tiếp theo vẫn phải phiền hà bọn họ nhiều, hai ngày này ở bệnh viện cứ giao cho cô, là chuyện nên làm.
Vương Mai Phân nghe được rất hài lòng, cảm thấy cô vẫn hiểu cách đối nhân xử thế, thế là để tùy cô đi.
Phó Tư Điềm chạy về bệnh viện bằng chiếc xe điện Vương Mai Phân mượn.
Phó Kiến Đào nhìn cô mấy lần, muốn nói lại thôi. Phó Tư Điềm cười cười với ông ấy, lấy táo định gọt cho ông ấy và bà lão, trượt tay một cái, dao gọt hoa quả cắt vào đầu ngón tay, máu chảy đầy trên dao.
Bà lão mắng cô: "Ôi trời, tay chân hậu đậu, có chút việc cũng làm không nên thân..."
Phó Kiến Đào dắt cô đi gặp y tá.
Phó Tư Điềm gồng người nói: "Không cần, không sao đâu chú." Phó Kiến Đào không chịu theo ý cô, nhất quyết kéo cô đi gặp y tá.
Lúc dán băng cá nhân, ông ấy hỏi: "Có phải thím nói gì với con rồi không?" Không đợi Phó Tư Điềm trả lời, ông ấy nói tiếp: "Mặc kệ bà ấy, bà ấy nói không tính. Con đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện trong nhà có chú lo rồi, con cứ yên tâm học hành, mấy việc này không liên quan đến con."
Sao có thể không liên quan cho được. Cô biết, ông ấy thật sự không phải là người có thể làm chủ chuyện này. Cô cũng biết, ông ấy rất vất vả. Cô không nói gì, chỉ ngẩng đầu dùng ánh mắt ôn hòa nhìn ông ấy, lắc đầu: "Không sao ạ. Cho con chút thời gian, con có thể."
Không lâu sau khi trở lại phòng bệnh, Phó Kiến Đào bị bà lão đuổi về.
Sau khi hầu hạ bà lão đi nhà vệ sinh một lần, bệnh nhân nằm cùng phòng tắt đèn ngủ, bên trong phòng bệnh chìm vào bóng tối.
Không biết có phải bà lão hít thở không thông hay không, tiếng ngáy rất quái dị, choi chói, giống như một con quái thú đang ẩn náu trong bóng đêm.
Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm vào đêm tối, không chợp mắt được. Cô hoài nghi có phải bản thân lại tiến vào một giấc mơ kỳ dị hay không. Nhưng lại rất tỉnh táo biết rằng, đây không phải mơ.
Giấc mơ vẫn có lúc tỉnh lại.
Còn hiện thực của cô, cuộc đời của cô, ác mộng của cô, lại dường như có giãy dụa cỡ nào cũng không thoát ra được.
Thời Ý gửi tin nhắn hỏi cô tình hình thế nào.
Mấy chữ ngắn ngủi, cô lại xem rất lâu rất lâu.
Cô gõ từng chữ: "Cũng ổn, bây giờ mình vẫn đang ở bệnh viện, Chủ nhật về sẽ nói cụ thể với cậu."
Thời Ý nói: "Được. Chú ý nghỉ ngơi nhé. Ngủ ngon."
Phó Tư Điềm nói: "Ừ, cậu nhớ đóng kỹ cửa nẻo. Ngủ ngon. Phỏng vấn thuận lợi."
Hiếm khi, Thời Ý gửi qua biểu cảm [Hôn môi].
Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm biểu cảm này, nhìn chằm chằm những con chữ của Thời Ý, cuộn xem từng chút từng chút lịch sử trò chuyện, từng chút từng chút, cuộn đến thời điểm hai người lần đầu tiên quen biết nhau.
Tầm mắt càng lúc càng mơ hồ.
Nước mắt lăn xuống. Cô cắn vào hổ khẩu, không dám nức nở thành tiếng.
Bắt đầu từ khoảnh khắc đáp ứng Vương Mai Phân, cô đã không ngừng hỏi đi hỏi lại bản thân.
Cuộc đời của cô, vẫn còn hi vọng chứ?
Phải chăng ngay từ ban đầu chỉ trông chờ vào may mắn mà theo đuổi Thời Ý, cô đã quá ích kỷ rồi?
Có phải nếu cô chia tay với Thời Ý thì sẽ tốt hơn không?
Cô rất không muốn nghĩ đến chuyện này, rất muốn rất muốn có một tương lai với Thời Ý. Nhưng mà, rốt cuộc thì cô vẫn không thể không nghĩ đến nó.