Đêm hôm nay bởi vì trăng khuyết, nên màn đêm không sáng như hôm trước. Tuy nhiên, lờ mờ vẫn thấy được khung cảnh bên ngoài. Cứ mỗi tối, trầm tư ngồi bên cửa sổ lặng lẽ ngắm trăng. Đây có lẽ đã là thói quen của Nạp Lan Bảo Cẩm
Nạp Lan Bảo Cảm dùng ánh mắt ngoan đồng điêu luyện nhìn bên ngoài. Không hiểu tại sao, từ hôm rời khỏi đại lạo. Tâm hồn lẫn tính tình của nàng lại có chút lạnh lùng. Chắc bởi vì chịu phải nỗi đau da thịt. Đau đớn đến mức vạn tiễn xuyên tim. Từ đó, có lẽ đã khơi dậy lòng sắt đá trong con người nàng
Bỗng dưng một suy nghĩ lóe lên trong đầu. Nếu nàng có võ công cao cường, có một thế lực hùng hồn ở phía sau. Như thế có phải sau này hành sự, muốn làm gì cũng có thể tiện hơn rất nhiều
" Bảo Cẩm, muội lại ngây người ra đó làm gì vậy " Không biết từ lúc nào, trước mắt nàng lại xuất hiện một nam tử bạch y. Tà áo của y phấp phới bay nhẹ trong gió. Trong tay mặc dù đang cầm thanh kiếm. Thế nhưng, từ trong người y không hề toát lên vẻ dữ tợn. Mà ngược lại, chính là sự lạnh lùng ấm áp. Cái loại cảm giác này, nàng vừa nhìn thì như thấy quen thuộc. Lại luôn muốn tiến thẳng vào lòng y. Muốn xem rõ ràng, dung mạo của y, so với người ấy rốt cuộc giống bao nhiêu phần
Mặt nạ trên khuôn mặt y luôn làm cho nàng cảm giác khó chịu khôn nguôi. Bởi vì muốn thấy dung nhan, cũng như muốn nói với lòng mình. Dịp Dạ Tuyên từ lâu đã không còn trên đời này nữa rồi
" Lãnh ca ca, huynh lại đến thăm Bảo Cẩm. Thời gian qua, lẫn chuyện hạ độc vu oan lần trước. Muội phải cảm ơn huynh một tiếng. Kì thật, mấy ngày qua muội vẫn luôn nhớ đến huynh " Nạp Lan Bảo Cẩm vừa nhìn thấy Vũ Văn Lãnh thì đèn được thắp sáng. Có sinh khí, có sự vui tươi tràn trề sức sống trở lại
Cách một bức tường, tuy nhiên, nàng vẫn nhìn rất rõ y. Y vẫn mang mặt nạ bạc óng ánh ấy. Vũ Văn Lãnh có hơi mỉm cười, đôi mày cũng giản ra. Khóe môi có hơi nhúc nhích " Ta cũng rất nhớ muội, mặc dù không biết vì sao. Tuy nhiên, hiện tại trên thế gian này. Muội là nữ tử duy nhất mà ta đã thề phải tận tâm bảo vệ, chăm sóc. Không cho bất cứ ai làm tổn thương muội " Vũ Văn Lãnh dùng tay chạm vào hai má của nàng. Bàn tay Vũ Văn Lãnh mặc dù quanh năm trên chiến trường. Thế nhưng, tay chàng không bị thô, lại càng cho người khác cảm giác dịu dàng ấm áp
" Lãnh ca ca, nếu trên đời này, ngoại trừ phụ thân. Huynh là người Bảo Cẩm quan tâm nhất " Nạp Lan Bảo Cẩm nói xong lại lấy tay che miệng của mình, sau đó ngáp một cái. Vũ Văn Lãnh thấy vậy cũng hiểu là nàng đang buồn ngủ. Vì thế cũng không làm phiền nàng, y chỉ nói vài câu từ biệt rồi lại như thần không biết quỷ không hay mà rời khỏi vương phủ
Thật ra đối với y, chỉ cần được nói với nàng vài câu. Như thế đã mãn nguyện, bởi vì y đã hiểu. Cái cảm giác y đối với nàng, chính là thích một người. Không, là yêu mới đúng, là yêu giữa năm và nữ
Chỉ tiếc là, y không dám lấy hết dũng khí ra để nói những lời này với nàng. Có lẽ thời gian không bao lâu, nhưng cũng đủ để y hiểu được nàng. Nàng là quận chúa cáo quý, từ nhỏ đã được giáo dưỡng đàng hoàng. Mặc dù nàng không thích Dịp Dạ Hiên. Nhưng tuyệt đối không phản bộ Dịp Dạ Hiên. Bởi vì nàng là nữ tử chính trực. Trù phi nàng có thể hưu Dịp Dạ Hiên. Nàng hoàn toàn cắt đứt với Dịp Dạ Hiên. Như thế, nàng mới có thể chấp nhận bên cạnh y