Thiếu một phút một giây, đều sẽ xem như cậu có lỗi với mình.
Sự khẳng định của Phó Tư Điềm, cái ôm mỏng manh nhưng ấm áp của Phó Tư Điềm, hơi thở nặng nề không khác gì mình của Phó Tư Điềm, nhịp tim giao thoa, khiến Thời Ý cảm thấy êm ả, dòng máu bị mưa gió làm tê cóng dường như lại tìm về được cảm giác lưu động.
Cô ấy ôm chặt eo Phó Tư Điềm, bắt lấy nhiệt độ cơ thể cô, cảm thấy bản thân mình lại biến thành một người giàu có.
"Thời Ý, cục cưng, cậu đừng sợ, mình ở đây, cậu vẫn còn có mình..." Phó Tư Điềm vỗ về cô ấy, nhưng nước mắt đã thấm đẫm cổ cô ấy.
Thời Ý tựa vào lòng cô, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bàn tay siết chặt nắm đấm, cố hết sức áp chế lại tất cả nước mắt đang mạnh mẽ chực trào trong lồng ngực.
Cô ấy buông tay ra, nâng người dậy, ngẩng đầu nhìn Phó Tư Điềm, hàng mi vẫn còn vương chút ướŧ áŧ, nhưng ánh mắt đã lấy lại được sự trấn tĩnh. "Đừng khóc, mình không sợ." Cô ấy vươn tay lau đi những giọt nước mắt của Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm nâng tay phủ lên mu bàn tay Thời Ý, gò má và lòng bàn tay dán chặt vào nhau, nước mắt vẫn lưng tròng, nhưng lại ẩn nhẫn không rơi xuống.
Phó Tư Điềm khẽ hít mũi, ngồi xổm xuống, để Thời Ý có thể dùng tư thế nhìn từ trên xuống thoải mái hơn. "Thời Ý, mình cũng không sợ." Cổ họng Phó Tư Điềm nghèn nghẹn, cố gắng dùng sức nói một cách chắc chắn.
Thời Ý vì cô, vì tình yêu của cả hai mà kiên định như thế, dũng cảm như thế, liều lĩnh như thế, dù cho cô có áy náy, có sợ hãi, thì vẫn chẳng có lí do gì để chùn bước nữa.
Phó Tư Điềm nhấc bàn tay phải vừa nãy Thời Ý cố tình tránh đi không cho cô nắm, lúc này đây đang đặt trên đầu gối, lật lại, mở lòng bàn tay cô ấy ra, đúng như dự đoán, nhìn thấy lòng bàn tay đã trắng bệch do ngâm nước mưa, lại còn thêm vết thương sâu rướm máu khi bị năm đầu móng tay đâm vào một lần nữa. Nước mắt vẫn không khống chế được run rẩy rơi xuống từ mi mắt.
Cô muốn chạm vào nhưng không dám, hai tay cầm tay Thời Ý, dùng hết sức lực của cả cơ thể mới nhịn xuống được tiếng nức nở trong cổ họng, ngẩng đầu nhìn Thời Ý nói: "Thời Ý, đủ rồi. Mình đã thỏa mãn rồi."
"Nếu... nếu như có một ngày, cậu mệt mỏi rồi, không muốn kiên trì nữa, mình cũng sẽ không trách cậu." Những lời này như trái tim bị cứa từng nhát, cô đau đớn nói, nhưng cũng là lời nói tự đáy lòng: "Mình không tiếc nuối, mình thỏa mãn rồi."
Ngay từ ban đầu Thời Ý chấp nhận ở bên cô, cô đã không dám hi vọng xa vời Thời Ý sẽ bên cô trọn đời trọn kiếp. Ngôi sao trên bầu trời, vốn chỉ là một giấc mộng đẹp của bùn lầy trên mặt đất. Chỉ khi ngôi sao ngẫu nhiên phản chiếu trên vũng nước đọng, ngôi sao mới có thể rơi vào lòng nó trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Trời sáng rồi, nước bốc hơi, mọi thứ biến mất không còn dấu vết.
Là Thời Ý dùng tình yêu và sự kiên định của cô ấy, khiến cho cô bắt đầu tin tưởng và chờ mong, rằng cô ấy và cô có thể có một tương lai.
Cuộc đời này, giấc mộng đẹp trở thành sự thật, có được tình yêu chân thành say đắm từ người mình muốn yêu nhất, cô chết cũng không hối tiếc.
Thời Ý yên lặng nhìn cô, khép năm ngón tay lại, nắm chặt ngón cái của cô trong lòng bàn tay, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng nhợt nhạt.
"Vậy thì cậu đã đánh giá thấp mình, cũng đánh giá thấp bản thân cậu." Cô ấy nói từng chữ một.
Đôi môi Phó Tư Điềm run run, trước khi cô kịp lên tiếng, bóng của Thời Ý đã đổ xuống.
Thời Ý chặn lời nói của cô lại, đôi môi lạnh lẽo, chiếc lưỡi nóng ẩm cuốn đi tất cả hơi thở và nhịp tim của cô. Phó Tư Điềm nếm được vị của nước mắt, không biết là của chính mình, hay là của Thời Ý.
Ngay trước khi cô sắp không thở được nữa, Thời Ý cắn cô.
Dùng sức, hung hăng, đau đến nỗi Phó Tư Điềm khẽ kêu lên một tiếng, mở to đôi mắt ngấn lệ, vừa không biết làm sao, vừa oan ức.
"Tỉnh chưa?" Thời Ý lùi lại, nhìn cô chăm chú, khuôn mặt thanh lãnh, con ngươi màu đen sâu thẳm sắc bén. "Phó Tư Điềm." Cô ấy gọi đầy đủ họ tên cô, "Cậu nghe đây."
"Mình muốn chúng ta đi đến cùng."
"Thiếu một phút một giây, đều sẽ xem như cậu có lỗi với mình, làm dở lỡ cả đời mình."
Phó Tư Điềm bùi ngùi, cảm động, hổ thẹn, dũng khí và cả tình yêu đang cuồn cuộn vô tận trong đầu cô. Cô nhấc tay, mơn trớn nếp nhăn rất nhỏ giữa hai đầu lông mày Thời Ý, cuối cùng thốt lên âm thanh vững vàng từ trong cổ họng: "Được."
Thời Ý đối mặt với cô, đuôi mắt cuối cùng cũng chậm rãi dâng lên, đầm nước sâu thẳm hóa thành hồ nước, dịu dàng gợn sóng róc rách.
Cô ấy cúi đầu, kề sát lại hôn Phó Tư Điềm.
Lần này, mềm nhẹ triền miên như đang hôn một báu vật quý hiếm trăm ngàn gian khó mới trộm lấy được, hôn đến mức trái tim và cơ thể Phó Tư Điềm cùng nhau run rẩy, vui sướng.
Cô nghĩ, giờ này khắc này, đời này kiếp này, bắt cô giao tính mệnh cho Thời Ý, cô cũng sẵn lòng. Còn điều gì mà cô không thể đáp ứng Thời Ý được nữa chứ.
Nụ hôn kéo dài qua đi, hai người ngồi im ôm nhau một lúc, cố gắng thu lại tâm trạng sa sút trước đó.
"Theo yêu cầu của mẹ mình, trong vòng một tuần chúng ta phải dọn ra khỏi đây, hơn nữa mình phải giao lại hết thẻ ngân hàng, bao gồm cả tài khoản Alipay." Thời Ý cố hết sức kể lại bằng giọng điệu bình thản: "Cho nên, mình sắp sửa không còn một xu dính túi rồi."
Cô ấy vừa dứt lời, Phó Tư Điềm đã tiếp lời: "Không sao, vẫn còn tiền để dành trong tài khoản của chúng ta."
Trước đó từ sau khi Thời Ý đề xuất dùng chung tiền sinh hoạt, năm đầu tiên, số tiền cô ấy chuyển cho Phó Tư Điềm cộng thêm tiền Phó Tư Điềm bỏ vào, tiền trong thẻ còn thừa lại một khoản không ít. Vì Thời Ý không cho rằng toàn bộ tiền thừa trong thẻ là của mình, nên không chịu lấy lại, cũng không chịu chia ra, do đó lúc sau hai người bèn làm riêng một thẻ khác, chuyên dùng để gửi phần tiền này vào. Sau đó nữa cô ấy dạy Phó Tư Điềm quản lý tài chính, toàn quyền giao khoản tiền này cho Phó Tư Điềm, để Phó Tư Điềm mua quỹ luyện tập. Phó Tư Điềm mua một phần quản lý tài chính có kỳ hạn, toàn bộ tiền còn thừa lại đem đi mua quỹ, đến hiện tại vẫn còn thu được kha khá lợi nhuận.
Thời Ý là một người trung thực ngay thẳng, cô ấy đã đồng ý với Phương Nhược Hoa sạch sẽ rời khỏi nhà thì sẽ không lén lút chiếm lấy một tơ một hào nào của bà ấy. Có điều khoản tiền này, dựa theo mong muốn cùng nhau gánh vác phí sinh hoạt ban đầu của cô ấy, cô ấy chịu phần lớn phí sinh hoạt, còn khoản tiền thừa lại này, xác thực đa phần đều là tiền của Phó Tư Điềm.
Tính sơ sơ, trong tay bọn họ còn tầm 30.000 tệ. Trừ đi học phí và tiền ăn ở của hai người cho năm học sau, vẫn còn hơn 10.000 tệ. Thời Ý tính toán, sau khi trại hè cao học vào kỳ nghỉ hè kết thúc, cô ấy sẽ bắt đầu đi làm thêm, cố gắng một chút, vượt qua được xét tuyển cao học học kỳ đầu, học kỳ sau cô ấy có thể ra ngoài đi thực tập, sẽ kiếm được một khoản tiền lương thực tập không ít. Sau nữa học cao học, học phí và tiền sinh hoạt có học bổng lo. Chèo chống một chút, bọn họ có thể làm được.
Cô ấy im lặng giây lát, nói: "Xin lỗi cậu, vốn đã hứa khoản tiền này dùng để làm quỹ du lịch của chúng ta."
Phó Tư Điềm dịu dàng dỗ cô ấy: "Dùng như thế nào đều là dùng mà. Đợi sau này chúng ta dư dả một chút, để dành lại là được rồi."
Cô đứng lên, kéo tay cô ấy: "Cục cưng, cậu đi tắm, thay quần áo đi đã, đừng để cảm lạnh. Chờ cậu tắm xong chúng ta nói sau." Tóc và quần áo của Thời Ý vẫn còn hơi ẩm ướt.
Thời Ý thấy sắc mặt cô yên ổn, không còn dáng vẻ nặng nề lo sợ bất an vừa nãy nữa, trái tim cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
"Được." Cô ấy đứng lên theo Phó Tư Điềm.
Sau khi Thời Ý vào phòng tắm, Phó Tư Điềm ngồi ngẩn người bên giường, chải chuốt lại chuyện bất ngờ xảy ra tối nay. Không phải chưa từng nghĩ đến có một ngày máy chém này sẽ rơi xuống, chỉ là không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy, ngay lúc cô và Thời Ý vẫn còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng. Không biết có phải do chuyện của Trương Lộ Lộ vẫn còn đè nén trong lòng hay không, cô mơ hồ cảm thấy thời điểm Phương Nhược Hoa gây khó dễ có chút trùng hợp, nhưng lại không nói được nguyên do là gì. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, truy cứu những thứ này cũng không có ý nghĩa gì. Cô nghĩ đến sự kiên định không mảy may nhượng bộ của Thời Ý, cũng cố gắng xua đuổi đi tất cả những cảm xúc tiêu cực bất an ra khỏi đầu mình.
Ba năm trôi qua rất nhanh. Bọn họ nhất định sẽ làm được.
Ngón trỏ tay phải của Phó Tư Điềm vô thức di chuyển trong lòng bàn tay trái, trong đầu đang nhẩm tính xem ba năm này nên trải qua như thế nào, mỗi một tháng tiếp theo đây công việc làm thêm của cô thu nhập tối thiểu cần có là bao nhiêu. Cô không muốn Thời Ý phải chịu khổ cùng mình, trong tình huống xấu nhất, cô vẫn phải cho Thời Ý một cuộc sống tốt nhất trong phạm vi khả năng của mình.
Thời gian bất giác trôi qua trong lúc tính toán, Thời Ý bước ra với mái tóc ẩm ướt.
Phó Tư Điềm đứng dậy đi lấy máy sấy, giúp cô ấy thổi tóc.
Dưới ánh đèn ấm áp, trong tiếng thổi gió nhẹ nhàng, hai người nhỏ giọng bàn bạc dự định tiếp theo của mình.
Thời Ý nói ra ý định chuẩn bị đi làm thêm, ngay lập tức nhận được sự phản đối của Phó Tư Điềm. Phó Tư Điềm bày tỏ với tình hình kinh tế hiện tại của bọn họ, một mình cô làm thêm là đủ. Nghỉ hè Thời Ý còn phải chuẩn bị luận văn, chuẩn bị cho trại hè cao học, chuẩn bị xét tuyển và lần thi thứ hai, làm sao lo được hết. Cô không muốn Thời Ý phân tâm, vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn.
Thời Ý cho rằng một mình Phó Tư Điềm gánh vác sẽ rất vất vả, ít nhiều cô ấy cũng phải san sẻ một chút, không ảnh hưởng gì cả.
Phó Tư Điềm vẫn không đồng ý, cho rằng tình hình này chỉ là tạm thời, sau khi năm bốn kết thúc tất cả mọi thứ đều sẽ tốt hơn, không sao cả, cô hoàn toàn có thể; hơn nữa còn tỏ vẻ: "Lúc trước cậu thường nói, hai chúng ta là cùng nhau, giữa chúng ta không cần phân chia rạch ròi như vậy, không cần so đo như vậy. Mình cho là thật, nghe vào trong lòng. Bây giờ cậu so đo với mình thế này, nghĩa là trước đây chỉ là dỗ dành mình thôi sao?"
Thời Ý bị cô chặn họng, tuy trong lòng vẫn không quá tán thành, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt thở dài cười một tiếng, không tranh cãi với cô nữa. Xem như ngầm đồng ý.
Giải quyết xong vài quan điểm bất đồng, phần còn lại là những vấn đề thực tế cần chu toàn.
Ngoại trừ việc thu dọn đồ đạc ra, ưu tiên hàng đầu là tìm nhà ở.
Không phải chưa từng cân nhắc qua việc chuyển về ký túc xá. Nếu chỉ có Giản Lộc Hòa thì không sao, nhưng từ sau khi Doãn Phồn Lộ ra nước ngoài, trên danh sách ký túc xá cũng chỉ còn lại Giản Lộc Hòa và Phó Tư Điềm, trước đó có một sinh viên chuyển trường chuyển vào, nhà trường thấy ký túc xá bọn họ còn trống nhiều, bèn hỏi có thể sắp xếp vào ký túc xá của bọn họ được không, mọi người cũng muốn tìm bạn ở cùng cho Giản Lộc Hòa nên không phản đối. Thế là người bạn học xa lạ bọn họ chưa gặp được mấy lần liền dọn vào ký túc xá của bọn họ.
Hiện tại, nếu hai người quay lại, hiển nhiên sẽ rất bất tiện về nhiều mặt.
Hai người bàn bạc, quyết định vẫn trọ bên ngoài. Vì tài chính có hạn, giá thuê tối đa có thể chấp nhận được là 800, có thể không thuê được nhà trong khu dân cư, nhưng thuê một phòng đơn hòm hòm gần trường học vẫn được.
Phó Tư Điềm cùng Thời Ý đều không có kinh nghiệm thuê nhà, nghỉ hè lần trước Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ từng thuê một căn ngắn hạn gần trường ở chung trong thời gian ngắn, có hiểu biết về phương diện này, vì vậy lúc này Phó Tư Điềm bèn gửi tin nhắn hỏi ý Trần Hi Trúc.
Trần Hi Trúc trả lời lại tin nhắn rất nhanh, sau khi biết chuyện cũng sốt ruột cảm khái cho bọn họ một phen, nói rằng lát nữa cô ấy sẽ hỏi thăm mấy người bạn cùng lớp đang trọ bên ngoài xem sao, cái khác bao giờ gặp mặt thì nói kỹ hơn.
Xử lý xong chuyện này, Thời Ý mở máy tính giải quyết chuyện dư luận liên quan đến Trương Lộ Lộ trên mạng. Mặc dù vì chuyện này mà bị liên lụy, Thời Ý vẫn muốn làm đến nơi đến chốn.
Phó Tư Điềm thu dọn đồ đạc cần mang đi, sực nhớ tới hỏi cô ấy: "Sao tự dưng dì lại phát hiện ra chuyện của chúng ta?"
Con trỏ chuột của Thời Ý khựng lại giây lát, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Không phải tự dưng, mẹ đã nghi từ trước rồi, chỉ là không làm rõ thôi."
Vì Phó Tư Điềm không biết việc nhà trường tìm Thời Ý nói chuyện, nên cũng không nghi ngờ gì.
Đồ đạc Thời Ý có thể mang đi quá ít. Tuy Phương Nhược Hoa không quy định rõ cô ấy phải để lại cái gì, nhưng ngoại trừ sách vở và hai bộ quần áo cần thiết, ngay cả máy tính và máy tính bảng Thời Ý cũng định để lại. Đồ đạc Phó Tư Điềm mang tới vốn không tính là nhiều, đương nhiên những món muốn mang đi cũng không nhiều.
Rõ ràng đồ đạc thu dọn không có bao nhiêu, nhưng đưa mắt nhìn lại, phòng ngủ dường như bỗng trở nên trống trải.
Hệt như trái tim đang lơ lửng giữa không trung của bọn họ, nghĩ trong đầu rằng không có việc gì cả, nhưng vẫn khó tránh khỏi trống rỗng.
Ngày ngày đêm đêm chung sống cùng nhau một năm này bỗng chốc biến thành tựa cơn ảo mộng. Sau khi trời sáng, sẽ là một ngày mai như thế nào đây?
Bọn họ không biết, nhưng bọn họ đã tìm được dũng khí để an tâm say ngủ và tỉnh giấc trong cái ôm ấm áp của nhau.