Cha không đến thăm tôi, tôi biết ông ấy đã biết hết thảy. Nhiều họ hàng thân thích tới thăm bệnh nhưng tất cả đều bị bác gái chặn đường, và bảo rằng cơ thể tôi chưa hồi phục hẳn, sợ tôi mệt. Bác gái vẫn luôn là một người tốt, dẫu tôi không phải con gái của bác ấy, tôi cũng sẽ cố gắng bảo vệ bác gái.
Tôi ở lại. Cả ngày ngồi trên gác xép, ngắm bình minh lên rồi hoàng hôn lặn xuống.
Tôi thường nghe thấy tiếng bước chân chạy qua dưới mái hiên, sau đó là lời quở trách bằng tiếng địa phương từ người dì nào đó: “Cơm tối vừa mới ăn xong con lại ăn tiếp, A Nông! Con ăn không đủ no hả?!” Nghe đến đấy, tôi bật cười chú ý cậu nhóc bên dưới, Thừa Tông, em trai tôi, đã trở thành chàng thanh niên vai rộng sức nhiều.
Tôi cũng thường nghe thấy tiếng đánh áo giặt đồ của những người phụ nữ bên dòng sông nho nhỏ vào buổi chiều chạng vạng cách tôi một bức tường, tào lao chuyện nhà cửa, buôn nơi đông nơi tây. Đương nhiên có cả tiếng lũ trẻ cười đùa khi nghịch nước.
Mặc dù thời thế nghiêng trời lệch đất nhưng tôi cảm giác như nơi đây chả có chuyện gì xảy ra hết, cuộc sống bao ngày vẫn bình dị an ổn, thời gian như ngừng trôi, mọi thứ không thay đổi.
Tuy nhiên, thực tế lại khác xa. Vào buổi tối đám quân Nhật tha hương đều ăn uống linh đình, diễn ca hát xướng cái ca khúc tiếng Nhật mà tôi nghe không hiểu ở trước sân nhà. Lúc này, tôi chỉ đành đóng kín cửa sổ lẫn cửa ra vô nhà, tôi lo sợ thứ âm thanh ngoại lai kia sẽ cản trở sự yên bình hiếm có bấy lâu, càng sợ bị khơi gợi lên từng hồi ức đã chôn chặt tận đáy lòng.
Mạn Như học xong đều đến chơi với tôi. Cô bé trái ngược hoàn toàn Tĩnh Như, là một cô gái trầm lặng từ khi nhỏ. Nếu tôi không nói, cô bé sẽ lặng lặng ngồi đâu đó đọc sách, nếu tôi muốn nói, cô bé sẽ tâm sự cùng tôi. Có những lúc, tôi cho rằng, Mạn Như mới là chị gái, còn tôi là cô em gái tùy hứng làm này làm nọ.
“Giống như giọt nước tràn ly, bão bùng biển cả, sao ta có thể bình tĩnh?” Mạn Như đọc to. “Chị ơi, em thích câu này.”
Tôi biết kia là một câu được trích từ 《 Loạn Hoa 》, tôi không nhớ tôi đã mang quyển sách này về khi nào. Thời điểm Mạn Như giúp tôi sửa sang lại đồ đạc, em ấy cầm nó lên xem, càng ngày càng si mê.
Tôi cười chua chát.
Dù thế nào, tôi cũng chẳng thể thoát khỏi cái lưới anh ta giăng.
Tôi vẫn nhớ anh ta. Tôi nghĩ anh ta đang làm gì ngay hiện tại, tôi nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng tôi, thâm chí tôi còn không khỏi anh ta tại sao anh ta không yêu tôi nữa. Hay tôi phải giống như những người đàn bà khác, một khóc hai nháo ba thắt cô ư? Không lẽ tôi thua ở chỗ, tôi sinh được một mụn con cho anh ta?
Tôi biết tôi suy nghĩ quá nhiều nhưng tôi không khống chế nổi.
Mỗi tuần tôi đều nhận một lá thư của Húa Duệ Dung gửi từ Hàng Châu tới. Tôi vô cùng biết ơn em ấy, lúc đó tôi sốt cao lắm, nếu không có sự giúp đỡ của em ấy, tôi sẽ không thể về nhà. Em ấy thường viết một số tin tức bên kia vào, để tôi nắm bắt tình hình thực tế trong cuộc sống khép kín vùng quê. Ví dụ, Tĩnh Như tham gia hội sinh viên chống Nhật, chẳng hạn như quân Nhật đóng quân ở thành Hàng Châu, rồi như, dùng phiếu tiết kiệm để hợp pháp hóa tiền tệ.
Lần nào tôi cũng mở lá thư với một chút hy vọng, tôi hy vọng rằng giữa hàng ngàn tin tức sẽ xuất hiện câu nói quen thuộc ấy. Dẫu tôi dặn mình Hứa Duệ Dung không quen anh ta, nên không có tin tức của anh ta.
Tôi biết kia là một câu được trích từ 《 Loạn Hoa 》, tôi không nhớ tôi đã mang quyển sách này về khi nào. Thời điểm Mạn Như giúp tôi sửa sang lại đồ đạc, em ấy cầm nó lên xem, càng ngày càng si mê.
Tôi cười chua chát.
Dù thế nào, tôi cũng chẳng thể thoát khỏi cái lưới anh ta giăng.
Tôi vẫn nhớ anh ta. Tôi nghĩ anh ta đang làm gì ngay hiện tại, tôi nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng tôi, thâm chí tôi còn không khỏi anh ta tại sao anh ta không yêu tôi nữa. Hay tôi phải giống như những người đàn bà khác, một khóc hai nháo ba thắt cô ư? Không lẽ tôi thua ở chỗ, tôi sinh được một mụn con cho anh ta?
Tôi biết tôi suy nghĩ quá nhiều nhưng tôi không khống chế nổi.
Mỗi tuần tôi đều nhận một lá thư của Hứa Duệ Dung gửi từ Hàng Châu tới. Tôi vô cùng biết ơn em ấy, lúc đó tôi sốt cao lắm, nếu không có sự giúp đỡ của em ấy, tôi sẽ không thể về nhà. Em ấy thường viết một số tin tức bên kia vào, để tôi nắm bắt tình hình thực tế trong cuộc sống khép kín vùng quê. Ví dụ, Tĩnh Như tham gia hội sinh viên chống Nhật, chẳng hạn như quân Nhật đóng quân ở thành Hàng Châu, rồi như, dùng phiếu tiết kiệm để hợp pháp hóa tiền tệ.
Lần nào tôi cũng mở lá thư với một chút hy vọng, tôi hy vọng rằng giữa hàng ngàn tin tức sẽ xuất hiện câu nói quen thuộc ấy. Dẫu tôi dặn mình Hứa Duệ Dung không quen anh ta, nên không có tin tức của anh ta.