Loạn Hoa

Chương 2




Tôi không hề thông báo gia đình tôi chuyện gì, nhưng cô em thứ hai đang học Cao Đẳng Sư Phạm Nữ Hàng Châu lại trở thành phù dâu của tôi.

“Chị cả, loại đàn ông như thế chị cũng muốn à?”

Tĩnh Như, em gái thứ hai của tôi rất có thành kiến với anh ấy. “Chị xem cái dạng mặt trắng ngồi mát kia kìa, tuổi trẻ mà không đi phục quốc, còn làm mấy bài thơ từ dâm đãng, chị, chị coi trọng anh ta điểm nào vậy.”

Tôi khẽ cười, không trả lời.

Lúc này, Nguyên Chí Dân gõ cửa bước vào, anh vẫn mặc chiếc áo dài màu trắng ấy, bởi vì tuổi trẻ, nên thần thái tràn đầy sức sống.

“Chắc cô là em dâu tôi nhỉ.” Anh khôi hài nhìn Tĩnh Như.

Tĩnh Như liếc anh một cái đầy khinh thường, ngoảnh sang tôi:

“Chị xem, chẳng phải anh ta là một tên ẻo lả sao!”

Nguyên Chí Dân nở nụ cười ngây ngô, mà tôi cảm nhiễm nụ cười ấm áp đó. Thấy cô chị gái làm lơ mình, Tĩnh Như rất chi là tức giận, cô ả dậm chân chỉ mũi Nguyên Chí Dân cảnh cáo:

“Nghe đây, nếu anh dám bắt nạt chị tôi, anh hãy chờ đấy, Hoa Hoa Nguyên!”

Từ đấy, cái tên Hoa Hoa Nguyên bắt đầu lan truyền, gần như tất cả bạn bè anh ấy đều đổi giọng gọi anh là Hoa Hoa Nguyên. Mặc dù tôi chẳng thích cách gọi này tẹo nào.

Những ngày tháng chung sống bình đạm êm đềm.

Hằng ngày ngày tôi vẫn đến hiệu buôn Tây mở đi làm như cũ, sau khi về nhà tôi dọn dẹp nhà cửa một chút, ăn xong bữa tối sẽ tản bộ ven hồ cùng anh. Mỗi ngày anh ngủ rất ít, anh cứ ngồi mãi nơi bàn làm việc. Thu nhập của Nguyên Chí Dân không ổn định, tiền lương của tôi cũng chẳng khá khẩm được bao nhiêu. Nên anh thường đăng bài trên các trang báo kiếm ít tiền nuôi gia đình. Tuy rằng vất vả khó khăn, nhưng cuộc sống bình dị êm ấm đúng là thứ tôi thương nhớ ngày đêm rồi. Tôi hay cảm tạ Ông Trời, giữa thời loạn thế đã ban cho tôi ân huệ tốt lành, tôi dựa bàn chìm đắm khoảnh khắc tuyệt vời với anh. Cuộc sống quá đỗi hạnh phúc lại luôn khiến tôi lo được lo mất, và đôi khi tôi cảm thấy chính mình lo lắng quá nhiều.

Tĩnh Như trở thành khách quen nhà chúng tôi, nhưng cô ả vẫn ôm thái độ thù địch với anh như thuở ban đầu. Tuy nhiên, Nguyên Chí Dân vẫn cười thật tươi, mặc kệ cô ả làm càn, dần dần, cô ả cũng chịu thu liễm. Chỉ là cái tên Hoa Nguyên Nguyên chẳng có cách nào thay đổi hết.

Đông đi xuân tới, nhành liễu bên Tây Hồ đâm chồi nảy lộc. Những quyển tiểu thuyết anh viết, đã khiến danh tiếng Nguyên Chí Dân chốn Hàng Châu ngày càng lớn, nghe nói anh khá được lòng phụ nữ tầng lớp thượng lưu.

Rốt cuộc có một ngày, tôi về đến nhà, thấy anh đứng đợi tôi nơi căn phòng be bé kia, trên mặt dào dạt ánh xuân.

“Sao anh vui thế?” Tôi tháo đôi tất tay xuống, tiết xuân se lạnh, bên ngoài rét mướt.

Anh nắm lấy đôi tay buốt lạnh của tôi, phả khí nóng vào tay, thủ thỉ như một báu vật quý giá nào đó.

“Em đoán xem nào.”

Tôi lắc đầu, bàn tay nóng bừng của anh ấy hun ấm đôi tay lạnh lẽo của tôi, tôi thích anh không chỉ vì mỗi anh dịu dàng đâu.

“《 Hỗ thuyết 》 gửi thư mời anh làm biên tập.”

“《Hỗ thuyết 》?” Tôi vô cùng ngạc nhiên, “Tờ báo lớn nhất Thượng Hải ư?” Người đứng sau điều hành là người Nhật Bản.

Anh gật đầu: “Nghĩa là anh sẽ có nguồn thu nhập ổn định!” Giọng nói anh đặc biệt hưng phấn.

Tôi hơi do dự.

Anh nhìn biểu cảm đắn đo của tôi, cười nói: “Em không cần lo lắng, anh không phải đi Thượng Hải.”

“Hả? Là thế nào?” Tôi hỏi.

Anh xoa tay tôi đến khi nó không lạnh nữa, anh bưng chén trà nóng để tôi uống.

“Bọn họ sắp mở một chi nhánh ở Hàng Châu, anh làm ở chi nhánh đó là được.”

“Thật?” Tôi nở nụ cười sung sướng với anh, giữa loạn thế quan trọng nhất là nuôi sống bản thân mình. Nếu anh không sao thì tôi cũng chả lo lắng điều gì cả, nhưng sao lòng tôi vẫn sợ hãi mãi chẳng yên?”

“Em nhìn xem, cấp trên của anh rất giỏi đấy!” Có vẻ anh nhìn ra sự bất an của tôi, anh thò mặt qua cợt nhả.

“Fuck you.” Tôi cười đẩy đẩy anh, cũng đẩy sự bấp bênh đang sinh sôi trong lòng.

Một tháng sau, 《 Hỗ Thuyết 》 ở Hàng Châu khai trương, Nguyên Chí Dân lập tức bị điều đi, bắt đầu công việc biên tập.

Nguyên Chí Dân công tác ở tòa soạn khá thuận lợi, cô nhìn thấy anh vui vẻ lắm. Dần dà, bạn bè anh nhiều thêm, cơ bản đều là đồng nghiệp cùng tòa soạn, đặc biệt là Tiểu Lưu, thường xuyên lui tới nhà tôi chơi.

Tiểu Lưu còn rất trẻ, làm quản lý ở khu in ấn, anh ta thường xuyên dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Nguyên Chí Dân, thế nên tôi hay trêu chọc anh ta yêu thầm chồng tôi. Anh ta lập tức đỏ mặt, vuốt đầu, khuôn mặt anh ta ngập tràn sự xấu hổ lẫn túng quẫn.

Nguyên Chí Dân làm việc ở tòa soạn được hai tháng. Bên trên nhận được tin tức tổng biên tập 《 Hỗ thuyết 》Giang Yến Thu muốn đến Hàng Châu. Giang Yến Thu vốn là một nhân vật phong vân bến Thượng Hải, cô ấy viết luận văn cay độc, mắng chửi băng đảng phun đầu máu chó. Vì nắm giữ thân phận chủ biên 《 Hỗ Thuyết 》 chẳng mấy ai dám đả động cô ấy.

Nguyên Chí Dân vô cùng sùng bái cô ấy, anh luôn nói trên đời làm sao có một kỳ nữ như thế, làm việc cho đám người Nhật Bản, nhưng một khắc cũng không quên mắng chửi đám Nhật mưu mô, cô ấy là một người phụ nữ can đảm. Vì vậy, rất hưng phấn được gặp mặt cô ấy sớm.