Loạn Hoa

Chương 3




Đến buổi tối một ngày, khi Nguyên Chí Dân về nhà, sau lưng anh không chỉ mỗi Tiểu Lưu nữa, mà còn có thêm một người phụ nữ!

“Uyển Như.” Vừa vào cửa anh lập tức gọi tên tôi, “Cô ấy là Giang Yến Thu.”

Tôi vô cùng kinh ngạc trước việc Giang Yến Thu ghé thăm nhà chúng tôi, nhưng tôi vẫn lịch sự gật đầu chào hỏi cô ấy, cô ấy có dáng người thấp bé, mái tóc cắt ngắn phố biến của nữ sinh thời kỳ đó, và cô ấy khoác lên mình chiếc áo màu xanh lam. Nếu vô tình gặp gỡ trên đường, chẳng ai nghĩ cô ấy là nhà phê bình cay nghiệt nổi tiếng bến Thượng Hải hết. Tuy nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy hoàn toàn bất đồng với hình dáng nhỏ bé kia, khuôn mặt gầy gò, đường nét cứng rắn, đôi mắt càng sắc bén hơn, giống như cô ấy chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu nhân tâm của người.

“Nguyên phu nhân.” Cô ấy hỏi thăm tôi, giọng nói lịch sự, ngữ điệu lạnh băng.

“Giang tiểu thư, mời ngồi.” Tôi tiếp đón cô ấy, trong lòng chợt nổi từng cơn gió lạnh.

Dường như Nguyên Chí Dân và Tiểu Lưu khá thân quen với cô ấy, thậm chí anh lấy cả rượu Thiệu Hưng trân quý ra mời. Tiểu Lưu bận trước bận sau, tận tụy bưng trà rót nước, lại xem nhẹ tôi, người vốn là bà chủ căn nhà này.

“Cô ngồi xe chắc mệt lắm, uống chút rượu nhé.” Nguyên Chí Dân lấy chén rượu, “Nguyên mỗ không đam mê thứ gì, nên thích nhâm nhi chén rượu ngon.” Anh nở nụ cười ấm áp.

Thỉnh thoảng, tôi thấy Giang Yến Thu cúi đầu, khẽ cong khóe môi cười nhẹ với Nguyên Chí Dân. Đúng vậy, bất cứ ai rồi cũng sẽ cảm nhiễm cái sự dịu dàng của Nguyên Chí Dân, và Giang Yến Thu cũng chẳng phải ngoại lệ, trái tim tôi bất chợt hụt hẫng.

Ba người ở phòng khách uống rượu, tôi lơ đãng lật quyển 《 Loạn hoa 》 trong căn phòng bé. Sau đó, tôi nghe được tiếng bọn họ đứng lên, Nguyên Chí Dân nhẹ giọng nói:

“Uyển Như, bọn anh đưa Giang Uyển Thu về nhà trọ một lát nhé.”

Mãi tới khuya, tôi nằm giữa giường trằn trọc liên miên, thì tiếng cầu thang kẽo kẹt cùng những bước chân quen thuộc vang lên. Tôi xuống giường, đứng nơi cửa đón anh quay lại.

“Sao muộn thế?” Lời oán trách hòa lẫn niềm thương cảm của cô, cô xốc chiếc khăn ấm để anh lau mặt.

Anh nhìn tôi bằng vẻ mặt mệt mỏi, lấy khăn che mặt, rầu rĩ trả lời tôi:

“Cô Giang đã về.”

Tôi không hỏi anh tại sao Giang Yến Thu trở về, tôi cũng không hỏi vì sao anh không nói tôi biết. Thực tế thì, dù Giang Yến Thu đã nhấc lên sóng to gió lớn cuộc đời tôi, nhưng tôi chỉ gặp cô ấy một lần thôi.

Giang Yến Thu ở mấy ngày rồi đi, Nguyên Chí Dân buồn bã không vui, tuy rằng tôi rất quan tâm tâm trạng của anh, song tôi không thể hỏi thẳng anh.

Qua vài ngày, chúng tôi nhận được thư mời tham gia vũ hội từ thị trưởng Hàng Châu – Hồ Văn Mặc, không cần nói nhiều, là Giang Yến Thu giới thiệu chúng tôi.

Nguyên Chí Dân rút nửa tháng tiền lương mua tặng tôi một chiếc sườn xám bằng tơ lụa màu xanh, tôi kinh ngạc với việc tiêu tiền đột ngột ấy. Dẫu tôi hiểu anh có chủ ý nào đấy, thế thôi tôi đành nhận.

Tôi không hề biết anh đào đâu ra bộ âu phục màu xanh nước biển. Lần đầu tiên thấy anh mặc âu phục, dù bộ đồ hơi cũ, nhưng tôi phải công nhận trông anh rất đẹp trai.

Hồ Văn Mặc khác xa với tưởng tượng của tôi, tuy hắn là một sĩ quan, lại mặc áo choàng màu đen, đeo thêm bộ mắt kính, đậm chất hào hoa phong nhã. Nghe nói lúc trước, hắn là một tài tử chính hiệu, thích kết giao cùng văn nhân. Khi chúng tôi đang bước vào biệt thự bên hồ, không ngờ hắn ta tự mình đến chào đón chúng tôi.

“A, Nguyên tiên sinh, tôi đã sớm nghe Giang tiểu thư nhắc tên cậu, nổi tiếng không bằng gặp mặt nha!” Hắn nhiệt tình bắt tay Nguyên Chí Dân.

“Ồ, Hồ quân trưởng chê cười, được gặp Hồ quân trưởng mới là vinh dự của chúng tôi.” Nét mặt Nguyên Chí Dân đượm ý cười.

Hồ Văn Mặc khá hài lòng trước lời nói của anh, hắn hăng hái vỗ bả vai Nguyên chí Dân.

“Nhân tài xuất chúng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, chủ tịch Uông quả thật hổ mọc thêm cánh, sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước!”

“Hồ quân trưởng quá khen, tôi kiến thức nông cạn, sao dám sò bì cùng chủ tịch.” Nguyên Chí Dân khiêm tốn đáp.

Hồ Văn Mắc suy tư gật đầu, dường như hắn ta chợt nhớ gì đấy:

“Đến đây, giới thiệu mọi người.” Hắn dẫn chúng tôi vào phòng khách, chỉ chỉ một hàng người mặc quân phục màu vàng.

Là lính Nhật.

“Vị này chính là Tổng tư lệnh Kumamoto Yuji.” Hồ Văn Mặc giới thiệu.

Toàn thân Kumamoto Yuji đều là thịt mỡ, trên mồm có một dúm ria mép, hắn đeo đao kiếm đứng giữa phòng, đôi mắt ti hí ngó chúng tôi, cổ họng phát ra âm thanh vẩn đục, hẳn hắn đang cười:

“Kumamoto Yūji, ăn cá mà, thích, ha ha ha……!”

Hắn dùng vốn Tiếng Trung sứt sẹo của mình để nói chuyện, tôi sợ hãi ánh nhìn tàn bạo ngẫu nhiên xuất hiện từ mắt hắn.