Editor: Gấu Gầy
Khi giấc mơ bị chuông điện thoại quấy nhiễu không ngừng, nó sẽ dần trở thành cơn ác mộng.
Lật chăn lên, Tiết Bảo Thiêm ngồi dậy từ trên giường với cái đầu ổ quạ, mắt còn chưa mở đã thốt ra một câu chửi thề.
Hắn cầm điện thoại bên mép giường lên, tùy tiện trả lời, sau đó lại cau mày nghe dăm ba câu rồi mới mở hờ một khe mắt nhìn màn hình.
Sắc mặt tối dần, ánh mắt lộ rõ vẻ bực bội và ác ý: "Không cần xác minh, tiền đều do tôi tiêu. Dùng để làm gì sao? An ủi nhân dân quốc đảo bên cạnh, tiện thể gửi thêm ít hải sản tươi ngon cho họ nếm thử thôi."
Tiết Bảo Thiêm châm biếm nói: "Người anh em, cậu biết mấy chữ tự gánh hậu quả viết như thế nào không? Đưa cho đám lùn quốc đảo cũng không cho cậu đâu. Mẹ nó, mày mà còn dám gọi điện lừa đảo ông, ông sẽ quăng mày xuống biển cho cá ăn!"
Sau khi cúp máy ném điện thoại đi, Tiết Bảo Thiêm dụi dụi đôi mắt đau nhức. Tối hôm qua, sau khi về đến nhà hắn đã rất buồn ngủ, Diêm Dã dù miệng nói "Anh cứ ngủ đi", nhưng câu "Tôi làm việc của tôi" không nói ra lại được thực hiện một cách triệt để.
Tiết Bảo Thiêm sờ sờ yết hầu, mang theo sự hung dữ và cáu kỉnh rời giường, thằng chó Diêm Dã này một khi nắng lên là đéo biết khống chế sức lực, lúc này cổ họng hắn khô rát kèm theo cảm giác hơi đau, rất cần một cốc nước ấm để làm dịu cổ.
Vừa quay đầu đã thấy một cái bình giữ nhiệt để sẵn trên bàn, bên dưới kẹp tờ giấy có dòng chữ nguệch ngoạc của Diêm Dã: [Tôi đi làm, anh ngủ thêm chút đi, tôi pha sẵn bình trà ấm để anh uống cho nhuận họng, nhớ uống nhé.]
Tiết Bảo Thiêm giơ tờ giấy lên trước ánh mặt trời nhìn hai chữ đầu tiên bị gạch bỏ: "Bảo... bối?"
Mẹ kiếp, sau khi quăng tờ giấy đi, Tiết Bảo Thiêm mới nhớ ra tối qua thằng chó kia cứ gọi hoài mà không biết xấu hổ, cuối cùng khi cả hai cùng ra, hai tiếng "bảo bối" kìm nén trầm thấp vang lên khiến hắn nổi hết da gà.
Sau khi mở bình giữ nhiệt uống vài ngụm nước, chuông điện thoại lại reo lên. Hai chữ "cháu trai" nhảy múa trên màn hình rất lâu, Tiết Bảo Thiêm mới nhấc máy trước khi hồi chuông cuối cùng kết thúc: "Chuyện gì?"
"Anh tỉnh rồi à?" Giọng Diêm Dã truyền ra từ ống nghe mang theo sự ấm áp: "Ngủ ngon không?"
Tay cầm bình giữ nhiệt khựng lại: "Gọi đến thật đúng lúc, sao cậu biết tôi đã tỉnh?"
"Tôi có lắp đặt hệ thống an ninh, có thể giám sát 24/24." Diêm Dã thẳng thắn đáp, mang theo một tia nhõng nhẽo quen thuộc: "Hồi nãy Tiết gia chửi người rất đáng yêu."
"Rất cái gì?"
Diêm Dã thức thời sửa lại: "Rất đanh thép."
Tiết Bảo Thiêm liếc quanh bốn bức tường, không phát hiện ra thứ gì giống camera giám sát, hắn cười khẩy: "Mẹ nó giờ đến quyền tự do cá nhân tôi cũng không có phải không? Nhà cậu chỗ nào không có camera theo dõi?"
"Trong phòng tắm không có."
Tiết Bảo Thiêm "Ừ" một tiếng, tung chăn bước xuống giường, đi dép lê vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại: "Vậy tôi cúp máy đây."
"Trong nồi có sẵn cháo..."Mặc kệ bên kia nói gì, Tiết Bảo Thiêm dứt khoát cúp điện thoại, đặt lên kệ, mở tủ đồ rồi đứng trước gương, nhìn bản thân mình rất lâu, mấy dấu hôn cái sâu cái cạn, dấu tích cũ mới chồng chất lên nhau, giống như một cô nàng bị hãm trong phim người lớn.
Không biết đã đụng đến dây thần kinh nào, trong đầu hắn hiện lên một đoạn kí ức, mái nhà nhỏ, tuyết bay đầy trời, hắn thâm trầm cầm điếu thuốc: "Diêm Dã, bạn trai tương lai của cậu, sẽ rất hạnh phúc."
Mẹ kiếp! Người đàn ông trong gương chỉ hận không thể vả mình một cái, uống phải nước tiểu ngựa hay gì mà lại nói nhảm quần như vậy. Cái gì mà hạnh phúc? Tiết Bảo Thiêm thắp nến cho người đàn ông chưa từng gặp mặt đó, trừ khi là đầu heo tái sinh, nếu không đéo chịu nổi đâu.
Tắm xong, Tiết Bảo Thiêm đói đến mức ngực dính vào lưng, trong nồi có sẵn cháo Diêm Dã nấu, còn ấm, vừa đủ ăn. Hắn vừa xem tài liệu Diêm Dã mang về, vừa múc cháo, cơ thể vẫn còn mệt, lại lơ đãng phân tâm, hắn trượt tay làm đổ cả tô cháo.
Nhìn thấy chút đồ ăn ít ỏi đổ hết ra sàn, Tiết Bảo Thiêm bực bội, lại lười đi nấu cháo, hắn dọn dẹp qua loa, thay quần áo định ra ngoài.
Vừa mở cửa, còn chưa bước ra ngoài nửa bước, hắn đã bị bóng người ngồi xổm trong góc dọa cho giật mình, Tiết Bảo Thiêm thấp giọng chửi rủa, nhíu mày hỏi: "Ai đấy?"
Người nọ ngẩng đầu lên, để lộ một khuôn mặt vô hại, trắng trẻo thanh tú, nhìn khá dễ thương.
Cậu ta chậm rãi đứng dậy, đầu ngón tay cọ cọ ống quần, dường như đang lo lắng, bối rối nói: "Anh, anh là người yêu hiện tại của Dã ca phải không? Tôi là người yêu cũ của anh ấy."
Thời gian như ngừng lại trong chốc lát, Tiết Bảo Thiêm ngạc nhiên hỏi: "Là cái gì?"
"Tôi là người yêu cũ của anh ấy."
Tiết Bảo Thiêm đột nhiên nở nụ cười, hắn dựa vào khung cửa, móc ra một điếu thuốc từ trong túi ra, dùng ngón tay kẹp lấy, liên tục gõ vào hộp thuốc.
"Biết nấu ăn không, tiền bối?" Hắn hỏi.
Cậu nhóc đan tay vào nhau, lắp bắp trả lời: "Biết...biết một... biết một chút."
Cửa hơi hé mở, Lâm Khả Vi dùng ngón tay sơn đỏ đẩy cửa nhà Diêm Dã, còn chưa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, khi cửa từ từ mở ra, nếp nhăn giữa lông mày của người phụ nữ dần dần sâu hơn.
Cánh cửa đập mạnh vào góc tường phát ra tiếng động lớn. Hai người đàn ông trong nhà quay đầu nhìn theo tiếng động, người trẻ tuổi hơn hoảng sợ gọi to "Lâm tổng", chén canh trong tay lung lay suýt đổ.
"Bảo bối, đừng vội coi chừng phỏng." Tiết Bảo Thiêm ngồi ở bàn ăn cầm lấy chén canh, cong môi nói cảm ơn: "Vất vả cho cậu rồi Tiểu Phương."
"Phương Phỉ." Lâm Khả Vi trách mắng: "Cậu đang làm gì vậy?"
Sau khi đặt chén canh xuống bàn, Tiết Bảo Thiêm mới nhìn người phụ nữ đứng ở cửa: "Lâm tổng? Nghe Tiểu Phương nói cô muốn gặp tôi, tôi cố ý để cửa cho cô đấy."
Tiết Bảo Thiêm đứng dậy đi về phía cửa, hai tay đút túi quần nhìn chằm chằm người phụ nữ, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn hoài nghi: "Thật sự là Lâm tổng sao? Trông không giống lắm." Hắn quay đầu về phía Phương Phỉ để xác nhận: "Cậu không lừa tôi chứ? Mẹ kế của Diêm Dã không thể nào vừa trẻ vừa đẹp đến thế này được?"
Người phụ nữ: "..." Vẻ lạnh lùng trên mặt bỗng nhiên vỡ nát.
Sau khi xác nhận xong, Tiết Bảo Thiêm lập tức trở nên ân cần chu đáo, hắn cầm hộ túi xách cho người phụ nữ, vòng tay qua eo dẫn cô vào nhà, vừa đi vừa cảm thán: "Nghe đồn Lâm tổng rất xinh đẹp, hôm nay được gặp mới thấy câu đó không đủ, tuy tôi không có học thức, không biết miêu tả thế nào, nhưng mà lúc nãy tôi đang đói, vừa nhìn thấy Lâm tổng là no ngang."
Lời này nghe thế nào cũng thấy không ổn, trong khi người phụ nữ đang cân nhắc tốt xấu trong đó, Phương Phỉ đã kịp thời phát biểu một câu: "Anh, ý anh là Lâm tổng vừa đẹp vừa ngon đúng không?"
Tiết Bảo Thiêm búng tay một cái: "Đúng, vừa đẹp vừa ngon."
Hắn dẫn người phụ nữ đến ghế ăn ngồi, sau đó trở về chỗ cũ, nhẹ giọng hỏi: "Lâm tổng tìm tôi có việc gì?"
Lâm Khả Vi mất tự nhiên sờ lên đôi bông tai kim cương của mình, cố gắng làm dịu tâm tình bất ổn, sau đó nghiêm mặt lại, đanh giọng hỏi: "Sao cậu lại sống trong nhà Diêm Dã? Cậu và cậu ta có quan hệ gì?"
Tiết Bảo Thiêm nhấp một ngụm canh nóng, cười hỏi: "Lâm tổng đã kêu Tiểu Phương tới đây, làm sao không biết quan hệ giữa tôi và Diêm Dã?"
Nói xong, hắn nhìn Phương Phỉ, hiếm khi trầm giọng ôn hòa nói: "Tiểu Phương, cậu có thể pha cho Lâm tổng một tách trà không? Trà ở trong tủ phía trên máy hút khói. Nếu không thích trà, còn có cà phê, tôi và Lâm tổng phải nói chút chuyện, cậu tự lo liệu được không?"
Phương Phỉ vẫn còn e dè, nhưng trong mắt đã có thêm một chút tin tưởng, cậu vừa định gật đầu, nhưng lại bị Lâm Khả Vi ngăn lại: "Không được đi, qua đây ngồi với tôi."
Sau khi Phương Phỉ chần chừ ngồi xuống, Tiết Bảo Thiêm đã gần no bụng, một món canh một món mặn, tay nghề không tồi, thức ăn vào bụng làm dịu tâm trạng, hắn rút một điếu thuốc từ trong hộp ra, cười hỏi: "Có phiền không, Lâm tổng?"
"Phiền." Người phụ nữ vênh mặt hất hàm nói: "Cậu thật sự coi đây là nhà của mình à? Căn nhà này là tôi và ba Diêm Dã đã bỏ tiền ra mua cho cậu ta, không đến lượt cậu chỉ tay năm ngón."
"Ừ, tôi biết rồi." Tiết Bảo Thiêm vừa tốt tính đáp lại vừa châm điếu thuốc, hắn vừa định lấy gạt tàn ở góc bàn thì Phương Phỉ đã nhanh tay đưa tới.
Tiết Bảo Thiêm dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn để cảm ơn, sau đó không khách sáo nói với người phụ nữ: "Lâm tổng bỏ tiền ra mua, đương nhiên cô là chủ nhà. Nhà vệ sinh vừa mới tắc, cô có thể gọi người sửa không?"
Lâm Khả Vi đen mặt: "Tôi không có thời gian khua môi múa mép với cậu, hôm nay tôi tới đây để nói một số chuyện."
Tiết Bảo Thiêm ngậm điếu thuốc, làm động tác mời.
Người phụ nữ vuốt tóc, món trang sức trên ngón tay lấp lánh, lời nói cũng chói tai: "Tuy tôi không phải mẹ ruột của Diêm Dã, nhưng tôi vẫn phải chịu trách nhiệm với cuộc đời cậu ta, tôi cũng mong cậu ta giúp Diêm gia con cháu đầy nhà, nhưng cậu ta lại không thích phụ nữ, mặc dù rất tiếc nhưng tôi cũng không ép buộc. Chỉ là Diêm Dã là người họ Diêm, thì phải tuân theo quy tắc nhà họ Diêm, đời tư tình cảm phải trong sạch, không được lăng nhăng mèo mỡ."
Lâm Khả Vi nhìn sang Phương Phỉ đang mất tập trung: "Nói cho cùng, cho dù Diêm Dã không muốn cưới phụ nữ thì chẳng phải vẫn còn có Phương Phỉ sao, bọn họ quen nhau đã lâu, tình cảm cũng tốt. Tại sao cậu lại cứ cố chen vào giữa họ? Tiểu Phương là người được nhà họ Diêm công nhận, còn cậu..." Lại nhìn Tiết Bảo Thiêm: "Nhanh chóng biến khỏi cuộc sống của Diêm Dã đi."
Tiết Bảo Thiêm rút điếu thuốc, tặc lưỡi một cái, vẻ mặt không mấy hứng thú, hắn biết những lời mình nói tối qua nhất định sẽ đưa tới không ít phiền phức, cho nên hôm nay khi Lâm Khả Vi tìm đến, ngoài việc kinh ngạc trước tốc độ hành động của cô, hắn cũng không lấy làm lạ.
Vốn tưởng người phụ nữ nắm giữ nhà họ Diêm sẽ có nhiều thủ đoạn, nhưng chờ cả nửa ngày, Lâm Khả Vi trừ việc gán cho hắn cái danh tiểu tam ra thì chẳng có gì.
"Còn gì nữa không Lâm tổng, có gì nói hết luôn đi." Tiết Bảo Thiêm muốn thăm dò thêm lần nữa.
Người phụ nữ ngẩn ra, sau đó đập bàn đứng dậy: "Nói như vậy còn chưa đủ sao, cậu còn muốn tôi nói thêm gì nữa?"
Không có kế hoạch dự phòng nào hết sao? Tiết Bảo Thiêm suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Lâm tổng đến tìm tôi, Thịnh Dữ có biết không?"
"Tiết Bảo Thoa, cậu quản nhiều quá đấy."
"Mẹ kiếp." Trước giờ Tiết Bảo Thiêm không bao giờ chửi thề trước mặt phụ nữ, nhưng hôm nay thật sự không nhịn được: "Thiêm, Tiết Bảo Thiêm. Lâm tổng, trước khi cô nói ra mấy lời châm chọc cao thâm, tôi còn tưởng cô không có não."
Hắn cắt ngang lời mắng nhiếc sắp thốt ra từ miệng người phụ nữ: "Nếu Lâm tổng đã nói xong những gì cần nói, vậy tôi cũng sẽ nói vài câu."
Cổ họng Tiết Bảo Thiêm vốn đã khó chịu, giờ lại hút thuốc, giọng nói trở nên khàn khàn, Phương Phỉ ngồi đối diện hắn do dự một lát, nhân lúc Lâm Khả Vi không để ý, nhanh chóng đứng dậy đưa bình giữ nhiệt trên bàn trà cho Tiết Bảo Thiêm, sau đó cậu ta ngồi về chỗ chũ, đưa vài cái khăn ướt cho Lâm Khả Vi, người phụ nữ hình như có bệnh sạch sẽ, bàn tay vừa đập lên bàn đang buông thõng xuống, như thể không biết nên đặt ở đâu.
Lâm Khả Vi hận rèn sắt không thành thép, vừa dùng khăn ướt lau tay vừa thấp giọng cảnh cáo: "Ngồi yên đó không được nhúc nhích, tôi đã nói với cậu thế nào? Cậu còn muốn có được Diêm Dã không?"
"Muốn." Phương Phỉ đặt hai tay lên đầu gối, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Tiết Bảo Thiêm nâng cằm nhìn về phía Phương Phi, cảm ơn cậu ta, nuốt ngụm nước rồi mới nói: "Lâm tổng, tôi cũng muốn chuyển đi, nhưng có lòng mà không có sức. Cô cũng biết tôi đang mang trên mình rất nhiều khoản nợ, hơn nữa ba tôi còn đang nằm viện cần tiền gấp. Diêm Dã tìm đến tôi chỉ vì sự mới mẻ, tôi ở bên cậu ấy vì quyền thế tiền tài. Trò chơi của người trưởng thành ấy mà, Lâm tổng không cần quan tâm quá đâu."
Mấy cọng trà chìm nổi trong nước ấm, làm Tiết Bảo Thiêm nhìn đến mệt mỏi rã rời, Lâm Khả Vi thật sự không đủ trình, hắn cũng lười tranh luận với cô ta, bắt đầu xoay chiều chủ động: "Nếu như cô một mực quan tâm, cũng có cách giải quyết được đấy, Lâm tổng có muốn nghe không? "
Người phụ nữ cau mày: "Cậu nói xem."
"Thứ nhất, cô hãy sắp xếp cho tôi một chỗ ở. Lâm tổng cũng biết tôi đã quen làm Thái tử, điều kiện không được quá tệ đâu. Thứ hai, trước khi tôi tìm ra kẻ lừa đảo, cô phải giúp tôi trả lãi cho mấy khoản nợ lãi suất cao, một kỳ mấy chục vạn thôi. Ngoài ra còn phải giúp tôi ổn định tinh thần, vỗ về tình cảm, mỗi ngày phải gọi tôi là bảo bối, cục cưng, làm cho tôi vui vẻ."
Tiết Bảo Thiêm nở nụ cười hạ lưu, nghiêng người về phía trước nhìn Lâm Khả Vi: "Lâm tổng cũng có thể cân nhắc đưa tôi về nhà cô. Tôi còn trẻ, nhìn cũng được, sức khỏe tốt, cày cuốc được."
Sắc mặt người phụ nữ vốn đã cực kỳ khó coi, nghe xong câu cuối cùng lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Tiết Bảo Thiêm mà chửi: "Tiết Bảo Thiêm, cậu còn có liêm sỉ không?"
Tiết Bảo Thiêm ngồi trên ghế, đôi mắt hẹp dài nheo lại, nhếch miệng khinh thường: "Tôi không có, Lâm tổng có sao? Tuy hiện giờ tôi đang rơi vào cảnh khốn cùng, nhưng trước kia cũng là khách quen của hộp đêm, tôi chơi đàn bà, cô chơi đàn ông, đều nằm trong bảng tóp ten tóp mỡ. Đã là tài xế lão làng, giả vờ lái xe điện đụng làm chi không biết?"
Nhìn Lâm Khả Vi đột nhiên tái mặt, Tiết Bảo Thiêm gọi Phương Phỉ đang ngồi yên xem kịch: "Tiểu Phương, cậu có nhớ vừa rồi Lâm tổng nói gì về quy tắc nhà họ Diêm không?"
Phương Phi thẳng lưng suy nghĩ một lát: "Vừa rồi Lâm tổng nói, Diêm Dã là người nhà họ Diêm, thì phải tuân theo quy tắc nhà họ Diêm, đời tư tình cảm phải trong sáng, không được lăng nhăng mèo mỡ."
"Câm miệng!" Lâm Khả Vi tức giận quát mắng: "Tên ngốc nhà cậu rốt cuộc theo phe nào hả?"
Tiết Bảo Thiêm bật cười nói xen vào: "Được rồi Lâm tổng, đừng làm khó người ta nữa, tôi hơi mệt rồi, muốn ngủ bù một giấc. Nếu Lâm tổng không muốn đưa tôi về nhà cô, vậy tôi phải tiễn khách rồi."
Người phụ nữ tức muốn xì khói, trước khi đi còn chửi rủa mấy câu. Phương Phỉ cũng ngoan ngoãn đứng dậy, lúc thay giày nhớ đến bịch rác trong bếp liền nói với Tiết Bảo Thiêm: "Anh, lấy giúp tôi bịch rác trong bếp, tiện đường tôi vứt luôn."
Tiết Bảo Thiêm đứng dậy đi tới cửa, cười nói: "Không cần đâu, lát nữa tôi tự mang đi vứt."
Phương Phỉ "Ừ" một tiếng rồi lịch sự chào tạm biệt.
"Tiểu Phương." Tiết Bảo Thiêm gọi cậu ta lại, đột nhiên hỏi: "Trước kia cậu thật sự đã từng qua lại với Diêm Dã à?"
Phương Phỉ trầm mặc một lát, lắc đầu.
Tiết Bảo Thiêm nhẹ nhàng cười khẩy, biểu cảm quả nhiên là vậy.
Nhưng lại nghe được cậu nhóc xinh đẹp nói thêm: "Lúc tôi quen anh ấy, tên của anh ấy không phải là Diêm Dã, mà là Trương Thiên Trạch."
—------