Đóa hoa hồng cuối cùng.
"Vâng." Vài giây sau, trong không khí vang lên tiếng trả lời không lưu loát của Thời Ý.
Đây không phải lúc nên so đo những chuyện này, Phương Nhược Hoa vẫn cảm thấy đau từ tận đáy lòng. Thời Ý không mảy may nhượng bộ, sự dứt khoát của Thời Ý khiến bà ấy cảm thấy mình quá nực cười khi đặt bản thân và Phó Tư Điềm lên cùng một cán cân. Tầm mắt Phương Nhược Hoa dừng trên album ảnh lung lay, cõi lòng tan nát, khó chịu đến cùng cực, nhưng trái lại có thể cứng rắn nói ra lời tuyệt tình.
"Cho con một tuần để chuyển nhà có đủ không?"
Thời Ý như bị thứ gì đó cố định cơ thể, không chớp mắt nhìn chằm chằm Phương Nhược Hoa, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống. Cô ấy nghe hiểu ý của Phương Nhược Hoa.
"Đủ rồi." Thời Ý cúi đầu, khẽ hít hít mũi, nỗ lực thu lại vẻ lúng túng và yếu đuối của mình, nhưng giọng mũi trầm thấp vẫn bán đứng cô ấy. "Tiền còn lại trong thẻ có cần chuyển cho mẹ không?" Cô ấy nhìn hai chiếc bóng đang giao nhau dưới mặt đất của bọn họ, hỏi.
Đây là cô ấy phải trả lại tất cả mọi thứ cho Phương Nhược Hoa.
Hàng mi Thời Ý run rẩy, nhưng không còn rơi nước mắt. Cô ấy thu tay lại, đặt trên đầu gối, ngồi ngay ngắn, dáng vẻ còn bình tĩnh hơn cả Phương Nhược Hoa: "Được. Thẻ không liên kết, sau khi về con chuyển lại cho mẹ."
Phương Nhược Hoa cho cô ấy cơ hội: "Không cần gấp, con có thể suy xét hai ngày."
Thời Ý từ chối: "Không cần."
Phương Nhược Hoa mấp máy môi, cuối cùng không nói tiếng nào.
Bầu không khí lại trầm lắng xuống, Thời Ý nhìn miếng lót bảo vệ mắt cá trên mắt cá chân Phương Nhược Hoa, giọng không nghe ra cảm xúc: "Sau này mẹ cố gắng ít mang giày cao gót lại, trẹo chân rồi về sau rất dễ tái lại. Nếu đầu gối còn đau thì làm kiểm tra tổng quát một lần nữa. Gia Gia lớn rồi, đừng quá nuông chiều nó. Eo của mẹ không khỏe, bế lâu buổi tối sẽ khó chịu."
Cổ họng Thời Ý động đậy, đứng lên nói: "Vậy... nếu không còn chuyện gì, con về trước."
Trái tim Phương Nhược Hoa đứng lên theo Thời Ý, trống rỗng hơn phân nửa, nhưng vẫn đáp: "Ừ."
Thời Ý đứng tại chỗ giây lát, xoay người, nhấc chân đi từng bước ra ngoài. Bờ vai chùng xuống, eo thẳng tắp, cả người tựa như một cây trúc xinh đẹp trong tuyết.
Phương Nhược Hoa nhìn theo Thời Ý, nhìn theo đứa con gái không biết từ khi nào đã trổ mã trở thành người lớn, mỗi một giây trôi qua trong tiếng bước chân đều như bị kéo dài vô tận. Phương Nhược Hoa hi vọng giây tiếp theo Thời Ý sẽ quay đầu, chấp nhận yếu thế với bà ấy, hòa hoãn với bà ấy, dù cho chỉ là một chút lơi lỏng cũng được.
Phương Nhược Hoa bị cô ấy làm cho trở tay không kịp, nhất thời không lên tiếng.
Thời Ý nhìn bà, ánh mắt lộ ra vài phần cầu xin.
Phương Nhược Hoa không rõ là đau lòng hay trái tim nguội lạnh, bởi sự yếu thế khó có được của Thời Ý trong toàn bộ cuộc nói chuyện này – là vì Phó Tư Điềm.
Cuối cùng Phương Nhược Hoa né tránh ánh mắt Thời Ý, đồng ý với cô ấy: "Được."
Phương Nhược Hoa luôn giữ lời hứa, lông mày Thời Ý giãn ra. Cô ấy như muốn cười, nhưng khóe môi không tài nào kéo ra được một cách trọn vẹn, chỉ nhếch lên một độ cong cực nhỏ, thật khẽ, thật ôn hòa nói: "Vậy... mẹ hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé."
"Chúng ta, ba năm sau gặp lại."
Phương Nhược Hoa căng mặt, không trả lời. Cánh cửa "cạch" một tiếng nhẹ nhàng khép lại, Phương Nhược Hoa ngồi im như một tác phẩm điêu khắc, lắng nghe tiếng bước chân Thời Ý đi qua hành lang, di chuyển xuống lầu, bước trên sảnh lớn, biến mất ở nơi bà ấy không còn nghe được...
Tựa như có thứ gì đó đã bước ra khỏi sinh mệnh mình.
Phương Nhược Hoa bỗng đứng phắt dậy, vội vàng đuổi theo hai bước, rồi lại hoảng hốt dừng chân. Nước mắt rơi như mưa.
Cha mẹ thương con, tất vì con mà chu toàn. Phương Nhược Hoa không cầu mong Thời Ý hiện tại có thể hiểu cho mình. Bà chỉ cầu mong, nửa đời sau của Thời Ý có thể suông sẻ vô ưu, bình an vui vẻ. Bà có thể bảo vệ được Thời Ý nhất thời, nhưng không bảo vệ Thời Ý được cả đời. Gia cảnh Phó Tư Điềm như vậy, làm sao bà có thể yên tâm giao hòn ngọc quý trên tay mà bà đã dốc lòng bảo vệ hai mươi năm cho Phó Tư Điềm được.
Những chuyện trên đời này, Thời Ý vẫn chưa hiểu hết, nhưng bà đã chứng kiến nhiều. Cuộc sống chân thực không dễ dàng như Thời Ý nghĩ. Có tình uống nước thì cũng sẽ không thật sự no (*).
(*) Trích từ câu Có tình thì uống nước cũng no, vô tình thì ăn cơm cũng đói.
Bây giờ Phó Tư Điềm ở nhà Thời Ý, xài tiền của Thời Ý, để Thời Ý nuôi Phó Tư Điềm, không thành vấn đề, hiện tại điều kiện kinh tế của Thời Ý tốt hơn, gánh vác nhiều hơn là chuyện nên làm. Nhưng sau này thì sao, người cha nghiện ngập gϊếŧ người lao động cải tạo sắp ra tù của Phó Tư Điềm thì sao? Cũng phải trở thành gánh nặng và vết nhơ mà đời này Thời Ý phải đeo trên lưng hay sao? Ông ta thật sự cải tạo tốt chưa? Nếu vẫn chứng nào tật nấy, là một cái động không đáy thì thế nào?
Bà không thể trơ mắt nhìn Thời Ý mạo hiểm như vậy, đây không phải là thứ mà con gái bà phải đối mặt trong cuộc đời. Bà cho Thời Ý thời gian, để hiện thực dạy Thời Ý một bài học, để cô ấy thật sự trưởng thành, thật sự hiểu được, cuộc sống rốt cuộc là cái gì, chịu trách nhiệm với lựa chọn của bản thân không chỉ là một câu nói miệng nhẹ nhàng. Bà cũng muốn cho chính mình thời gian, chờ đợi một thời cơ thích hợp, đánh rắn phải đánh giập đầu.
Thời Ý giống như không có chuyện gì quay lại sảnh lớn, Gia Gia đang nô đùa trên vai Hướng Nghiệp, thấy Thời Ý đi xuống liền cười híp mắt giang hai tay đòi cô ấy ôm.
Thời Ý vươn tay đón lấy bé con, cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của bé con, hiếm khi, cúi xuống hôn một cái lên trán bé con.
Bé con được hôn có chút xấu hổ lại có chút vui vẻ, miệng cười khúc khích. Thời Ý dặn dò: "Sau này phải nghe lời mẹ, lớn lên thật tốt, biết chưa?"
Bạn nhỏ làm sao nghe hiểu được, chỉ lo ôm cô ấy, cọ trái cọ phải.
Thời Ý bế bé con, vỗ nhè nhẹ lên lưng bé con, mi mắt rũ xuống.
Hướng Nghiệp đứng bên cạnh nghe thấy thế kinh hãi, hỏi dò: "Con nói chuyện với mẹ xong rồi à? Nhanh vậy?"
Thời Ý "Dạ" một tiếng, ngồi xổm người để Gia Gia xuống, đứng lên, lấy chìa khóa xe trong túi ra, xoay người đặt lên bàn trà.
Cô ấy gật đầu với Hướng Nghiệp, vô cùng lễ phép gửi gắm ông: "Sau này, nhờ chú chăm sóc mẹ nhiều hơn."
Hướng Nghiệp ngạc nhiên: "Cái... này..."
Thời Ý không có ý định nói nhiều, lắc đầu, không đợi ông ấy phản ứng đã xoay người đi ra ngoài.
Hướng Nghiệp muốn nắm Thời Ý lại, nhưng ngại mình với Thời Ý không thân cận đến vậy, tay vươn ra một nửa liền rụt lại, "Chú đưa con đi." Hướng Nghiệp lớn tiếng hô lên.
Thời Ý đưa lưng về phía ông, cũng không quay đầu lại, xua xua tay.
Vì vậy ông chỉ có thể nhìn theo bóng dáng quật cường đơn bạc của cô gái đi ra khỏi cửa nhà mình, làn váy nhẹ bay, bị mưa gió cuốn vào màn đêm mênh mông.
Cơn mưa to lại rơi xuống, hoành hành theo gió, che dù vốn dĩ cũng không cản được.
Thời Ý gắng gượng cầm dù đi được một lát, làn váy đã ướt hơn phân nửa. Cô ấy lấy điện thoại ra, định mở ứng dụng đặt xe theo thói quen, lúc nhập điểm đến bỗng sực nhớ ra gì đó.
Cô ấy cất điện thoại, đứng dựa vào bức tường ven đường nơi có thể che chắn mưa gió được chút, tìm kiếm trạm xe buýt gần nhất, lặng lẽ chờ mưa tạnh.
Sau khi mưa nhỏ bớt, cô ấy đi bộ ra trạm xe buýt, dựa vào kinh nghiệm sống và ấn tượng khi đi du lịch lúc trước, bắt một chiếc xe buýt, may mắn ngồi vào được ghế trống cuối cùng.
Trên xe về đêm rất yên tĩnh. Không một ai lên tiếng, chỉ có cơn mưa ngoài cửa số vừa khóc lóc vừa kể lể không biết mỏi mệt.
Thời Ý nhìn ra cửa sổ xe, thất thần lắng nghe.
Qua hai trạm, một bà cụ dắt theo đứa trẻ lên xe. Thời Ý đứng lên nhường chỗ, tìm được một nơi sát cửa sổ, nắm lấy tay vịn, tiếp tục lặng nghe mưa.
Lúc đi qua là một đoạn đường rất dài, khi về lại ngắn như chỉ mới chớp mắt. Vừa hoàn hồn đã đến trước cửa rồi.
Khi Thời Ý đưa tay ra nhập mật khẩu, mới phát hiện trên mu bàn tay, trên cánh tay mình bị mưa ướt đẫm. Cô ấy thu tay lại, mở túi, lấy khăn giấy lau cánh tay, lau tóc, lau gương mặt ẩm ướt, sau đó mới gẩy gẩy tóc mái, mở cửa ra.
Cửa vừa mở, bên trong truyền đến tiếng lẹt xẹt dồn dập. Thời Ý đóng cửa lại, xoay người, Phó Tư Điềm đã đứng ở huyền quan.
"Thời Ý..." Tiếng gọi của Phó Tư Điềm ngừng lại trong tích tắc ngay khi nhìn rõ bóng dáng Thời Ý, "Sao cậu lại ướt thế này?" Cô hoang mang vươn tay sờ Thời Ý.
Tay Thời Ý lạnh ngắt.
Thời Ý sâu thẳm nhìn cô, dùng tay còn lại dắt cô, ngồi xuống chiếc ghế ở huyền quan, nhàn nhạt nói: "Không sao, bên ngoài mưa hơi lớn. Chốc nữa mình tắm lại là được."
"Chỗ đậu xe ở nhà chú cách cửa chính xa như vậy sao?" Phó Tư Điềm thật tự nhiên quỳ xuống muốn cởi giày giúp cô ấy.
"Mình không có lái xe về." Thời Ý vịn vai cô, ngừng động tác của cô lại, nói: "Tư Điềm, mình có chuyện muốn bàn với cậu."
Phó Tư Điềm sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Thời Ý, chạm vào đôi mắt tĩnh mịch của cô ấy, nhịp tim đập bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.
Từ sau khi Thời Ý đến chỗ Phương Nhược Hoa, cảm giác lo sợ không yên bao trùm cả một đêm của cô lại ập đến lần nữa.
"Ơi?" Tuyến âm thanh của cô thắt chặt, hỏi.
Vẻ mặt Thời Ý rất đạm nhạt, dùng chất giọng bình tĩnh thuật lại: "Mẹ mình biết chuyện chúng ta bên nhau rồi."
Trong phút chốc, mặt Phó Tư Điềm cắt không còn giọt máu, mấp máy môi, như muốn nói gì đó nhưng lại không tìm được ngôn ngữ. "Vậy... vậy cậu..." Bỗng nhiên cô đứng lên, hoảng hốt sờ mặt, vai, cánh tay,... Thời Ý.
Thời Ý giữ chặt tay cô, nhẹ nhàng lắc đầu: "Mình không sao. Mẹ mình không phải người sẽ động tay động chân."
Phó Tư Điềm cụp mắt nhìn cô ấy, trong đầu vẫn còn ong ong, vành mắt đã đỏ bừng. "Vậy... dì, nói thế nào?" Cô nghèn nghẹn hỏi. Tay Thời Ý vẫn còn trong tay cô, nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy trong lòng rất trống rỗng, rất hoảng sợ, tựa như bàn tay này sẽ biến mất tăm từ trong lòng bàn tay cô ngay lập tức.
Thời Ý nhắm mắt nói: "Mẹ mình không đồng ý. Bà ấy giao hẹn với mình, hai bên cho nhau thời gian ba năm, ba năm sau, nếu cậu và mình vẫn còn quen, bà ấy sẽ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau."
Trong lòng Phó Tư Điềm dấy lên chút hi vọng, không dám thở mạnh, nắm chặt tay Thời Ý, không chớp mắt lắng nghe những lời tiếp theo của cô ấy.
Thời Ý nói tiếp: "Nhưng điều kiện là, ba năm này," âm thanh của Thời Ý càng nói càng khẽ, trái tim Phó Tư Điềm lại càng thắt chặt, "Mình với bà ấy đừng liên lạc với nhau."
"Mình phải hoàn toàn dựa vào bản thân tự vượt qua ba năm này."
Là ý gì? Là ý mà cô đang nghĩ sao? Đôi môi Phó Tư Điềm run rẩy, cảm giác áy náy và sợ hãi cực lớn chẳng mấy chốc đã nuốt chửng lấy cô. Cô hé môi muốn tìm lại âm thanh của chính mình, Thời Ý lại nói tiếp trước cô một bước.
"Tư Điềm, cậu... có để ý, việc mình ở bên cậu với hai bàn tay trắng không?" Thời Ý nhìn cô, giống như muốn cười nhưng lại không thành công. Sắc môi trắng như tờ giấy, con ngươi màu đen bị phủ bởi một lớp sương, mịt mù, nói đến cuối giọng còn vương chút run run.
Trong nháy mắt, tim Phó Tư Điềm đau buốt. Lần đầu tiên, lần đầu tiên cô trông thấy Thời Ý không tự tin, thấp thỏm như thế. Cô có tài đức gì mà lại có thể có được tình yêu thương của cô ấy, liên lụy Thời Ý đến nước này, còn nhận được tình yêu sâu đậm đến vậy của Thời Ý. Cô rốt cuộc nhịn không được nữa, hai tay ôm chầm lấy Thời Ý, siết chặt cô ấy vào lòng, nước mắt lã chã tuôn rơi.
"Thời Ý, ngốc, đồ ngốc, mình không đáng để cậu phải vậy, không đáng..." Cô nghẹn ngào trả lời cô ấy: "Cậu không phải hai bàn tay trắng."
"Đối với mình, cậu là tất cả."
Như thể bị khuấy động bởi tiếng khóc nghẹn ngào của Phó Tư Điềm, hơi thở của Thời Ý trong lòng cô cũng nặng nề đi nhiều. Cô ấy kiềm nén không khóc, kiềm nén đến nỗi cả cơ thể đang dán lên bụng Phó Tư Điềm khẽ run lên.
Cô ấy cho rằng cô ấy có thể kiềm chế được.
Nhưng khi ôm cô gái này, ôm lấy đóa hoa hồng cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi của mình, sự tủi thân, bàng hoàng, giả vờ kiên cường đè nén suốt dọc đường, đột nhiên không chống chọi được nữa.
Năm mười tám tuổi, Thời Viễn Miên dạy cho cô ấy, rằng tình yêu có thể là giả; năm hai mươi mốt tuổi, Phương Nhược Hoa nói với cô ấy, rằng hóa ra tình yêu có thể bị lấy lại.
Cô ấy đứng ở trung tâm thế giới, chợt phát hiện, thật ra trên đời này có phải thực sự không có ai yêu cô ấy mãi mãi, yêu vô điều kiện hay không.
Bao nhiêu năm qua, phải chăng cô ấy đã quá kiêu ngạo?
Thật ra cô ấy chẳng qua cũng chỉ là một kẻ trắng tay, có cũng được không có cũng chẳng sao.
-------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Em là đóa hoa hồng cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi nơi tôi. - Trích từ Pablo Neruda.