Lộ

Chương 14




“Vậy… chúng ta nên làm gì bây giờ?” Đổng Chi Hiệp suy sụp nói.

Giang Sầu Dư hờ hững nói: “Báo cảnh sát.”

“Nhưng… nhưng dù sao cậu ta cũng là bạn học của chúng ta.” Đổng Chi Hiệp cuối cùng vẫn có chút không đành lòng.

Khâu Giác Phi nhẹ giọng nói: “Nhưng cậu ta đã phạm pháp, hơn nữa số tiền đó của Sầu Dư không phải là nhỏ, về sau cậu ấy du học, vẫn cần phải dùng tới tiền.”

Giang Sầu Dư lắc đầu: “Chuyện đó tôi không thành vấn đề, tôi có thể tới Trùng Khánh trước, rồi quyết định sau.” Cậu đột nhiên quay đầu nhìn Khâu Giác Phi, “Giác Phi tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu có muốn đi du học không?”

Khâu Giác Phi lẩn tránh ánh mắt cậu, lắc đầu.

Giang Sầu Dư cắn môi: “Nếu phụ thân tôi có thể giúp cậu thì sao? Chúng ta có thể cùng tới Trùng Khánh, sau đó từ Trùng Khánh lên máy bay đi Hương Cảng, rồi lại từ Hương Cảng đi thuyền.”

Khâu Giác Phi rũ mắt: “Tôi muốn ở lại.”

Giọng anh không lớn, nhưng khẩu khí lại cực kì kiên quyết.

“Tôi hiểu rồi.” Giang Sầu Dư không nói rõ trong lòng là cảm xúc gì, nội tâm đột nhiên có sự đấu tranh, như trong dự kiến, mà cũng hợp tình hợp lý.

Giang Sầu Dư hít sâu một hơi, chán nản nói: “Báo cảnh sát đi.”

Đổng Chi Hiệp ra ngoài báo cảnh sát, Giang Sầu Dư và Khâu Giác Phi ở nhà chờ.

Khí hậu Côn Minh ôn nhuận, thế nên bồn cây cảnh trong vườn có thể nở hoa, bốn mùa đều xanh.

Giữa hai người là bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ bao phủ, ánh mắt Khâu Giác Phi như bị những đóa hoa trước mắt hút lại, không xê dịch đi nửa phần.

Không biết đã qua bao lâu, Khâu Giác Phi đánh vỡ sự trầm mặc: “Hoa hồng trắng này thật là đẹp.”

Giang Sầu Dư nói với giọng lãnh đạm: “Đây là sơn trà, gọi là tuyết giao.”

“Quả thật là kiều diễm.”

“Là tuyết giao trong ‘minh nguyệt giao dạ quang, xúc chức minh đông bích’.”

*giao – 皎[jiǎo], kiều – 娇[jiāo]

Khâu Giác Phi cười tự giễu: “Cậu xem, tôi đúng là kẻ thô kệch.”

Giang Sầu Dư không đáp lời, một lúc lâu sau mới nói: “Giác Phi, nếu cậu còn coi tôi là anh em thì cậu phải nói thật cho tôi.”

Khâu Giác Phi thở dài: “Tôi đã do dự rất lâu, không biết có nên nói cho cậu hay không.”

“Chẳng lẽ còn có lí do gì?” Giang Sầu Dư cười lạnh, “Hay là cậu không tin được tôi, sợ tôi làm hỏng đại sự của cậu?”

Khâu Giác Phi nhìn cậu, ánh mắt sáng quắc: “Nghe giọng điệu cậu nói, hẳn là đã đoán được bảy, tám phần.”

“Vậy nên…”

Khâu Giác Phi ngồi nghiêm chỉnh lại, nhìn chăm chú vào cậu: “Phải, chỉ đợi tốt nghiệp xong, tôi sẽ tới Diên An.”

Suy đoán đáng sợ nhất đã được chứng thực, trong lúc nhất thời Giang Sầu Dư còn không biết nên tỏ thái độ thế nào, chỉ ngồi yên tại chỗ, giống như chưa từng nhận ra người tên Khâu Giác Phi này.

“Thực xin lỗi, trước đó khi cậu nhắc tới Tiết Ngưỡng Thiều, tôi vẫn chưa nói rõ tình hình thực tế,” Khâu Giác Phi trên mặt đầy vẻ kiên nghị, “Khi cậu quen biết tôi, tôi đã là…”

Anh không nói hết, nhưng Giang Sầu Dư đã ngầm hiểu: “Đúng là như vậy, cậu sao có thể đi du học được. Là tôi đã xen vào chuyện của người khác.”

Khâu Giác Phi nắm lấy tay cậu: “Tôi biết cậu tốt với tôi, tôi rất cảm kích. Thực ra bây giờ tôi nói cho cậu biết, đã là vi phạm nguyên tắc của tổ chức, nhưng tôi thực sự không đành lòng nhìn cậu lo cho tôi.”

Tay Khâu Giác Phi cũng giống như tính cách của anh vậy, ấm áp mạnh mẽ, Giang Sầu Dư đè nén cảm xúc chua xót trong lòng, cố cười gượng nói: “Dù có thế nào, xin cậu nhất định phải bảo trọng. Viết thư, điện báo, gửi lời nhắn, tùy tiện thế nào cũng được cả, nhất định đừng cắt đứt liên hệ.”

“Cậu cũng bảo trọng,” Khâu Giác Phi như trút được gánh nặng, cười lên, “Học xong về nước, tôi ở Bắc Bình tẩy trần vì cậu!”

Giang Sầu Dư cười cười mà thật thẫn thờ: “Cậu đó, giấu cũng thật kĩ.”

Khâu Giác Phi có phần đắc ý: “Công tác ngầm mà lại, không kĩ sao mà thành công? Chỉ là, Sầu Dư, người bạn học kia của cậu thực ra tôi biết tình hình cậu ấy sau khi gia nhập, lúc trước lại không nói cho cậu biết là không đúng.”

“Hả?”

“Sau biến cố Hoan Nam, cậu ấy đi Tô Bắc, bây giờ đang ở Tân Tứ quân, có vẻ còn là một tiểu đầu mục, chính ủy gì đó, tiến bộ rất nhanh.”

*Hoan: cách gọi khác của tỉnh An Huy.

Tô Bắc: Phía Bắc Giang Tô.

Tân Tứ quân: lực lượng vũ trang cách mạng do Đảng Cộng Sản Trung Quốc lãnh đạo trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật.

Giang Sầu Dư cười khổ: “Mệnh tôi cũng đúng là đủ chông gai, hai người bạn tốt nhất, đều là người của Đảng Cộng Sản.”

Khâu Giác Phi vừa định nói gì đó, lại nghe ở cửa có tiếng ồn ào náo động, “Cảnh sát tới, chúng ta nói chuyện sau.”

Cảnh sát tra xét một hồi, phát hiện tình hình khá nghiêm trọng, hóa ra Phạm Nhân Kiệt không chỉ ăn trộm tài vật của riêng họ, mà còn lấy cớ mẹ mình bệnh nặng để vay tiền của bạn học xung quanh, lừa được ai đều dối trá lừa gạt cả.

Tôn Hành tức muốn hộc máu ngồi trong vườn nhà: “Cậu nói xem, cậu nói xem, Phạm Nhân Kiệt sao có thể u mê như thế!”

“Cậu ta vay của cậu bao nhiêu tiền?” Khâu Giác Phi quan tâm hỏi.

Tôn Hành đập bàn một cái: “5000.”

Đổng Chi Hiệp trố mắt há mồm: “Nhiều như vậy, chỗ này của tôi ít hơn chút, ba bốn nghìn gì đấy.” Cậu ta quay đầu nhìn Giang Sầu Dư, “Cậu ta vét hết sạch gia sản của cậu rồi?”

Giang Sầu Dư gật đầu, trên mặt không nhìn ra hỉ nộ, “Một nghìn.” (1)

“Không thể nào?” Tôn Hành nhướng mày.

Ginag Sầu Dư lạnh lùng nói tiếp: “Đồng đại dương.”

Mọi người ai nấy hít sâu một hơi, Tôn Hành tấm tắc: “Số tiền này đủ làm cho cậu ta ngồi tù tới sông cạn đá mòn.”

Khâu Giác Phi lại nhíu mày, Đổng Chi Hiệp cũng lộ vẻ mặt không đành, Giang Sầu Dư liếc họ một cái, nhàn nhạt nói: “Chỉ cần cậu ta trả lại cho tôi một nửa, tôi có thể không truy cứu nữa.”

Khựng lại một chút, Tôn Hành nói từ đáy lòng: “Giang huynh dù sao cũng là người tài đại khí thô, thật xa xỉ.”

Khâu Giác Phi ho nhẹ một tiếng: “Có bao người có tiền có thế mà vẫn lòng lang dạ sói, Sầu Dư đây không phải là xa xỉ, mà là có tình nghĩa.”

“Nói rất đúng!” Đổng Chi Hiệp vỗ tay khen, lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Có điều nếu họ đã chạy trốn, vậy chắc chắn là phải chạy trốn càng xa càng tốt, bây giờ phong hỏa ngập trời, hai người sống sờ sờ chạy đi đâu được?”

“Lại nói tiếp, cũng thật là đáng tiếc, Phạm Nhân Kiệt còn chưa tốt nghiệp.” Tôn Hành thở dài.

Giang Sầu Dư không nói, nhìn cái chén trong tay.

Hồng Phất dạ bôn*, đó là hữu tình, nhưng trên đời này vô tình nhất chính là con hát, Phạm Nhân Kiệt này chọn đúng người có thể nắm tay nhau đến già, nếu chọn sai, chỉ sợ mất cả chì lẫn chài, ôm hận đến cuối đời.

*《 Hồng Phất dạ bôn 》 là truyện dài của tác giả Vương Tiểu Ba, hoàn thành vào năm 1993.

Tiểu thuyết có hai phần chính, một phần bối cảnh hiện đại, một phần bối cảnh thời Đường, kể về Lý Tĩnh, Hồng Phất. Trong truyện, Lý Tĩnh là nhà toán học, nhà triết học, nhà quân sự vĩ đại, là một phần tử trí thức. Trong thành Lạc Dương, có Hồng Phất bị tính cách thú vị, thông minh của Lý Tĩnh thu hút nên đã bỏ trốn cùng Lý Tĩnh. Sau, Lý Tĩnh từ một phần tử trí thức nghèo kiết xác trở nên giàu có, không còn giữ được phong độ ngày xưa.

Tháng chín đã tới, việc học của mọi người dần bận rộn, ai nấy đều tạm thời ném đoạn nhạc đệm này ra sau đầu.

Tận tới một ngày, đồn cảnh sát Vân Nam có một vị cảnh trưởng triệu họ tới.

“Đều quen biết Phạm Nhân Kiệt?” Ông ta hỏi máy móc, không mang theo chút cảm xúc nào.

Đổng Chi Hiệp cười mỉa: “Phải, chúng tôi vừa là bạn học vừa là bạn ở chung với cậu ta.”

“Tốt, lại đây nhận xác đi.”

“Nhận xác?!” Mọi người đều đại kinh thất sắc.

“Xin hỏi, Phạm Nhân Kiệt cậu ta…”

Cảnh trưởng kia rất không kiên nhẫn: “Nhìn thử xem có phải là cậu ta không đã rồi hãy nói tiếp.”

Tất cả đều là người đọc sách, đã từng gặp tình huống máu me như vậy bao giờ, thế là đều run run rẩy rẩy theo ông ta tới nhà xác, Giang Sầu Dư đi tới cửa thì dừng lại.

“Tôi không đi đâu.”

Tôn Hành vội nói: “Cậu ấy không đi, tôi đây cũng không đi.”

Khâu Giác Phi bất đắc dĩ nhìn Đổng Chi Hiệp: “Đổng huynh, cậu thì sao?”

Đổng Chi Hiệp thở dài: “Đi thôi.”

Giang Sầu Dư và Tôn Hành chờ ở cửa, có lẽ là đồng bệnh tương liên, hiềm khích lúc trước giữa hai người cũng giảm đi không ít, còn có thể nói vài lời khách sáo không mặn không nhạt.

Qua hồi lâu, họ mới đi từ bên trong ra.

“Thế nào rồi?”