Lại một mùa mưa nữa tới, chớp mắt đã là Dân quốc năm 29.
Cửa kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, Khâu Giác Phi đứng ở cửa, trên tóc còn đọng nước.
Giang Sầu Dư mặc một cái áo ngủ thuần trắng, đang tựa vào đầu giường đọc sách, ngước mắt nhìn anh: “Trời mưa à?”
Khâu Giác Phi ừ một tiếng, đóng cửa lại, bỏ đấu lạp trên đầu xuống.
Thấy anh không được vui vẻ lắm, Giang Sầu Dư ngồi thẳng người dậy: “Sao vậy?”
Khâu Giác Phi thở dài: “Tôi vừa mới nghe được chút tin tức trên đường, muốn họp mặt mọi người lại thông báo chút.”
Giang Sầu Dư đứng dậy phủ thêm áo khoác: “Đi thôi, tới phòng họ rồi nói.”
Vào thiên phòng, Đổng Chi Hiệp đang ngồi bên bàn sáng tác, Phạm Nhân Kiệt đứng bên cửa sổ luyện giọng hát.
“Ai nha, kinh côn này của Phạm huynh đừng nói tới sơn điểu, ngay cả sơn quỷ cũng phải sợ tới chui ra.” Khâu Giác Phi hoảng sợ.
Giang Sầu Dư liếc nhìn anh một cái: “Không phải cậu nói có chuyện quan trọng sao?”
Khâu Giác Phi ngồi xuống bên ghế: “Quân Đức chiếm được Paris rồi.” (1)
Mọi người im lặng, Phạm Nhân Kiệt hờ hững nói: “Quân Đức tiến công chớp nhoáng, không gì địch nổi, tôi không nhìn ra có điểm gì hiếm lạ, huống chi cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, mất công muộn vậy rồi cậu còn tập hợp chúng tôi lại.”
Đổng Chi Hiệp thở dài: “Cậu cũng đừng quên, người Đức và người Nhật cùng một phe, kẻ địch của Đồng Minh thắng, cũng không phải là chuyện gì tốt.”
Khâu Giác Phi vừa đi dạy thêm ở lớp học buổi tối về, nằm liệt trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Giang Sầu Dư đưa chén trà của mình cho anh, lo âu nói: “Từ khi kháng chiến tới nay, giá cả tăng cao, giáo sư Dương đã tính, từ năm 27 tới bây giờ, giá cả tăng lên gấp gần năm lần. (2)Đừng nói tới những sinh viên chúng ta, ngay cả những giáo sư đó phải nuôi gia đình cũng phải cố gắng giật gấu vá vai sống tạm qua ngày.”
Phạm Nhân Kiệt bát quái: “Đúng vậy, tôi nghe nói có rất nhiều giáo sư cũng trộm làm thêm bên ngoài, gì mà khắc ấn (3), viết văn (4), dạy thay ở trường trung học, còn cả làm xà phòng nữa! (5)“
Khâu Giác Phi mở mắt ra, bởi mỏi mệt, đôi mắt trắng đen rõ ràng nay đã toàn là tơ máu: “Pháp thất thủ, Anh hiển nhiên sẽ trở thành trọng điểm tiến công của quân Đức.”
“Vậy thì sao?” Đám người Đổng Chi Hiệp không hiểu.
Giang Sầu Dư nhìn anh, đột nhiên tâm linh tương thông, đôi mắt phượng trừng tới tròn xoe, “Điền Miến!”
*Điền Miến: quốc lộ nối giữa Myanmar và Vân Nam.
Khâu Giác Phi cười khổ: “Đúng vậy. Ấn Độ vẫn luôn là thuộc địa của Anh, Việt Nam là thuộc địa của Pháp, bây giờ mẫu quốc tan tác, cho dù không cam lòng từ bỏ thì họ cũng đã không còn rảnh chú ý tới Đông Dương, Điền Miến là cửa vào Vân Nam…”(6)
Sau một hồi lâu trầm tư, anh lại khẽ nói: “Người Nhật Bản vẫn luôn đi bắt nạt kẻ yếu, Pháp đã đầu hàng, Việt Nam tuy là thuộc địa của Pháp trên danh nghĩa, thực ra bản chất là thuộc địa của Đức… Một khi đã vậy, tôi cảm thấy người Nhật có khả năng sẽ đối đầu với Cộng, tái tạo ra một Mãn Châu quốc mới.”
“Chẳng lẽ lại phải dời trường học?” Phạm Nhân Kiệt nóng nảy, “Dời đi còn có thể đi tới đâu? Trùng Khánh à?”
Giang Sầu Dư lắc đầu: “Tạm thời đừng nóng, tôi lại cảm thấy việc này có thể xoay chuyển đường sống. Theo tôi thấy, các nước Anh Mỹ sẽ không hoàn toàn từ bỏ thuộc địa Ấn Độ, dù sao nơi đó có cửa biển, có lẽ đây sẽ là một cơ hội không chừng.”
Khâu Giác Phi gật đầu: “Thực ra cũng không có gì ghê gớm, tôi chẳng qua là báo trước tin này cho mọi người, về sau nhỡ xảy ra chuyện gì, cũng tiện chuẩn bị sẵn sàng.”
Phạm Nhân Kiệt thở dài: “A di đà phật, may là năm sau tốt nghiệp rồi, một khi tốt nghiệp xong tôi sẽ nhanh chóng tới Trùng Khánh.”
Đổng Chi Hiệp thì lắc đầu: “Tôi lại rất thích nơi này, không tới mức bất đắc dĩ không muốn rời khỏi đây.”
Tỏ vẻ đã mệt mỏi cực độ, Khâu Giác Phi đứng dậy: “Aiz, đã muộn rồi, Đổng huynh, Phạm huynh cũng đi nghỉ sớm đi.”
Giang Sầu Dư theo anh đi vào trong viện, màn đêm đen dày đặc làm cho đêm hè nơi này đảo lộn tới thất điên bát đảo, cậu thật đúng là đã bị tiếng ve sầu quấy rầy tâm tình.
“Sầu Dư…” Khâu Giác Phi như đang do dự, “Sang năm, cậu có dự tính gì chưa?”
Giang Sầu Dư mím môi, hỏi ngược lại: “Cậu thì sao?”
Mấy năm nay Khâu Giác Phi ở Côn Minh hiển nhiên là đã trưởng thành lên rất nhiều, tuy vẫn thích cười như cũ, nhưng nụ cười kia ít nhiều đã có sự rụt rè, kìm nén. Khâu Giác Phi nheo mắt lại: “Tôi hẳn sẽ không đi học nữa.”
Nghe anh trả lời, Giang Sầu Dư không cảm thấy ngoài dự đoán.
“Tôi còn phải nghĩ thêm một chút nữa.” Giang Sầu Dư cuối cùng cũng đáp.
Đêm khuya, Giang Sầu Dư một mình nằm trên giường lớn khắc hoa, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Trùng Khánh gửi thư tới, liên tục thúc giục cậu sớm đưa ra quyết định, cha mẹ cậu cảm thấy cho dù kháng chiến có giành thắng lợi thì trong nước cũng vẫn sẽ rối loạn lên, không bằng tới Anh hoặc Mỹ tiếp tục đào tạo chuyên sâu, nếu Chính phủ đánh giặc, vậy cả nhà dứt khoát di cư. Lời của cha mẹ, khó mà làm trái, nhưng nói thật lòng, Giang Sầu Dư không muốn đi, nơi kinh doanh đời đời, nếu tình huống chưa đến lúc bắt buộc, ai lại muốn rời bỏ nhà cửa, rời xa quê hương?
Cho dù có nhất định phải đi thì cậu cũng không muốn lẻ loi một mình vượt biển sang nước ngoài.
Thành tích của Khâu Giác Phi nổi bật, chuyên ngành cũng nổi tiếng, nếu xin học ở các trường đại học phương Tây, rất có khả năng cao lấy được học bổng, về phí sinh hoạt, làm thêm cũng được, không thì Giang Sầu Dư cho anh mượn tạm một ít cũng được, thực ra đều không phải là vấn đề, vấn đề lớn nhất là bản thân Khâu Giác Phi lại không muốn đi.
Giang Sầu Dư không phải mới chỉ một lần phỏng đoán suy nghĩ của Khâu Giác Phi, vì sao anh lại không muốn đi con đường lớn thoạt nhìn kim quang vạn trượng, gấm vóc trải dài, bao nhiêu người cầu mà không được này. Cậu vẫn luôn cho rằng là do lòng tự trọng cao hơn người thường của Khâu Giác Phi, nhưng Khâu Giác Phi cũng không phải là người dễ dàng từ chối ý tốt của người khác; sau đó cậu lại cảm thấy có lẽ Khâu Giác Phi là người theo chủ nghĩa thực dụng, muốn vào xã hội sớm một chút, xuất lực vì quốc gia, nhưng quen nhau ba năm, cũng vẫn chưa nhìn ra Khâu Giác Phi đặc biệt yêu nước hay là cực kì cao thượng ở đâu; về việc người nhà cản trở, theo như Giang Sầu Dư quan sát, đã hơn nửa năm rồi Khâu Giác Phi chưa thư từ qua lại với gia đình…
Cậu cởi áo khoác ngoài, gần như không chút tiếng động đẩy cửa phòng ra, Khâu Giác Phi vẫn chưa nghỉ ngơi, ánh đèn mờ nhạt tỏa ra từ song cửa, chiếu lên gạch xanh bị nước mưa xối tới tỏa sáng, mưa rơi lộp bộp trên từng viên gạch, mơ hồ không rõ, lại tựa như tác phẩm không thể hoàn thành của người họa sĩ lưu lạc.
Mưa muộn mãi vẫn chưa dứt, Giang Sầu Dư tựa vào đầu giường, nghe tiếng mưa nện lên mái hiên vang lên âm thanh giòn vang đứt quãng, trong lòng lờ mờ có thứ gì đó đâm chồi từ dưới đất lên, tạo ra cảm giác bất tường tới dữ dội.