“Đây là Côn Minh?” Khâu Giác Phi lẩm bẩm.
“Chúng ta tới rồi?” Nghĩ tới một đường gió sương mưa tuyết, Tôn Hành không nhịn được nghẹn ngào.
Giang Sầu Dư ngẩng đầu nhìn lên, Côn Minh tọa lạc nơi khá cao ở Tây Nam, trời xanh không thấy bờ bến, khác Trung Nguyên rất nhiều.
Chờ đón bộ đoàn ngoài thành, là các thầy trò đã tới đây từ sớm bằng hai cách thức còn lại, hiệu trưởng đọc diễn văn khen ngợi, hiệu trưởng phu nhân tự mình tặng hoa cho họ.
Phạm Nhân Kiệt thở dài: “Bây giờ tôi chỉ muốn tắm rửa thật sạch, ngủ một giấc. Đã nói rồi đấy nhé, sáng mai, không ai được gọi tôi dậy!”
“Đây vẫn chưa phải là kết thúc, còn chưa biết mọi người có ở cùng một chỗ với nhau không.” Đổng Chi Hiệp lặng lẽ nói.
Nghĩ tới đây, Giang Sầu Dư chỉ cảm thấy ngực bị đè nén, đồng hành mấy tháng, một đường vượt mọi chông gai, màn trời chiếu đất, dù là mấy người họ, hay là những thầy trò cùng bộ đoàn, vệ binh hộ tống, đã sớm có tình nghĩa thâm hậu với nhau, nhưng bây giờ, nói tan là tan, trong lòng dù sao cũng không muốn. Cậu theo thói quen liếc mắt nhìn Khâu Giác Phi một cái, người này đang tha thiết vỗ vai Đổng Chi Hiệp nói lời tạm biệt: “Đổng huynh, đừng thương cảm như vậy, dù sao vẫn còn ở lại trong thành Côn Minh, tất sẽ có lúc gặp nhau, không phải sao?”
Như chú ý tới ánh mắt của Giang Sầu Dư, anh quay đầu lại cười, trong mắt là phiền muộn không nói thành lời.
Giang Sầu Dư chậm rãi đi qua: “Giác Phi nói không sai, Đổng huynh ngẫm thử xem, thiên hạ lớn như vậy, nhưng cậu người Võ Xương, cậu ấy từ Quan ngoại, tôi từ Bắc Bình, mọi người không phải vẫn vạn dặm tương phùng cùng một trường với nhau hay sao? Thiên sơn vạn thủy đã cùng nhau đi tới, còn sợ một cái thành Côn Minh nho nhỏ?”
Đổng Chi Hiệp cười nói: “Không ngờ tôi tự nhận là huynh trưởng, mà lại bị ai tên nhóc cậu giảng đạo lý cho. Chốt vậy đi, về sau khi không có tiết học, mọi người nhớ tới tìm tôi, tôi mời các cậu đi ăn.”
“Tôi đây nhớ kĩ rồi đấy,” Khâu Giác Phi hài hước nói, “Ăn nghèo chết cậu.”
Anh quay đầu lại nhìn Giang Sầu Dư: “Nếu gặp phải chuyện gì đó không thuận lợi, nhớ phải nói cho tôi, mọi người tập hợp lại, luôn có thể tìm ra giải pháp.”
Giang Sầu Dư gật đầu: “Nhớ rồi.”
Lúc nguy nan, giá cả tăng cao, vật tư khan hiếm, Giang Sầu Dư vừa kết thúc hành trình vạn dặm rất nhanh đã phát hiện, tiết kiệm tiền bạc đi bộ tới là quyết định chính xác tới cỡ nào.
Sinh hoạt gian khổ khó có thể tưởng tượng nổi, trường học đang tu sửa, vì thế họ phải cư trú cùng một bộ phận thầy trò ngành Văn học ở chùa Bàn Long.
“Thực ra tôi cảm thấy khá tốt, cậu xem, có phải là hơi có cảm giác như danh sĩ Ngụy Tấn không câu nệ tiểu tiết, lang thang sơn thủy giang hồ không?” Một ngày cậu gặp được Đổng Chi Hiệp trong chùa Bàn Long, người này đã nói như vậy.
Giang Sầu Dư trêu ghẹo: “Đổng huynh học lịch sử, ở đây linh tính bức người, nhất định có thể rèn ra một thiền tâm siêu nhiên xuất thế.”
“Tôi đây còn không bằng đổi sang học triết học, có điều nói thật, tôi phát hiện lịch sử địa phương Vân Nam này rất thú vị, đặc biệt là phong tục dị tộc này, tôi nếu có thể viết ra một bộ dân tộc phong tục sử, cũng không uổng công đi chuyến này.” Đổng Chi Hiệp hai mắt sáng ngời, tuy rằng đã gầy đi nhưng vẫn không ảnh hưởng gì tới nhuệ khí.
Giang Sầu Dư khen: “Ngày tác phẩm lớn của Chi Hiệp huynh được mang đi in, tiểu đệ nguyện thiết tiệc chúc mừng.” Cậu lại do dự nói, “Đúng rồi, gần đây cậu có tin gì của mấy người Khâu, Phạm, Tôn không?”
“Tôi chưa, có điều mấy ngày trước trên đường ngẫu nhiên gặp được nghĩa quân của Tiền Huyền Nghĩa, tên này đi đường biển, xem ra không phải chịu vất vả gì, trắng trẻo mập mạp. Đúng rồi, ngành kỹ thuật hình như đang ở tạm hội quán Giang Tây, ngành vật lý thì tôi không rõ lắm.” (1)
Giang Sầu Dư chắp tay: “Đa tạ Đổng huynh.”
Hội quán Giang Tây ở thành Bắc Côn Minh, nhà cao cửa rộng, thâm viện rất có phong tình dị tộc, đền thờ lớn trên có khắc rồng bay phượng múa, rất khí thế.
Giang Sầu Dư xách một bao lá trà đi tới, chỉ thấy nơi hành lang gấp khúc trong sảnh, trong viện, đang ngồi đầy trên mặt đất là những sinh viên, người vùi đầu khổ học, ngồi đối diện nhau biện luận, người chợp mắt nghỉ ngơi, cảnh náo nhiệt thoáng chốc làm cho Giang Sầu Dư nhớ tới vạn dặm ngoài Bắc Bình.
“Ừm, bạn học này,” Giang Sầu Dư cúi đầu, hỏi thăm một sinh viên rất quen mắt, “Khâu Giác Phi ngành công trình cơ giới có ở đây không?”
Người nọ cực kì không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Trong nội đường.”
Thái độ người này thật không thân thiện, Giang Sầu Dư không nhịn được nhíu mày, lập tức bước vào nội đường.
Vừa vào cửa, cậu ngây ngẩn cả người.
Ánh sáng trong nội đường cực kém, hẳn ban đầu là ký túc xá cho nữ quyến của khách thương, thế nên gia cụ được bày biện rất tinh xảo, nhỏ xinh, nhưng phòng ốc lại sơ sài, trong phòng có tới không dưới hai mươi nam sinh thành niên.
Mà Khâu Giác Phi đang cùng bốn năm người khác tựa bên cửa sổ, trong tay cầm một cục phấn viết, viết công thức gì đó lên tường gạch xanh.
“Khâu huynh.” Giang Sầu Dư do dự.
Khâu Giác Phi quay đầu lại, thấy là cậu, thì nhảy dựng lên: “Sầu Dư! Tôi đang nghĩ tới chuyện rảnh rồi sẽ tới tìm cậu, cậu lại tự mình tới trước.”
“Ôm cây đợi thỏ cũng không tồi?” Giang Sầu Dư cười nói.
“Đây là?” Thoáng nhìn thấy bao giấy trong tay cậu, Khâu Giác Phi hỏi.
“Hồng trà, vừa nãy trên đường tới thấy có bán nên tôi mua một ít, cũng đâu thể tay không tới thăm chứ?” Giang Sầu Dư nhún vai. (2)
Khâu Giác Phi nhận lấy: “Tốn kém rồi, vậy đi, giờ ngọ tôi mời cậu ăn bữa cơm xoàng, cậu không được từ chối đâu đấy!”
Thế là hai người vừa đi vừa nói chuyện, tới một tiệm cơm nhỏ ngoại thành Côn Minh, tiệm cơm này chuyên phục vụ món cay Tứ Xuyên, làm ăn rất không tồi.
Khâu Giác Phi vừa gọi món vừa hỏi: “Cậu đã liên hệ được với lệnh tôn lệnh đường chưa?”
Giang Sầu Dư gật đầu: “Rồi, họ đã tới Trùng Khánh.”
“Tốt rồi.” Khâu Giác Phi nói từ đáy lòng.
Giang Sầu Dư rất muốn hỏi tình trạng trong nhà anh, nhưng lại lo cha mẹ anh xảy ra biến cố, sợ động tới chuyện thương tâm của người ta, thế là đành cau mày nhìn anh, khá là khó mở miệng.
Khâu Giác Phi liếc nhìn cậu một cái, cười nói: “Cha mẹ tôi đều đang ở Tây An, vẫn còn khỏe.”
Lúc này Giang Sầu Dư mới yên tâm: “Vậy thì tốt rồi.”
“Thời cuộc này,” Khâu Giác Phi gọi món, ngón tay gõ gõ lên bàn, như đang có suy nghĩ, “Tôi nghĩ rằng giá các mặt hàng sẽ còn tăng cao nữa, tuy bây giờ ăn uống vẫn còn ổn, nhưng chỉ sợ không duy trì được lâu. Mấy năm sau, sợ là sẽ phải trải qua những ngày tháng gian khổ.”
Giang Sầu Dư cúi đầu không nói, vài ngày trước cậu đã nhận được sinh hoạt phí cha mẹ gửi tới, bởi chỗ ở trường học cung cấp phải chen chúc khó chịu, thật sự khó làm người ta tĩnh tâm học hành, nên cậu mua một viện nhỏ ba gian hai xép ở ngoại thành. Thực ra lần này tới tìm Khâu Giác Phi, mục đích chính là muốn tìm người ở cùng, có thể làm bạn với nhau, hai là cũng coi như là cảm ơn một đường này được anh quan tâm. (4)
Nhưng khi thực sự đối mặt với Khâu Giác Phi, một chữ cậu cũng không mở miệng nổi. Tuy Khâu Giác Phi thoạt nhìn làm người trung hậu nhu thuận, nhưng trong xương lại là người rất thanh cao kiên nghị, muốn anh nhận ân huệ của người khác, quả thực còn khó hơn lên trời.
“Sầu Dư?” Khâu Giác Phi quan tâm nhìn cậu.
Lúc này Giang Sầu Dư mới phục hồi tinh thần, cười cười: “Khâu huynh, tôi kính cậu trước.”
Khâu Giác Phi cũng cười tủm tỉm giơ chén trà lên: “Tôi cũng vậy.”