*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Trì vốn là người vô tư, tính cách ấy đã ngấm vào cậu tự bao giờ, cứ như thể buồn là một điều gì đó xấu hổ vậy.
Nhưng cậu không biết, trước mặt người mình thích, có thể không cần phải giữ hình tượng.
Ngồi trên máy bay, cậu mới sực tỉnh, hối hận.
Trên máy bay, nước mắt cậu chực trào, cuối cùng cũng chẳng thể kìm nén được nữa, cứ thế tuôn rơi, khóc như chưa bao giờ được khóc. Mấy cô tiếp viên thấy vậy, ghé hỏi han cậu vài lần vì sợ cậu có chuyện gì không ổn.
Vương phu nhân chỉ nghĩ cậu luyến tiếc bạn bè ở trong nước, nên cũng không an ủi cậu nhiều.
Việc đầu tiên sau khi xuống máy bay là liên lạc với Chu Thiến Như.
Không ngờ, Chu Thiến Như rất cứng rắn, chặn mọi phương thức liên lạc của cậu.
WeChat bị chặn, cậu tìm đến QQ, QQ bị chặn, cậu lại tìm đến Alipay, bạn bè Taobao...
Chu Thiến Như luôn nhanh hơn cậu một bước.
Cô không chừa cho cậu một chút "dư địa" nào.
Lúc cậu cuống cuồng tìm kiếm các ứng dụng mà hai người có liên lạc, cậu mới chợt nhận ra bọn họ đã có nhiều "kết nối" như vậy.
Cậu từng đọc được một câu nói, giữa người với người, luôn là "kết nối" trước, sau đó mới là "tổn thương".
Cậu cảm thấy mình đã làm tổn thương cô rất nhiều.
Trương Trì vừa đặt chân đến Mỹ đã bận rộn, làm đủ loại thủ tục, mở tài khoản ngân hàng, mua đồ dùng sinh hoạt.
Vương phu nhân ở lại một tuần rồi về nước, Trương Trì ở một mình trong căn hộ trống trải, chưa có bạn cùng phòng, mọi việc đều phải tự mình làm. Nấu ăn, lắp ráp đồ đạc, đều là "bài toán khó".
Cậu ấm "ngậm thìa vàng" từ nhỏ, nào đã từng làm những việc này, mới lắp ráp được một cái bàn, cậu đã kiệt sức.
Cậu gọi điện thoại than thở với Bùi Tụng, Bùi Tụng mơ màng nghe máy, nói: "Đại ca, bây giờ ở bên này là rạng sáng đấy."
Trương Trì vỗ trán, cậu quên mất chuyện lệch múi giờ.
Bùi Tụng tỉnh táo hẳn, bèn mở video call nói chuyện với cậu.
Thấy cậu đang hì hục lắp ráp, Bùi Tụng có chút kinh ngạc: "Ồ, những việc lặt vặt này, Trương đại thiếu gia cũng phải tự tay làm à?"
Trương Trì vừa cười vừa mắng: "Cậu "chó" thật đấy."
"Thích nghi thế nào rồi?"
"Không tốt lắm." Trương Trì thở dài, "Tớ cứ tưởng cuộc sống ở nước ngoài sẽ rất thú vị, không ngờ lại cô đơn thế này."
"Yêu đương thì sẽ hết cô đơn thôi." Bùi Tụng liền hến kế.
"Thôi đi, cậu toàn chọc vào chỗ đau của tớ." Trương Trì nghiêm túc xem hướng dẫn lắp ráp.
"Xin lỗi, quên mất cậu đang ế." Bùi Tụng khẽ cười.
"Cậu với Tiểu Mạt Lê dạo này thế nào?"
"Tớ không nói đâu, sợ cậu ghen tị."
Trương Trì: "..."
Bùi Tụng biết cậu muốn nói gì, bèn chủ động kể cho cậu nghe tình hình gần đây của Chu Thiến Như.
Trương Trì im lặng hồi lâu, hỏi Bùi Tụng: "Cún, cậu nói bây giờ tớ nói thích cô ấy, có phải hơi muộn rồi không?"
Bùi Tụng rất giỏi trêu chọc cậu, chẳng an ủi gì, nói thẳng: "Ừ, muộn rồi."
Trương Trì cười khổ, tiếp tục ngồi trên thảm, lắp ráp đồ đạc.
"Lúc lên máy bay tớ đã hối hận rồi, lúc xuống máy bay tớ muốn nói với cô ấy, nhưng mà cô ấy đã chặn hết mọi liên lạc của tớ." Trương Trì tự giễu, "Cún, cậu nói xem cô ấy có phải ghét tớ lắm không?"
Bùi Tụng không ngờ Chu Thiến Như lại dứt khoát như vậy.
Anh suy nghĩ một chút, nói: "Nếu cô ấy ghét cậu, thì đã không đến tiễn cậu."
Trương Trì dừng động tác, ngây người lẩm bẩm: "Cũng đúng..."
"Có lẽ cô ấy muốn bắt đầu lại." Bùi Tụng thấy tâm trạng cậu không tốt, bèn an ủi, "Nếu hai người thật sự có duyên, rồi sẽ có ngày gặp lại."
Trương Trì không tìm Chu Thiến Như nữa, cậu cảm thấy mình không có mặt mũi đi làm phiền cô.
Giữa bọn họ, như thể đã bấm nút "xóa", thật sự cắt đứt liên lạc.
Nhưng Chu Thiến Như không hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Trương Trì.
Dù sao bọn họ vẫn còn một nhóm chat chung sáu người.
Trong nhóm chat, avatar của Trương Trì và Chu Thiến Như vẫn luôn "dính" lấy nhau.
Lên đại học, mọi người không còn ở cùng một thành phố, mỗi người đều có bạn bè và cuộc sống mới, tần suất nói chuyện trong nhóm chat cũng giảm rõ rệt.
Vào những ngày lễ Tết, nhóm chat vẫn náo nhiệt, chúc mừng, lì xì...
Mọi người cũng tò mò về cuộc sống của Trương Trì ở nước ngoài, cậu cũng thoải mái chia sẻ, mọi người trong nhóm chat trêu chọc, náo nhiệt một hồi, rồi lại đâu vào đấy.
Chỉ là, không ai còn trêu chọc Trương Trì và Chu Thiến Như nữa.
Bọn họ như hai người xa lạ đã từng quen biết.
Trương Trì chưa bao giờ xóa lịch sử trò chuyện của nhóm chat đó.
Nhóm chat ấy, với những dòng tin nhắn tưởng chừng như bất tận, như một thế giới mộng mơ mà hư ảo, lưu giữ trọn vẹn thanh xuân "nhất quỷ nhì ma" đã qua, một đi không trở lại.
Thông qua Trần Vận Cát, thông qua Đỗ Dương, thông qua vòng bạn bè của Trình Bắc Mạt, hoặc là từ "con chó" ít nói kia, cậu vẫn có thể biết được một số tin tức vụn vặt của Chu Thiến Như.
Cuộc sống đại học của cô rất bận rộn, cùng đàn anh quay phim tài liệu, tham gia các cuộc thi, đi thực tập ở đài truyền hình nổi tiếng...
Sau đó, cậu nghe nói cô đang yêu đương với đàn anh.
Tin tức Chu Thiến Như yêu đương là Đỗ Dương vô tình nói ra, dù sao Trần Vận Cát và Chu Thiến Như vẫn "dính nhau như sam", thường xuyên gặp mặt.
Lúc biết chuyện, Trương Trì không có phản ứng gì đặc biệt.
Xét cho cùng, hai người cũng chưa từng thật lòng yêu đương, nên cho dù tiếc nuối đến đâu thì theo thời gian, nỗi "ám ảnh" ấy rồi cũng sẽ phai nhạt dần.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Trương Trì tiếp tục học thạc sĩ ở Mỹ.
Mấy năm nay, cuộc sống của cậu cứ thế trôi qua, chẳng tốt đẹp gì cho cam, trải qua dăm ba mối tình chóng tan vỡ, để rồi luẩn quẩn, cậu lại trở về vạch xuất phát - độc thân.
Từ vòng bạn bè của Trình Bắc Mạt, cậu biết Chu Thiến Như đã vào làm ở đài truyền hình Kinh Giang.
Sau đó, lại từ vòng bạn bè của Trần Vận Cát, cậu biết Chu Thiến Như đã mua nhà.
Trên đường về nhà, cậu lướt thấy bài đăng của Trần Vận Cát, là ảnh nhà mới của Chu Thiến Như.
Nhà mới của Chu Thiến Như không lớn, nhưng được trang trí rất tỉ mỉ, trông rất ấm cúng.
Phong cách trang trí pha trộn giữa ngẫu hứng và tinh tế. Tranh treo tường và ảnh được sắp xếp có vẻ tùy ý, nhưng lại tạo nên một tổng thể hài hòa và đẹp mắt.
Bức ảnh có năm sáu người, cả nam lẫn nữ, ngoài Trần Vận Cát ra, những gương mặt còn lại đều xa lạ.
Chu Thiến Như đứng rất gần một người đàn ông.
Trương Trì nghĩ, chắc đây là bạn trai hiện tại của cô ấy.
Dù đã lâu không liên lạc, nhưng mỗi lần nghe ngóng được chút "tiến độ cuộc đời" của Chu Thiến Như, lòng cậu lại dâng lên một nỗi hụt hẫng khó tả.
Cậu về nhà dọn đồ, định đến phòng gym tập luyện.
Ban đầu, cậu chẳng muốn đi chút nào khi mấy người bạn du học sinh rủ đi chơi. Nhưng rồi, dưới sự "khuyên nhủ" nhiệt tình của họ, cậu đành phải xiêu lòng, cùng họ đi ăn.
Thấy cậu ủ rũ, bạn bè hỏi cậu làm sao vậy, cậu nói nhớ nhà.
Bạn bè trêu chọc cậu: "Tớ thấy cậu là thiếu bạn gái đấy."
Trương Trì cười cười, không nói gì.
Hóa ra, đám bạn cậu đều là "hội những người thích làm mai", đứa nào đứa nấy đều ra sức giới thiệu bạn gái cho cậu.
Trương Trì cũng chẳng từ chối, bạn bè gửi Wechat của các cô gái, cậu đều đồng ý kết bạn.
Tối đến, về đến nhà, Trương Trì nằm dài trên giường, theo thói quen lại mở vòng bạn bè của Trần Vận Cát. Cậu lại ngắm nghía bức ảnh kia, phóng to mặt Chu Thiến Như lên, như thể chẳng muốn bỏ sót một chi tiết nào.
Đột nhiên, cậu chú ý đến một bức ảnh trên tủ rượu.
Hình như đó là ảnh Chu Thiến Như hồi bé, khoảng tám chín tuổi gì đó. Tóc cô bé được tết hai bím gọn gàng, gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo, đeo lủng lẳng trước ngực một chiếc bảng vẽ to tướng, trông còn to hơn cả người cô.
Gương mặt cô bé này, sao lại quen thuộc đến vậy...
Trương Trì cố gắng lục lọi từng ngóc ngách trong trí nhớ, cuối cùng cũng "ghép" được gương mặt ấy với một hình ảnh từ rất lâu về trước.
Tim Trương Trì đập thình thịch.
Chu Thiến Như chính là cô bé năm đó ư?
Cậu vội vàng xem những bức ảnh khác, tìm kiếm manh mối trong từng góc ảnh.
Cuối cùng, cậu phát hiện trên tủ lạnh của cô chỉ có một miếng dán tủ lạnh.
Có biển, có cây dừa, còn có một dòng chữ tiếng Anh không nhìn rõ.
Cậu biết, dòng chữ tiếng Anh đó là Saipan.
Đó là miếng dán cậu mua ở đảo Saipan mười mấy năm trước.
Chẳng trách lúc cậu đi, cô lại muốn cậu tặng món quà này.
Chẳng trách lúc nói chuyện về mối tình đầu, cô lại né tránh.
Ngón tay Trương Trì dừng lại trên avatar của Trần Vận Cát rất lâu, nhưng vẫn không bấm vào.
Cậu cắn môi, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bấm vào avatar của Trình Bắc Mạt.
Trương Trì: [Tiểu Mạt Lê, bận không?]
MOMO: [Khách quý, khách quý, gió nào đưa cậu đến đây vậy?]
Trương Trì: [...]
MOMO: [Tìm tớ có việc gì à?]
Trương Trì: [Ừm...]
MOMO: [Cậu bị hack nick à? Sao không giống cậu chút nào.]
Trương Trì bất lực, gửi một tin nhắn thoại, chứng minh cậu là "chính chủ".
Trương Trì: [Muốn hỏi cậu một chuyện, cậu có thể giữ bí mật cho tớ không?]
MOMO: [Liên quan đến Chu Thiến Như à?]
Trình Bắc Mạt rất thông minh, lập tức đoán được ý đồ của cậu.
Vì cô cũng xem bài đăng đó của Trần Vận Cát.
Trương Trì không phủ nhận, nói: [Tớ sợ hỏi Trần Vận Cát, cô ấy sẽ nói cho Chu Thiến Như biết.]
MOMO: [Sao cậu biết tớ sẽ không nói?]
Trương Trì: [Vì tớ tin tưởng Tiểu Mạt Lê là "nữ trung hào kiệt", "trọng tình trọng nghĩa"!]
MOMO: [Thôi được rồi... Cậu muốn hỏi gì?]
Trương Trì: [Tớ muốn biết, hồi nhỏ Chu Thiến Như có học vẽ không?]
MOMO: [Chỉ vậy thôi á?]
Trương Trì: [Chỉ vậy thôi.]
MOMO: [Tớ còn tưởng cậu muốn hỏi địa chỉ nhà mới của Chu Thiến Như.]
Trương Trì: [...]
Một lúc sau, cậu suy nghĩ một chút, lại nhắn thêm một câu: [Nếu có thể lấy được thì càng tốt.]
MOMO: [...]
Trình Bắc Mạt quen biết Chu Thiến Như từ hồi cấp ba, nên cô không biết một số chuyện trong quá khứ.
Tuy vậy, cô nàng vẫn rất nhiệt tình, sau một hồi dò hỏi thì quay lại trả lời Trương Trì, rằng hồi tiểu học Chu Thiến Như đúng là có học vẽ một thời gian ở cung thiếu nhi.
MOMO: [Hóa ra cô ấy từng học vẽ, cô ấy chưa bao giờ nói với tớ.]
Trương Trì cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thật sự là cô ấy.
Trương Trì hỏi: [Cô ấy không nghi ngờ gì chứ?]
MOMO: [Không, yên tâm đi.]
Sau khi giải đáp thắc mắc cho Trương Trì, cô lại chủ động nói: [À đúng rồi, Chu Thiến Như hiện tại đang độc thân.]
Trương Trì vẫn "giả vờ": [Tớ có hỏi chuyện này đâu.]
MOMO: [Tớ chỉ nói bâng quơ thôi, cậu cứ nghe cho vui là được~]
Trình Bắc Mạt quả là một người bạn gái chu đáo, Trương Trì thầm nghĩ, Cún đúng là "tìm được vợ hiền" rồi.
Cậu nằm trên giường, không uống rượu, nhưng lại như người say, đầu óc choáng váng.
Đêm hôm đó, cậu đặt vé máy bay về nước, không nói với ai, thậm chí cả gia đình cũng không nói, lặng lẽ trở về Kinh Giang.
Tuổi trẻ mà thiếu đi những lần bốc đồng thì còn gọi gì là tuổi trẻ nữa. Nhiều năm trôi qua, cuối cùng Trương Trì cũng có một quyết định dứt khoát cho riêng mình.
Cậu không dọn hành lý, chỉ đeo một chiếc balo, vừa xuống máy bay đã đến thẳng tòa nhà đài truyền hình.
Cậu kiên nhẫn đợi ở tòa nhà đài truyền hình cả buổi, đến nỗi bác bảo vệ cũng phải lên tiếng hỏi han, xem cậu có phải đang tìm ai không.
Cậu không nói tên Chu Thiến Như, mà nói tên chương trình của cô, bảo vệ tra cứu trên hệ thống, nói: "Mấy hôm nay, ê-kíp của chương trình đó đến Tô Châu học hỏi kinh nghiệm rồi."
Điều này nằm ngoài dự liệu của cậu.
Cậu ngây người đứng im, lúng túng hỏi bao giờ bọn họ trở về.
Bảo vệ bất lực: "Sao tôi biết được, nếu cậu quen biết người ta, thì gọi điện thoại hỏi trực tiếp là được rồi."
Trong đầu cậu chỉ nghĩ đến cảnh hai người gặp mặt, hoàn toàn không nghĩ đến, nếu không gặp được thì sao.
Trương Trì lập tức đặt vé tàu cao tốc đến Tô Châu.
Đến Tô Châu, cậu đã thức trắng mấy chục tiếng đồng hồ.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, cậu bắt đầu sốt trên tàu, vừa đến Tô Châu, cậu liền đến thẳng bệnh viện truyền nước, sau đó nằm bẹp ở khách sạn hai ngày mới khỏi hẳn.
Trong hai ngày ở Tô Châu, bạn cậu nhắn tin hỏi sao cậu không trả lời tin nhắn của cô gái kia.
[Mấy hôm nay cậu đi đâu thế? Sao không ở nhà?]
[Rảnh thì mời người ta đi ăn đi?]
[Đại ca, cậu nói muốn yêu đương, tôi mới giới thiệu cô bé đó cho cậu, cậu không thể lúc nào cũng để người ta chủ động được chứ?]
Cậu mơ màng nghĩ, cô gái nào...
À đúng rồi, cô gái ở Mỹ.
Cậu liên lạc với Bùi Tụng, nói cậu đang ở Tô Châu.
Bùi Tụng bất ngờ, thốt lên: "Tô Châu? Sao cậu lại ở Tô Châu?"
Trương Trì uể oải nói: "Tớ về nước rồi."
"Sao không nói với ai một tiếng đã về thế?"
"Ừ, có chút việc đột xuất."
Bùi Tụng biết ý không hỏi nhiều, chỉ nói với cậu: "Cậu đang ở khá gần "ai đó" đấy."
Trương Trì biết "ai đó" mà anh nói là ai, ngạc nhiên hỏi: "Cậu biết cô ấy ở Tô Châu à?"
Bùi Tụng càng bất ngờ: "Cậu về nước vì cô ấy à?"
Trương Trì không trả lời, hai người im lặng hồi lâu, Bùi Tụng thở dài, nói: "Cô ấy không ở Tô Châu, cô ấy đang ở Thượng Hải, trưa nay vừa ăn cơm với Mạt Mạt."
Trương Trì bật dậy: "Cậu đợi tớ, tớ đến Thượng Hải ngay."
Bùi Tụng cúp máy, hai phút sau lại gọi lại, nói: "Không kịp nữa rồi, cô ấy đến đây công tác cùng đồng nghiệp, Mạt Mạt nói, trưa nay ăn cơm xong, cô ấy đã đến sân bay rồi."
"Cô ấy đi đâu?"
"Về Kinh Giang. Ban đầu cô ấy định ở lại Thượng Hải mấy ngày, nhưng hình như công việc có chút gấp, nên phải về."
"Ồ."
Đi một vòng, vẫn là lỡ mất nhau.
Trương Trì bay từ Thượng Hải về Mỹ, trước khi đi, cậu ăn cơm với Bùi Tụng.
Cậu nói: "Chu Thiến Như chính là cô bé mà tớ gặp ở cung thiếu nhi hồi nhỏ."
Bùi Tụng khá bất ngờ: "Sao cậu biết?"
Trương Trì kể chuyện bức ảnh ở nhà Chu Thiến Như và miếng dán tủ lạnh.
Cậu cười khổ, vuốt ve chiếc cốc, nói: "Hai đứa tớ có phải rất có duyên mà không phận không?"
Thấy cậu ủ rũ như vậy, Bùi Tụng cũng không an ủi, nói thẳng: "Tớ khuyên cậu thêm cô ấy vào danh sách bạn bè."
Trương Trì ngơ ngác ngẩng đầu: "Hửm?"
"Những chuyện cậu nói với tôi, tôi sẽ không nói với Mạt Mạt, càng không nói với Chu Thiến Như, cậu muốn nói, thì tự mình nói."
Trương Trì cúi đầu: "Cún, cậu cũng không an ủi tớ một câu sao?"
"An ủi cậu cái gì, cậu không có miệng à, cậu không giỏi ăn nói lắm sao, sao đến chuyện của mình lại lúng túng thế này?" Bùi Tụng mắng một tràng, "Có chuyện gì thì nói thẳng ra, đừng có tự diễn nữa. Mấy năm nay rồi, cậu còn muốn lãng phí bao lâu nữa?"
"Năm đó lúc cậu tỏ tình với Tiểu Mạt Lê, chẳng phải cũng chần chừ mãi sao..."
Bùi Tụng ra vẻ "hận sắt không thể thành thép", dùng đốt ngón tay gõ gõ lên bàn, nói: "Tớ với Mạt Mạt đã bên nhau bao nhiêu năm rồi? Cậu tự nhìn lại mình đi, lãng phí bao nhiêu năm tháng rồi hả?"
Trương Trì không còn thời gian để về Kinh Giang nữa, lại mang theo tiếc nuối, quay trở lại Mỹ.
Nhưng cậu nghe lời khuyên, trước khi lên máy bay đã gửi lời mời kết bạn cho Chu Thiến Như.
Khác với những gì cậu mong đợi, sau khi xuống máy bay, cậu hụt hẫng nhận ra Chu Thiến Như vẫn chưa đồng ý lời mời kết bạn của mình.
Mấy ngày sau, cuối cùng Chu Thiến Như cũng thêm bạn với cậu.
Chu Thiến Như nhận ra cậu, nên cũng chẳng vòng vo mà giải thích luôn, rằng dạo này cô khá bận vì có chút việc gấp ở đài, hơn nữa mỗi ngày đều có rất nhiều đối tác gửi lời mời kết bạn, nên phải lâu lâu cô mới online xử lý được.
Trương Trì nhìn đồng hồ, bây giờ ở trong nước chắc đã là ba giờ sáng.
Cậu hỏi cô sao giờ này còn làm việc, cô nói đã quen rồi.
Hình như bọn họ đều không còn trẻ con như trước nữa, trò chuyện một cách bình tĩnh, như hai người trưởng thành thực sự.
Trương Trì định nhắc đến chuyện năm xưa, nhưng Chu Thiến Như không có ý định ôn lại chuyện cũ, chỉ nói chuyện qua loa vài câu, rồi nói phải đi làm.
Trương Trì vừa bồi hồi xúc động, vừa chăm chú lướt xem lại lịch sử trò chuyện giữa hai người.
Kéo xuống hai cái là hết.
Sau lần đó, thi thoảng họ cũng nhắn tin cho nhau, nhưng lúc nào cũng là cậu chủ động tìm đề tài, và lần nào cũng phải vắt óc nghĩ ngợi xem nên nói gì với cô. Sự lo lắng, bồn chồn ấy của cậu, giống hệt như hồi tiểu học chưa làm bài tập, đứng trước mặt cô giáo vậy.
Chu Thiến Như có vẻ rất bận rộn, thời gian trả lời tin nhắn của cô không cố định, thường thì cậu phải chờ hơn một tiếng đồng hồ, mà giọng điệu thì lại xa cách, lạnh nhạt.
Trải qua vài lần như vậy, Trương Trì cũng hiểu được phần nào thái độ của Chu Thiến Như, nên không còn chủ động tìm cô nữa.
Dần dần, dường như họ chẳng còn nói chuyện với nhau nữa. Avatar của Chu Thiến Như bị những cuộc trò chuyện mới đẩy xuống, cuối cùng biến mất khỏi màn hình.
Cho đến khi Trần Vận Cát và Đỗ Dương thông báo tin kết hôn.
Đỗ Dương hỏi Trương Trì có muốn làm phù rể không, Trương Trì không do dự, đồng ý ngay.
Sau đó, Đỗ Dương ấp úng, nói phù dâu có Chu Thiến Như, hỏi cậu có phiền không.
Cậu giả vờ thoải mái, nói không sao.
Một ngày trước đám cưới của Đỗ Dương và Trần Vận Cát, Trương Trì về nước, bay đến Bắc Kinh trước, để gặp một nhà đầu tư.
Công ty nước khoáng Bích Thanh Tuyền do Trương Diễm quản lý đang trên đà phát triển tốt, cậu cũng không muốn nhúng tay vào. Trong lúc còn đang phân vân về việc có nên về nước phát triển sự nghiệp hay không, thì đúng lúc có một người bạn học muốn về nước khởi nghiệp, kinh doanh game. Cậu rất hứng thú với dự án này, hơn nữa lại đúng chuyên ngành của mình nên đã đồng ý, hẹn gặp mặt để trao đổi thêm.
Không ngờ, cậu lại gặp Chu Thiến Như ở Bắc Kinh.
Tối hôm trước, lúc ăn tối với nhà đầu tư, cậu uống khá nhiều rượu, người không khỏe, nên về khách sạn ngủ sớm.
Cũng thật lạ, bình thường Trương Trì rất ham ngủ, đi công tác chưa bao giờ dậy kịp ăn sáng, vậy mà hôm nay, dù đầu đau như búa bổ, cậu lại tỉnh dậy từ tám giờ.
Sau này cậu nghĩ, có lẽ đây là cơ hội mà số phận ban tặng cho cậu.
Cậu rửa mặt qua loa, xuống nhà hàng khách sạn ăn sáng, vừa bước vào cửa, đã đụng mặt một người.
Nhớ lại lần trước cậu vội vàng về nước, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy cô, bây giờ lại tình cờ gặp mặt.
Rõ ràng, cả hai đều nhận ra nhau, cùng ngẩn người đứng im.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Trương Trì là, chết tiệt, chưa cạo râu.
Chu Thiến Như gầy đi nhiều, cũng đen đi, tóc được búi hờ hững bằng kẹp tóc, toát lên vẻ lười biếng.
Cô không trang điểm, nhưng làn da rất đẹp, có chút trẻ con.
Cậu cố gắng kiềm chế trái tim đang đập loạn nhịp, nói: "Trùng hợp thế."
Chu Thiến Như cười gượng gạo: "Ừ, trùng hợp thật."
Cậu hỏi: "Đến đây công tác à?"
Cô gật đầu, biểu cảm vẫn rất nhạt.
"Sao chỉ có một mình em?"
"Đồng nghiệp về trước rồi." Chu Thiến Như do dự một chút, vẫn thành thật nói, "Em xin nghỉ một ngày."
"Cậu còn việc gì khác à?"
"Muốn... đến Universal Studios chơi."
"Một mình em à? Hay là đã hẹn với ai?"
Chu Thiến Như lắc đầu: "Chỉ có một mình em thôi."
"Anh đi cùng em." Trương Trì nói.
Chu Thiến Như rõ ràng không ngờ cậu sẽ nói đi cùng cô, nhất thời không kịp phản ứng.
Cô lúng túng hỏi: "Sao anh lại ở đây..."
"Chuyện công việc, hôm qua anh đi gặp một nhà đầu tư."
Chu Thiến Như gật đầu: "Em không biết là anh đã về nước làm việc."
"Chưa, nhưng sắp rồi." Trương Trì nói, "Lần này về nước chủ yếu là để dự đám cưới của Đỗ Dương và Trần Vận Cát."
"Ồ..." Chu Thiến Như không có ý định tiếp tục câu chuyện, ra vẻ muốn rời đi, "Vậy anh ăn đi, em lên phòng đây."
Trương Trì liếc nhìn vào trong nhà hàng, cảm thấy ngực nóng ran, sau đó vội vàng đuổi theo cô.
"Nhiều năm không gặp, em không có gì muốn nói với anh à?" Cậu chặn đường cô.
"Nói gì?"
Cô nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt như có chút bất mãn, khóe miệng hơi mím lại.
"Nhưng anh có chuyện muốn nói với em."
Chu Thiến Như nhìn xung quanh: "Bây giờ à?"
"Ừ, bây giờ."
Cậu đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội, cậu không muốn tìm kiếm thời gian, địa điểm nữa, vì cô đang ở trước mặt cậu, đây là thời điểm tốt nhất.
Chu Thiến Như cười lạnh, xoay người bỏ đi: "Say rồi à?"
Trương Trì nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy tay cô.
Hơi ấm từ lòng bàn tay nhanh chóng lan ra khắp cơ thể cô.
Trương Trì không vòng vo, nói thẳng: "Anh biết cô bé ở cung thiếu nhi là em."
Chu Thiến Như định giãy ra, nhưng khi nghe thấy câu nói đó, cô khựng lại.
Cô quay đầu lại, nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, vừa tức giận, vừa tủi thân.
"Có lẽ lúc em đòi anh cái miếng dán tủ lạnh, anh nên đoán ra, nhưng lúc đó anh không hiểu." Trương Trì tự giễu, "Trước kia anh vẫn hay khoe với người khác, nói cô bé đó là mối tình đầu của anh, không ngờ, lại trúng thật. Cả kỳ nghỉ hè lớp 5 tớ đều đến cung thiếu nhi chờ em, nhưng không gặp được."
Chu Thiến Như hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc nghẹn ngào đang dâng lên nơi cổ họng.
Cô đỏ hoe mắt, nói: "Anh lừa em."
"Hửm?"
"Hồi nhỏ, anh nói anh không có tiền ăn KFC, em mới mời anh."
Sau này cô mới biết, nhà cậu ấy rất giàu có, ở biệt thự, sao có thể không có tiền ăn KFC.
Trương Trì nhớ lại, cậu không thể nhớ nổi mình đã từng nói câu "không có tiền ăn KFC" kia.
"Anh có nói vậy sao?"
"Có."
"KFC thì chắc chắn là anh ăn được rồi, chỉ là mẹ anh bảo đó là đồ ăn vặt, không cho ăn thường xuyên, mỗi năm chỉ được ăn một lần vào ngày sinh nhật thôi." Trương Trì dè dặt hỏi, "Vậy là lúc đó em hiểu nhầm rồi sao?"
Chu Thiến Như chớp mắt.
Thời gian trôi qua quá lâu, cô chỉ nhớ cảm giác tức giận lúc đó, còn những chi tiết khác, cô không nhớ rõ nữa.
Chắc là... thật sự cô đã hiểu nhầm.
"Vậy nên sau đó em không đến tìm anh nữa?"
Chu Thiến Như gật đầu.
Trương Trì mỉm cười.
Cảnh tượng này thật trẻ con và nực cười.
Hai người hơn hai mươi tuổi, lại tranh cãi về chuyện lúc mười tuổi.
Nhưng trong lòng Trương Trì vui mừng khôn xiết.
Thà rằng Chu Thiến Như cãi nhau, giận dỗi với cậu, còn hơn là lạnh nhạt, xa cách như người dưng như vậy.
"Xin lỗi." Trương Trì nắm lấy tay cô, dùng ngón tay cái vuốt ve bàn tay mềm mại của cô.
Bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được nắm tay cô.
"Mấy năm nay anh vẫn thường nghĩ, nếu như lúc anh trước khi đi, anh mạnh dạn tỏ tình với em, liệu chúng ta có thể giống như Bùi Tụng với Đỗ Dương, luôn được ở bên nhau. Khi ấy, anh sợ nói ra rồi không giữ lời hứa, sợ khoảng cách, nói cho cùng cũng chỉ là do bản thân nhút nhát mà thôi. Bao nhiêu cơ hội cứ thế trôi qua, lãng phí đến khi không còn cơ hội nữa."
"Đều là chuyện quá khứ rồi." Chu Thiến Như thản nhiên nói.
Cô gượng gạo nở một nụ cười, cố tỏ ra thản nhiên như không có gì xảy ra.
Nhưng càng cố gắng, nước mắt càng tuôn rơi.
"Anh cũng từng nghĩ mọi chuyện đã qua rồi. Nhưng có những lời không nói ra, thì sẽ mãi mãi ám ảnh trong lòng. Anh rất hối hận, hối hận vì đã bỏ lỡ biết bao cơ hội để nói "anh yêu em"." Lòng Trương Trì nặng trĩu bồi hồi.
Cho dù lúc này cậu chưa cạo râu, cho dù quần áo trên người cậu cũng mặc một cách tùy tiện, nhưng cậu không muốn quan tâm đến những thứ vặt vãnh đó nữa.
"Anh không muốn bỏ lỡ em nữa."
Chu Thiến Như hất tay cậu ra, cậu lại nắm lấy, cô tiếp tục giãy ra, cậu liền ôm cô vào lòng, liên tục nói "xin lỗi".
Có lẽ do chăm chỉ tập gym nên cậu đã tăng cân, không còn gầy gò như xưa nữa, vòng tay rắn chắc và ấm áp.
Chu Thiến Như vẫn còn giận, cứng miệng hỏi: "Anh không quay lại Mỹ nữa à?"
"Lần này anh sẽ nhanh chóng trở về." Trương Trì ôm chặt cô.
"Sao anh tự tin thế? Sao anh nghĩ em nhất định sẽ đồng ý?"
Ngón tay Trương Trì chạm vào gáy cô, vuốt ve sợi dây chuyền.
Cô khựng lại.
Là sợi dây chuyền cậu tặng cô năm đó.
"Cứ giận anh đi." Cậu áp cằm lên vai cô, hơi thở ấm áp phả vào tai, "Anh không muốn phải mang theo nỗi tiếc nuối này lên máy bay nữa."