Một ngày nọ Tĩnh Như tới thăm tôi.
Cô ả không kích động như trước kia, mà lặng lẳng ngồi đối diện tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy tuổi thanh xuân của Tĩnh Như tương tự Tiểu Lưu.
“Em tham gia Hội liên hợp sinh viên.” Cô ả nói.
“Thật à?” Tôi đờ đẫn nhìn cô ả, “Để làm gì?”
“Phán kháng bọn Nhật.” Cô ả nhìn tôi.
“Ừ.” Tôi nói, “Cẩn thận.”
“Người nên cẩn thận là kẻ tên Hoa Hoa Nguyên kia!” Cô ả bỗng hiện nguyên hình, kích động đứng lên, “Anh ta là tên Hán gian người người phỉ nhổ rồi!”
Tôi không thể làm quen cái thói to tiếng của cô ả, căn nhà từ lâu không ồn ào như thế. Tự dưng tôi mệt mỏi với sự xuất hiện của cô ả.
“Chị!” Cô ả bắt lấy bả vai tôi, dùng sức phe phẩy, “Em đã nói hắn không phải người tốt lành gì, bây giờ chị vẫn chưa nhìn thấu hắn sao?”
Tôi bị coi ả lắc đến mức choáng voáng, hơn nữa tôi cực kỳ không thích cô ả bêu xấu Chí Dân của tôi.
“Em về đi.” Tôi vẫy vẫy tay, “Em đừng nói xấu chồng nhà chị.”
“Chị! Chị còn tỉnh táo không? Chị xem chị của bây giờ đi, đi theo tên Hán gian có ngày sống tốt hả?”
“Hán gian?” Tôi gượng cười, “Chẳng phải em dựa vào Hán gian ăn học à? Em cầm tiền Hán gian cứu nước cứu dân? Em có đủ tư cách nói Hán gian không tốt?” Tôi bình tĩnh nhìn cô ả, buông lời cay nghiệt.
Có lẽ Tĩnh Như không đoán được tôi sẽ nói như vậy, cô ả buông tôi ra, như thể cô ả đang sốc lắm, thối lui vài bước.
“Em sai rồi.” Cô ả đáp, “Em vẫn luôn xem chị là tấm gương để em dõi theo, vẫn luôn cho rằng chị bỏ nhà ra đi để thoát khỏi sự sỉ nhục nhục nhã, em luôn cho rằng… Em sai rồi!” Ánh sáng trong mắt cô ả dần dần biến mất. “Cô không còn là nguòi chị tôi hằng ngưỡng mộ nữa, từ nay về sau tôi và cô đoạn tuyệt quan hệ!” Dường như cô ả hạ quyết tâm thật lớn, liếc tôi một váo thật sâu.
Tôi khẽ mỉm cười:
“Tĩnh Như, trước nay chị chưa từng đưa chị thành tấm gương mẫu. Chị bỏ nhà đi, bởi vị chị chán ghét thân phận của mình ở nơi đấy, càng chán ghét chính bản thân chị. Chị chỉ muốn làm một người bình thường, sống một cuộc sống an nhàn. Có một người chồng, một đàn con thơ, đến hết quãng đời lại.” Cho nên tôi mới chạy đến Hàng Châu.
Tĩnh Như nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin tưởng nổi, tôi đã chắm chìm trong mộng tượng, cô ả phẫn uất quay người dời đi.
“Lâm Uyển Như, tôi quá thất vọng!” Thanh âm cô ả tràn đầy thất vọng, ” Chị tưởng hiện tại chị có thể hoàn thành giấc mơ hả? Chị nghĩ rằng giữa loạn thế chị có thể cùng ai hạnh phục êm ấp? Cô ả dậm chân la lớn: “Quả nhiên người chị chảy máu hèn!” Cô ả đạp cửa rời đi.
Tôi lại cười, dừng mà không được. Máu hèn? Vâng, dù tôi đi đến đâu, làm gì tôi vẫn là kẻ chứa dòng máu hèn. Nhưng trước giờ tôi không được quyền lựa chọn.
Từ lâu tôi đã biết Tĩnh Như là người như vậy, nên cô ả đi theo con đường này, cô ả muốn đuổi theo hoài bão lớn lao nhưng chẳng hề biết rằng, muốn đi trên con đường này thì phải cắt đứt tình chị em.
Tôi yếu ớt ngồi trượt xuống đất, cuộc sống bình đạm là hy xong xa xôi vời vợi ư?
“Chí Dân.” Tôi nghe thấy âm thanh thê lương quanh quẩn trong đại sảnh. Tất cả những gì tôi nhớ, tất cả những gì tôi nghĩ đến, chính là người đàn ông này.
Kể từ ấy, Tĩnh Như không bao giờ ghé thăm tôi nữa.
Tôi vẫn chờ người chồng yêu dấu của tôi.
Người chồng yêu dấu của tôi vẫn không xuất hiện.
Rạng sáng một ngày nọ…