Loạn Nhịp - Tần Phương Hảo

Chương 42: Chúc cậu toại nguyện




"Nhưng..." Trình Bắc Mạt ngẩng mặt lên, không chút che giấu nhìn Bùi Tụng, "Tớ không muốn bị hiểu lầm."

Bùi Tụng nhìn vào đôi mắt trong veo ấy.

Vẫn là gương mặt trắng nõn ngoan ngoãn đó, thuần khiết và rung động lòng người, vẫn toát ra chút bướng bỉnh, không khác gì trước đây.

Chỉ là không biết có phải cậu nhìn nhầm hay không, mà trong mắt cô dường như lóe lên tia tủi thân.

Bùi Tụng thầm nghĩ, xem ra cô thật sự không muốn hiểu lầm cậu.

Cậu nhìn sang chỗ khác, hắng giọng, thản nhiên hỏi: "Tôi kém cỏi đến mức đó sao?"

"Tớ không có ý đó." Trình Bắc Mạt lắc đầu, "Tớ chỉ là không muốn khiến bản thân trông giống như tra nữ."

"Vậy nếu có người theo đuổi cậu thì sao?" Bùi Tụng đột nhiên nhìn cô.

Trái tim Trình Bắc Mạt đập thình thịch trong lồng ngực, một cảm giác hồi hộp chưa từng có đang dâng trào trong cô.

Không chỉ là hồi hộp, mà còn có chút mong đợi nhỏ nhoi.

Mong đợi rằng Bùi Tụng có thể nói rõ ràng câu nói mơ hồ này hơn.

Trình Bắc Mạt không thể phủ nhận, cô thực sự đã rung động.

Nhưng cô không thể chắc chắn, rốt cuộc Bùi Tụng đang nghĩ gì.

Cô cẩn thận nghiền ngẫm câu nói của Bùi Tụng. Phải chăng cậu ấy thật sự có ý gì khác, hay cô đã tự mình ảo tưởng dưới sự trêu chọc và vun vén ngày ngày của bạn bè?

Bùi Tụng thấy Trình Bắc Mạt dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, nửa ngày cũng không đưa ra câu trả lời, cậu không muốn để bầu không khí trở nên gượng gạo, bèn tự mình giải vây, khẽ cười: "Yêu đương không bằng kiếm tiền đúng không?"

Trình Bắc Mạt thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là lo lắng bằng thừa.

Biết thế cô đã trả lời ngay từ đầu.

Nhưng mà, câu nói này của Bùi Tụng lại nhắc nhở Trình Bắc Mạt.

Đúng rồi, hai nghìn tệ.

Trình Bắc Mạt nhận ra, đã lâu rồi cô không nghiêm túc nghĩ đến hai nghìn tệ.

Điều này rất không ổn.

Trước đây, khi bạn bè đồng trang lứa chìm đắm trong những rung động đầu đời, Trình Bắc Mạt lại chẳng mảy may bận tâm. Hai vạn tệ mới là thứ duy nhất chiếm trọn tâm trí cô.

Mấy tháng gần đây, những suy nghĩ ấy cứ thế đeo bám, ám ảnh tâm trí cô, không cách nào thoát ra.

Cô ngập ngừng gật đầu: "Ừm, đương nhiên rồi."

Bùi Tụng dừng lại, nhìn cô với ánh mắt phức tạp.

Ánh mắt cậu ấy ảm đạm đi, giọng nói trầm thấp: "Vậy thì, chúc cậu toại nguyện."

Rõ ràng là một câu chúc phúc, nhưng nghe sao nặng nề quá.

Bùi Tụng và Trình Bắc Mạt im lặng quay lại chỗ ngồi.

Món ăn đã được dọn lên, nồi lẩu cũng sôi sùng sục, nhưng không ai động đũa.

Cả ba người đều quan sát thấy Bùi Tụng vội vã bước theo ngay khi Trình Bắc Mạt rời khỏi chỗ ngồi. Hai người họ đứng trò chuyện khá lâu ở quầy thu ngân, nét mặt toát lên vẻ nghiêm trọng.

Họ không dám hỏi, cũng không dám ăn.

Trong lúc chờ hai người kia quay lại, Trần Vận Cát huých khuỷu tay vào Chu Thiến Như: "Vừa nãy tớ có phải nói hơi quá rồi không, hotboy côi là thật rồi sao?"

Chu Thiến Như gật đầu: "Hình như là vậy."

Trần Vận Cát hối hận muốn chết đi được: "Tớ chỉ định làm cho hotboy kia hơi lo lắng một chút thôi..."

"Lát nữa hai người họ quay lại, đừng nhắc đến chuyện này nữa."

Trần Vận Cát gật đầu lia lịa.

Cô nàng không muốn chơi với lửa nữa.

Trình Bắc Mạt hỏi: "Sao mấy cậu không ăn?"

Trần Vận Cát cười gượng gạo: "Đợi hai cậu."

Hơi nước từ nồi lẩu sôi sùng sục bốc lên nghi ngút, quẩn quanh Trình Bắc Mạt như thể cô đang bị bao bọc trong một lớp sương mù dày đặc. Cảm giác nóng bừng bốc lên khiến cô như bị ném vào một cái lò nung, sắp sửa tan chảy ra vì sức nóng.

Sau một hồi quan sát, Chu Thiến Như cẩn thận lên tiếng: "Mạt Mạt, hay là cậu sang ngồi với tớ đi, sao hơi nóng cứ bốc hết về phía cậu thế nhỉ."

Trình Bắc Mạt đẩy bát gia vị của mình sang, chuẩn bị ngồi sang chỗ Chu Thiến Như.

Cô vừa đứng dậy, Bùi Tụng cũng đứng lên theo.

Một cánh tay thon dài bất ngờ xuất hiện, che chắn trước mặt Trình Bắc Mạt.

Bùi Tụng không nói lời nào, đổi bát đũa trước mặt cô với cậu ấy.

Dù không nói một lời, nhưng hành động của cậu ấy đã ngăn cản mọi ý định từ chối của cô.

Đột nhiên, Trình Bắc Mạt trở nên cứng đầu, kiên quyết đưa tay ra muốn lấy lại bát của mình.

Nhưng Bùi Tụng dường như đã lường trước được điều này, cậu ấy nhanh chóng chắn lại, khiến tay Trình Bắc Mạt trượt đi, vô tình chạm vào người Bùi Tụng.

Vì Bùi Tụng đang đứng, tay cô vô tình chạm vào vùng nhạy cảm của cậu ấy...

Trình Bắc Mạt: "..."

Bùi Tụng: "..."

Hai người nhìn nhau, biểu cảm đều rất phức tạp. Trình Bắc Mạt theo bản năng liếc xuống, chỗ cô đánh trúng khá... chính xác.

May mà có nồi lẩu che chắn, ba người còn lại không nhìn thấy chuyện gì xảy ra.

Họ chỉ thấy Trình Bắc Mạt ngoan ngoãn đổi chỗ.

Trần Vận Cát chớp mắt, dùng ánh mắt giao tiếp với Chu Thiến Như: "Tình hình gì đây? Cãi nhau à?"

Chu Thiến Như cũng dùng ánh mắt đáp lại: "Tớ không biết."

Bùi Tụng lờ đi những cái nháy mắt đầy ẩn ý của hai người kia, nhẹ nhàng uống một ngụm nước, yết hầu chuyển động lên xuống một cách quyến rũ. "Đừng nhìn nữa, với sức lực của cậu, không ảnh hưởng gì đến tôi đâu."

Hai người này, ngay cả cãi nhau cũng mờ ám như vậy.

Nhận thấy không khí trên bàn ăn có chút ngượng ngùng, Đỗ Dương chủ động phá vỡ sự im lặng: "Này Bùi Tụng, lúc nãy cậu định về trường phải không? Về trường có việc gì thế?"

Kỳ thi học kỳ vừa kết thúc, các giáo viên hoặc là vắng mặt, hoặc là đang bận rộn chấm bài.

"Chặn lão Diêm."

"Lão Diêm? Hôm nay thầy Diêm phải coi thi chứ."

Bùi Tụng lắc đầu, giọng điệu chắc chắn: "Thấy ấy không coi thi."

Chu Thiến Như sờ cằm, như thể đã biết trước điều gì đó, thăm dò: "Hay là vì chuyện đội bóng rổ?"

Bùi Tụng gật đầu: "Ừm."

Đũa trong tay Trình Bắc Mạt khựng lại.

Trần Vận Cát không hiểu chuyện gì: "Chuyện gì của đội bóng rổ?"

Chu Thiến Như hất hàm về phía Bùi Tụng, kể rằng cậu ấy đang bàn bạc với thầy Diêm về việc thành lập đội bóng rổ của trường Bát Trung để tham gia giải đấu. Cậu ấy còn mạnh miệng tuyên bố với thầy Diêm là sẽ mang cúp về nữa đấy.

Bùi Tụng thầm cười, Chu Thiến Như đúng là "cây radar" buôn chuyện, kể lại mọi chuyện sống động như thể chính tai nghe thấy.

Đỗ Dương thắc mắc: "Chỉ cần thành lập đội bóng là được tham gia giải luôn hả? Trường Bát Trung mình có đủ điều kiện không vậy?"

Bùi Tụng hỏi ngược lại: "Tại sao không?"

"Giải đấu bóng rổ chưa bao giờ cho trường Bát Trung mình tham gia cả." Chu Thiến Như cũng tỏ vẻ nghi ngờ, "Hotboy, hay là cậu có cách gì à?"

Bùi Tụng đặt đũa xuống, thản nhiên nói: "Cậu không phải lúc nào cũng nắm bắt thông tin nhanh nhạy sao? Chẳng lẽ không biết giải đấu bóng rổ là phải đăng ký tham gia à?"

Mấy người trên bàn há hốc mồm.

Chu Thiến Như lắc đầu ngạc nhiên: "Thật á? Bọn tớ cứ nghĩ chỉ có mấy trường chuyên top đầu mới được tham gia cơ. Đúng là kỳ lạ thật, chỉ là một giải bóng rổ thôi mà, ngày thường coi thường thành tích học tập của trường Bát Trung mình cũng được đi, chứ thể thao mà cũng bị phân biệt đối xử thì quá đáng quá."

Từ trước đến nay, học sinh trường Bát Trung thường tự ti, thậm chí còn chẳng buồn tìm hiểu những điều cơ bản nhất.

Đỗ Dương tiếp tục hỏi: "Khi nào đăng ký?"

Bùi Tụng nói rằng cậu ấy đã hoàn thành đơn đăng ký và cũng đã trao đổi với giáo viên tổ Thể dục, chỉ còn chờ thầy Diêm ký tên nữa thôi.

"Chỉ cần nộp đơn đăng ký trước lễ 1/5 là được." Bùi Tụng nói, "Nhưng tôi muốn tiến hành nhanh chóng, dù sao đội bóng cũng cần thời gian để tập luyện và phối hợp nhuần nhuyễn."

Một đội bóng mới thành lập, chưa có sự phối hợp ăn ý, mà ra sân thi đấu thì khác nào tự chuốc lấy thất bại.

Trần Vận Cát hỏi: "Trường mình có khả năng vào chung kết không?"

"Đương nhiên là có." Bùi Tụng nói với giọng điệu bình thản, nhưng lại toát lên sự kiên định.

Chu Thiến Như lập tức phấn khích: "Nếu trường mình vào chung kết, vậy là bọn mình có thể đường đường chính chính đi xem rồi!"

Bùi Tụng khẽ cười: "Đi ngắm trai đẹp? Chí hướng của cậu chỉ có vậy thôi sao?"

"Nhìn thì sao, đâu có phạm pháp." Chu Thiến Như bĩu môi, "Đúng rồi, Trương Trì có phải là thành viên đội bóng rổ trường Nhất Trung không?"

Bùi Tụng gật đầu: "Ừm."

Mắt Chu Thiến Như sáng rực: "Đến lúc đó, nếu gặp nhau trong trận đấu, phải cho cậu ta nếm mùi thất bại."

Bùi Tụng nhướng mày: "Cậu nỡ sao?"

Chu Thiến Như chột dạ, cứng miệng nói: "Có gì mà không nỡ, dù sao tớ cũng là người của trường Bát Trung."

Trần Vận Cát nhỏ giọng lẩm bẩm: "Người của trường Bát Trung, vợ của người Nhất Trung."

Chu Thiến Như phản bác: "Cậu mới là người của lớp 5, vợ của người lớp 8."

Đỗ Dương ho khan hai tiếng.

Hai cô nàng đồng loạt nhìn Trình Bắc Mạt.

Đáng lẽ ra trò đùa này sẽ còn tiếp tục đến lượt Trình Bắc Mạt và Bùi Tụng nữa

Nhưng, lúc này bầu không khí hơi kỳ lạ.

Trong khi mọi người trò chuyện rôm rả, Trình Bắc Mạt chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn cơm, không tham gia câu chuyện.

Không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trần Vận Cát và Chu Thiến Như lại dùng ánh mắt giao tiếp với nhau, trò đùa dừng lại tại đây.

Ăn cơm xong, Trình Bắc Mạt từ nhà vệ sinh quay lại, trên bàn chỉ còn lại một mình Bùi Tụng.

Ba kẻ phản bội kia, đã cùng nhau chuồn mất.

Có những chuyện, vẫn nên để cho người trong cuộc tự mình giải quyết thì hơn.

Bùi Tụng nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, nói: "Ba người họ nói muốn đi dạo quanh đây một chút."

Xung quanh đây có gì để dạo chứ? Đồ ăn ngon, chỗ chơi còn chẳng nhiều bằng gần trường Bát Trung.

Trình Bắc Mạt ồ một tiếng.

"Sao, không vui à?"

"Không có." Trình Bắc Mạt lắc đầu, "Tớ đang nghĩ đến câu hỏi vừa nãy của cậu."

"Câu hỏi gì?"

"Không phải vừa nãy cậu hỏi tớ, nếu có người theo đuổi tớ thì sao." Trình Bắc Mạt ngẩng đầu nhìn cậu ấy, "Tớ đang nghĩ, nếu "người" này là cậu, tớ sẽ trả lời như thế nào."

Bùi Tụng sững người, sau đó nhìn cô chằm chằm, hơi thở dồn dập.

Như thể đang chờ đợi câu tiếp theo của cô.

"Tớ cũng không biết sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này, có thể là tớ nghĩ nhiều rồi." Trình Bắc Mạt dừng lại, khẽ cười, "Là câu nói của cậu đã thức tỉnh tớ, tớ có chuyện quan trọng hơn, đó là thi đại học."

Nói xong, cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô thích cậu ấy, là tâm tư không thể né tránh.

Nhưng cô có mục tiêu của riêng mình, cũng là sự thật không thể phủ nhận.

"Vì cậu muốn tham gia giải đấu bóng rổ, vậy tớ cũng chúc cậu toại nguyện."

Nói xong, cô ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Bùi Tụng.  Ánh mắt ấy không hề chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí còn toát lên một vẻ lạnh lùng khó tả.

Cậu im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì.

Sau kỳ nghỉ lễ 1/5, trường Bát Trung xôn xao với hai tin tức gây chấn động, cả hai đều liên quan đến Bùi Tụng.

Tin thứ nhất, Bùi Tụng lại đứng nhất toàn khối trong kỳ thi giữa kỳ. Tin thứ hai, Bùi Tụng sẽ dẫn dắt đội tuyển trường Bát Trung tham gia giải đấu bóng rổ cấp ba toàn thành phố.

Việc Bùi Tụng đứng đầu toàn khối không còn là điều gì bất ngờ, nhưng lần này, điểm số của cậu ấy thật sự vượt trội. Tổng điểm của cậu ấy cao hơn Trình Bắc Mạt, người đứng thứ hai, đến 33 điểm, bỏ xa các bạn khác một khoảng cách lớn. Thậm chí, trừ Ngữ văn, Tiếng Anh và Sinh học ra, tất cả các môn còn lại cậu ấy đều đạt điểm tuyệt đối.

Sau đó, Trình Bắc Mạt mới biết được từ Chu Thiến Như rằng, Bùi Tụng đã phải hứa với thầy Diêm sẽ giữ vững vị trí dẫn đầu trong kỳ thi giữa kỳ thì thầy mới đồng ý cho cậu ấy thành lập đội bóng rổ.

Quả nhiên, vị thần Bùi Tụng lại một lần nữa chứng minh bản thân.

Trước kỳ nghỉ lễ 1/5, cậu ấy bận rộn lựa chọn thành viên cho đội bóng rổ với giáo viên Thể dục, đăng ký tham gia giải đấu, sau kỳ nghỉ lễ 1/5, cậu ấy lại tổ chức cho đội bóng tập luyện, bận túi bụi.

Cho dù bận rộn như vậy, cậu ấy vẫn thi được hạng nhất.

Bùi Tụng, đúng là không phải người.

Cũng phải, cậu ấy là Cún.

Không đúng, cậu ấy là thần.

Trình Bắc Mạt cầm bài kiểm tra, có chút tiếc nuối, nhưng cũng vui mừng vì Bùi Tụng có thể thi đấu.

Các cặp đấu vòng bảng đã được xác định thông qua bốc thăm. Trong trận mở màn, trường Bát Trung sẽ đối đầu với trường Phụ Trung Giao Đại.

Kết quả này khiến rất nhiều người chán nản. Dù sao thì trường Phụ Trung Giao Đại cũng đã vào đến trận chung kết trong giải đấu năm ngoái, thực lực không thể xem thường.

Còn trường Bát Trung, đây là lần đầu tiên tham gia giải đấu bóng rổ, tuy có Bùi Tụng, nhưng thực lực tổng thể vẫn chưa được kiểm chứng.

Vòng bảng được tổ chức tại nhà thi đấu của trường Thể thao thành phố.

Gần như toàn trường Bát Trung đều đến xem trận đấu.

Trình Bắc Mạt cũng đi.

Trình Bắc Mạt và Trần Vận Cát chen chúc ở hàng ghế đầu khán đài, Chu Thiến Như chạy nhanh, đã chiếm sẵn chỗ ngồi gần sân đấu cho ba người.

Không khí xung quanh sôi động hẳn lên, mọi người đều bàn tán về trận đấu sắp tới. Trường Phụ thuộc Đại học Giao thông Vận tải vốn nổi tiếng là một đối thủ mạnh, cơ hội để Bát Trung góp mặt tại giải đấu này không phải dễ dàng gì. Trận này mà bỏ lỡ thì sau này chưa chắc đã có dịp xem lại.

Trần Vận Cát nghe thấy những lời bàn tán bên cạnh, bèn đen mặt "phì phì phì": "Chưa thi đấu mà đã nói những lời xui xẻo! Chúng ta có hotboy, sao có thể thua được."

Trình Bắc Mạt cũng hướng ánh nhìn về phía Bùi Tụng, người đang đứng giữa vòng tròn các thành viên trong đội, trao đổi điều gì đó.

Giữa dàn cầu thủ cao to, lực lưỡng trong trang phục thi đấu, Bùi Tụng vẫn tỏa sáng theo cách riêng. Cậu ấy đứng khoanh tay, bắp chân thon dài, cánh tay rắn chắc ẩn hiện dưới lớp áo, toát lên vẻ gầy gò nhưng đầy sức sống.

"Chiến thuật, hotboy chắc chắn đang sắp xếp chiến thuật." Chu Thiến Như làm ra vẻ hiểu biết.

Đã quen với dáng vẻ lười biếng của cậu ấy, đột nhiên nghiêm túc như vậy, nhìn từ xa, cũng rất cuốn hút.

Trận đấu chưa bắt đầu, học sinh trường Bát Trung và trường Phụ Trung Giao Đại đã bắt đầu la ó, cổ vũ cho đội của mình.

Học sinh trường Phụ Trung Giao Đại làm băng rôn và bảng hiệu, khí thế ngất trời. Bên trường Bát Trung còn bỡ ngỡ, chưa có kinh nghiệm, chỉ biết góp vui bằng những tiếng hò reo vang trời.

Cả nhà thi đấu ồn ào náo nhiệt.

"Phụ thuộc Đại học Giao thông Vận tải làm màu mè như vậy có tác dụng gì, chẳng phải cũng bị chúng ta đánh bại, thành viên đội bóng của bọn họ từng người một..." Trần Vận Cát ban đầu còn tỏ vẻ khinh thường, nói đến một nửa, cô nàng liền hít một hơi, "Đẹp trai đấy chứ."

Các thành viên đội bóng rổ trường Phụ Trung Giao Đại lần lượt tiến vào sân, khởi động ở bên lề.

Trần Vận Cát đột nhiên huých cô: "Mạt Mạt, cậu mau nhìn xem kia là ai!"

Trần Vận Cát đưa tay chỉ về phía đội hình trường Phụ Trung Giao Đại, Trình Bắc Mạt đưa mắt nhìn theo, bắt gặp một nam sinh có dáng vẻ thư sinh, nho nhã.

Trình Bắc Mạt cau mày nhìn hồi lâu, đúng là có chút quen mắt, nhưng cô không nhớ ra là ai.