Lỡ Yêu Thanh Mai Trúc Mã

Chương 8




"Ừ..." Hàn Thiếu Đồng giùng giằng, lại bị Thượng Quan Thiên cầm thật chặt hai cổ tay, không cho phép cô làm ra bất kỳ phản kháng cử động của anh.

Thế nào? Anh thế nào đột nhiên trở nên thô lỗ thế này?

Thượng Quan Thiên tùy ý thưởng thức đôi môi đỏ mọng ngọt ngào, cánh môi bị giày xéo sưng đỏ.

Rốt cuộc đôi môi ngọt ngào này, nói qua bao nhiêu lời nói dối đối với anh? Đôi môi này làm người ta điên cuồng, ngoài anh ra, rốt cuộc đã hôn qua bao nhiêu đàn ông?

Lửa ghen trong lòng che mắt lý trí của anh, anh tự tay đóng gas, đem lấy cô chống đỡ trên bồn rửa lạnh như băng.

Bàn tay xâm lược, cô đang trố mắt sau một khắc áo sơ mi trên người cô bị xé ra, cúc áo tứ tán, từng viên rơi xuống trên mặt đất.

Cô sợ hãi giùng giằng, móng tay bén nhọn vô tình lướt qua trên mặt anh, lưu lại vết đỏ nhàn nhạt.

Đau nhói tràn ngập ở trên má, Thượng Quan Thiên hơi ngẩn ra.

"Em..." Hàn Thiếu Đồng hốt hoảng lau mặt anh, đau lòng cho vết thương trên gò má anh "Thật xin lỗi, em không phải cố ý, chỉ là một lúc bị hù sợ..."

Đây cũng là lời nói dối sao?

Cô… rốt cuộc một câu nào là thật, một câu nào là giả, anh đã chia tay không ra ngoài!

"Tôi muốn! Cho tôi." Anh thấp giọng nói, không đợi cô đáp lại liền lột y phục trên người cô ra, từng món một ném trên mặt đất, cùng nằm ngang ở chung một chỗ với các cúc áo vô tội.

Đem bờ ngực cô nhét vào trong miệng, anh trêu đùa, gặm cắn, khiến ngực cô đỏ tươi dính vào sâu hơn một tầng.

"A..." Sự nhiệt tình của anh làm cô đỏ bừng cả mặt, vội nhắc nhở anh phòng bếp không phải là địa điểm thích hợp. "Lên giường..."

"Không!" Anh cởi quần dài của cô ra, bàn tay trượt vào trong quần lót nho nhỏ, ngón tay thon dài ấn lên tiểu hoa hạch mềm mại ướt át, không nhanh không chậm mà chuẩn bị.

Mật hoa chậm rãi chảy rò rỉ xuống khe huyệt, dính trên tay anh.

"Ừ..." Thật là mắc cỡ đó!

Cô che khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần đỏ lên, cử chỉ ngượng ngùng xinh đẹp làm anh cũng không chịu được nữa liền cởi quần lót cô ra, cởi quần dài cùng quần lót của mình xuống, vội vàng vùi sâu vào trong mật huyệt chặt khít của cô.

Khe huyệt còn chưa đủ ướt át, cơn đau truyền đến lúc anh tiến vào, cô cắn môi dưới, không để cho anh nghe đến mấy tiếng kêu đau.

Nhưng anh nghe được! Cô bị đau, anh biết.

Chẳng qua là sự ghen tỵ của một người đàn ông để cho anh không chịu dừng lại, cố ý muốn cho cô chịu một chút khổ.

Cơn đau ban đầu do anh không hề tiết chế đụng dần dần nhẹ giảm đi, cô chủ động đưa hai cánh tay lên gáy của anh, chống đỡ lấy thân thể mềm yếu.

"Thượng Quan Thiên..." Khoái cảm từng cái đánh thẳng vào giác quan cô, cô khó kìm lòng nổi hô lên một tiếng lại một tiếng mất hồn, thanh âm yêu kiều khiến ham muốn của người đàn ông càng thêm bộc phát.

Khéo léo nắm mắt cá chân của cô, đem lấy chân trái cô đặt vòng trên bên eo của mình, anh đã thay đổi thái độ dịu dàng thường ngày hay đối đãi với cô, thô lỗ, dã man ở trong khe huyệt chặt ướt mà dong ruỗi, bất kể là cô có đủ tiếp nhận kịch liệt này hay không.

"A... Thượng Quan Thiên... Chậm, chậm một chút..." Cái tư thế này để cho anh vào tới sâu hơn, cơ hồ mau chống đỡ đến chỗ sâu nhất, cô nức nở nghẹn ngào ra tiếng, không thể chịu đựng chạy nước rút kịch liệt như thế, đầu ngón tay bấm vào lưng của anh, vẽ nên lạc ấn của riêng cô.

"Không cần... Em không cần..." Sự thô bạo khác với thường ngày, làm cô sợ, nhưng là hoa huy*t truyền tới khoái cảm lại làm cho cô không biết làm sao.

hoa huy*t thấm ra nhiều nước hơn, để cho anh ra vào càng thêm thông suốt, không trở ngại chút nào.

Trận trận luật động làm người ta điên cuồng, cô run rẩy, run rẩy, bị anh định đoạt đến không thể kháng cự, cũng không cách nào thoát đi, cam tâm tình nguyện bị anh tước đoạt, điên cuồng chiếm lấy...

Đột nhiên, anh chậm tốc độ, hạ thắt lưng, cọ sát lẫn nhau tại khe huyệt nhạy cảm.

"Ô ô...Anh... anh..." Cô cắn môi dưới, bị anh lúc gấp lúc chậm trêu đùa luật động nhanh hơn đến không thể chịu được.

"Nói em muốn anh." Anh kiềm chế eo của cô, không để cho cô chạy trốn. "Nói rồi, anh liền cho em, thỏa mãn em."

Cô làm sao có thể nói xong ra cái loại lời nói dâm đãng đó? Hàn Thiếu Đồng cắn môi dưới, không để cho mình phát ra bất kỳ một tiếng rên rỉ chưa thỏa mãn dục vọng nào.

Thượng Quan Thiên hếch mày lên, bởi vì cô cố chấp, anh quyết định kéo dài thời gian hai người giao chiến.

Thắt lưng bắt đầu mè nheo xoáy rồi ngoáy, tìm kiếm điểm nhỏ hấp dẫn trong cơ thể cô, cố ý ép cô nói ra nhu cầu đối với anh.

"A!" Cô đột nhiên ngửa đầu ngâm kêu thành tiếng, bị tia chớp khoái cảm đột nhiên xuất hiện hù sợ.

Anh nâng lên 1 nụ cười tà, tìm được điểm nhỏ cực kỳ khêu gợi của cô, ác ý ma sát chỗ cứng rắn chuẩn bị nhô ra, dụ ra nhiều mật hoa hơn.

"A a..." Khoái cảm từ trong xương tủy giống như dòng điện bình thường xỏ xuyên qua thân thể cô, tốc độ chậm rãi kia lại làm cô sắp phát cuồng.

"Nói em muốn anh." Đang lúc cô sắp nhịn không được thì đầu lưỡi của anh ác liệt liếm qua bờ ngực nhọn cao, hoàn toàn phá nát lý trí của cô —

"Muốn... em muốn anh... Van cầu anh nhanh lên một chút..." Hàn Thiếu Đồng không chịu nổi kêu thành tiếng, gương mặt ửng đỏ lên, xấu hổ không dám nhìn anh.

Thượng Quan Thiên hé lên nụ cười tà khí, tăng nhanh tốc độ như cô mong muốn.

Mỗi một cái cắm vào cùng rút ra, cùng ma sát điểm nhỏ nhạy cảm, cỏ dại lan tràn huyệt, mà nơi đó từng đợt co thắt lại càng thêm truyền đến.

Bị cô kẹp lại thật chặt, anh gầm nhẹ một tiếng, khoái cảm thẳng đến thần kinh não.

Một luồng sóng khoái cảm đang lúc tích lũy ở bụng, cô muốn cắn chặt môi, không để cho anh nghe được tiếng rên rỉ từ trong miệng mình phát ra ; vậy mà, nức nở nghẹn ngào bị đè nén bể tan tành vẫn là bật ra, làm cô ảo não không thôi.

Thình lình, một hồi sóng cuồng vọt tới, đem cả người cô vứt lên thật cao, phiêu du tại giữa không trung, trong cô có cảm giác, đầu dây thần kinh toàn thân cũng trở nên thật nhạy cảm...

Khe huyệt ướt đẫm bởi vì cao triều mà truyền đến từng trận co rút nhanh, anh lại gầm nhẹ một tiếng, rốt cuộc cho phép mình bộc phát ở trong cơ thể cô.

Dịch trắng sữa của đàn ông bắn vào trong khe huyệt cô, làm cô nhạy cảm không khỏi run rẩy, đạt tới cao trào thứ hai.

Cả người cô hư mềm té ở trên người của anh, nếu không có anh chống đỡ, nhất định cô sẽ té xuống đất...

Cô lộ ra một nụ cười thỏa mãn sau khi hoan ái, tuyệt không để ý lúc anh thỉnh thoảng trêu cợt điểm màu hồng phấn.

"Nếu không phải là đi theo em, anh cũng sẽ không thấy một màn kia." Đột nhiên, Thượng Quan Thiên cuối đầu vô tình nói.

"Cái gì?" Vừa đạt được cao triều nên Hàn Thiếu Đồng vẫn còn chìm vào hôn mê, cho là mình trong khoảng thời gian ngắn đã nghe lầm.

"Người em yêu... Vẫn là Dương Tuấn Ngạn sao?" Thượng Quan Thiên có cảm giác lòng của mình như bị người khác đào lên, đau đến không muốn sống.

"Cái gì?!" Tất cả lý trí của Hàn Thiếu Đồng đều ở đây sau khi nghe câu nói thuộc về đầm rồng hang hổ* (*cái này ta cũng k hiểu ‘-‘) toàn bộ trở về vị trí cũ. Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt ảm đạm của anh. "Em làm sao có thể còn yêu Dương Tuấn Ngạn?"

"Vậy em có yêu anh hay không?" Anh đổi một vấn đề khác, cô vẫn không trả lời được.

"Em..."

Có yêu hay không?

Có muốn vì anh, cam tâm bốc lên nguy hiểm khi bị phản bội lần nữa hay không?

Sự trầm mặc không nói của cô, làm cho anh không tự giác mà nói "Không trả lời được, là bởi vì em vẫn yêu Dương Tuấn Ngạn." Anh thay cô trả lời.

"Em không có! Em đã không còn thương anh ta!" Cô lắc đầu, phủ nhận cái tội danh "Mạc tu hữu" này.

Anh không nói một lời, thối lui khỏi thân thể của cô, không còn đỡ người cô nữa, tự mình mặc lại quần áo rơi tán loạn.

"Em thật sự đã không còn thương anh ta... em thật sự là không còn yêu Dương Tuấn Ngạn..." Cô một tay đỡ bồn rửa, một tay bắt được ống tay áo của anh vội vã giải thích: “Thượng Quan Thiên, anh phải tin tưởng em..."

"Anh nghĩ, anh cần yên tĩnh một chút." Nhàn nhạt bỏ xuống những lời này, không đợi cô có phản ứng, anh kéo tay của cô ra, hướng cửa ngoài đi tới cũng không quay đầu lại.

"Không... Thượng Quan Thiên, anh không phải đi..." Cô vội vàng đuổi theo trước, lại bị cạnh cửa làm trật chân té, nặng nề ngã xuống trên mặt đất.

Phanh — hai tiếng vang đồng thời vang lên.

Một thanh âm là anh đóng cửa lại, một thanh âm là cô nặng nề ngã xuống trên mặt đất.

Anh nghe không tới lời cầu khẩn không muốn xa cách của cô, cũng không có phát hiện cô nặng nề té lăn trên đất, cô nằm ở trên sàn nhà lạnh như băng, tâm bị thương thấu.

Chất dịch ấm áp thuộc về anh từ giữa hai chân cô chảy xuống, cô không có tâm lực đi xử lý, chẳng qua là nằm trên mặt đất, cũng không nhúc nhích.

Hoặc giả, cô đã sớm đem tâm cho anh, mà chính mình lại không biết...

Hàn Thiếu Đồng tự giễu bật cười, cô vĩnh viễn đều là trì độn thế, đầu tiên là không phát hiện được Dương Tuấn Ngạn bắt cá hai tay, cho đến sự việc đã bại lộ mới giật mình; sau đó, lòng của cô không biết lúc nào đã hoàn toàn cho anh, cũng đang vì anh không cần mình về sau, mới nhận thấy mình đã yêu.

Mặc dù lại mạo hiểm một lần nữa bị ném bỏ, bị phản bội, chịu đựng đau đớn nặng hơn nghìn lần vạn lần nguy hiểm so với lần trước, cô cũng nguyện ý.

Nếu không, tại sao lòng của cô sẽ đau như thế? Như bị người ta hung hăng đào ra vặn bể, cũng liều mạng không trở về dáng vẻ trước kia nữa.

"Tại sao không tin em? Em không thương anh ta... em yêu chính là anh mà..." Từng câu nức nở nghẹn ngào từ cánh môi tái nhợt thốt ra.

Lòng của cô, đau quá đau quá...

Đương khi Daphne phát hiện mình yêu Apollon, nhưng là Apollon cũng không còn yêu nàng nữa, Daphne sẽ lựa chọn như thế nào?

Đáp án chỉ có một —trốn, chạy trốn tới một nơi khiến Apollon sẽ không bao giờ tìm được nữa.

*

"Xin chào, bạn muốn tìm người nào?" Giọng nữ khàn khàn mà mang theo âm điệu buồn ngủ nồng đậm trong điện thoại từ một chỗ khác truyền đến.

"Như Lãnh." Cổ họng Hàn Thiếu Đồng còn khàn khàn hơn so với giọng vừa tỉnh ngủ của Phương Như Lãnh, giống như nuốt một bình to hột tiêu đặc biệt cay.

"Tiểu Đồng?" Nghe ngữ điệu nức nở của cô, Phương Như Lãnh lập tức tỉnh táo lại.

Hàn Thiếu Đồng luôn luôn kiên cường, cũng không dễ dàng rơi lệ, mới sáng sớm 4 giờ 35 phút gọi tới đánh thức cô, nhất định xảy ra chuyện gì trọng đại.

Cô không khỏi lo âu hỏi: “Tiểu Đồng, cậu bây giờ đang ở tại nơi nào? Bên cạnh còn có người nào không?"

"Như Lãnh, tớ hiện tại đang ở phi trường, cậu có thể tới đón tớ không?" Nghe được giọng Phương Như Lãnh tràn đầy dịu dàng lo lắng, Hàn Thiếu Đồng cố nén nước mắt lại thật lâu không để cho chảy xuống.

"Phi trường?! Cậu đang ở phi trường nào?" Phương Như Lãnh kinh ngạc hỏi.

"Tớ đang ở phi trường quốc tế Los Angeles, chiều hôm qua tớ đáp phi cơ tới đây, không còn kịp thông báo,rất xin lỗi cậu." Hàn Thiếu Đồng thấp giọng mà nói ra.

"Ừ, Tiểu Đồng, cậu ở phi trường chờ tớ, chớ đi, bây giờ tớ lập tức tới đón cậu”. Hàn Thiếu Đồng cầu giúp, khiến Phương Như Lãnh hết sức đau lòng, cô nàng từ trên giường nhảy xuống, vội vã thay đồ đi ra ngoài.

"Được." Hàn Thiếu Đồng vô lực cúp ống nghe, ngẩng đầu vẫn nhìn đám người bốn phía vội vã lui tới.

Bên trong phi trường, bất đồng chủng tộc, bất đồng sắc da đi tới đi lui, như Liên Hợp Quốc nhỏ. Bỗng dưng, một khuôn mặt đàn ông quen thuộc đập vào mi mắt, cô run rẩy nâng quyển tạp chí có in hình một người đàn ông kia lên, tựa đề phía trên trang đầu làm cho cô khiếp sợ không thôi.

Con trai Tổng giám đốc Thượng Quan Triều của Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia, người đứng đầu giới luật tài chính - Thượng Quan Thiên, xuất hiện ở một nơi được đặt tên là đảo "Đài Loan" tại Châu Á. Thượng Quan Thiên, ngôi sao mới của giới luật tài chính có cố ý liên tục chiến đấu ở các chiến trường Á châu hay không?

Người đứng đầu giới luật tài chính? Con trai lớn của Tổng giám đốc Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia?

Hàn Thiếu Đồng nhìn chằm chằm trên báo viết, chưa bao giờ nghĩ tới, Thượng Quan Thiên thế mà lại có bối cảnh hiển hách như vậy. Kể từ đó, cô cùng anh, thật cách xa nhau trời cùng đất rồi.

Cho nên, cô chạy trốn là chính xác?

Hàn Thiếu Đồng tự giễu cười một tiếng, nước mắt nơi hốc mắt chợt rơi xuống.

Hai ngày nay, cô chảy nước mắt đã nhiều, bộ mặt rơi lệ của cô đã hù được người khác, cô không nên rơi lệ nữa, làm hỏng quầy sách báo trước mắt của một cụ bà.

"Ai nha, cô gái nhỏ, thế nào mà buồn như vậy?" Bà lão chú ý tới một cô nàng Đông Phương vành mắt đỏ hoe đang đứng bên cạnh quầy sách báo.

"Tôi..."

"Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, tới đây ngồi xuống, theo bà già này tâm sự đi!" Bà Lão vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nụ cười hòa ái nói.

"Cám ơn." Cũng không biết Phương Như Lãnh thời điểm nào mới đi tới, Hàn Thiếu Đồng suy tính một lát, liền dạo bước đi tới chỗ bên cạnh Bà Lão ngồi xuống.

"Đến đây, uống chén nước nóng ấm áp thân thể, mùa đông Los Angeles cũng không phải là nói đùa." Bà Lão đổ ra một ly trà nóng từ ấm giữ nhiệt đưa cho Hàn Thiếu Đồng.

Hàn Thiếu Đồng ngây ngốc nhận lấy cái ly, cảm giác ấm áp truyền tới lòng bàn tay, rồi đến trái tim. "Cám ơn bà." Đến nước lạ vẫn có thể được quan tâm như vậy, làm cô vô cùng cảm động.

"Đứa trẻ nhỏ đừng thương tâm, cái thế giới này quá lớn, đáng tiếc ông lão nhà bà đã đi rồi, không thể cùng bà đi du lãm khắp nơi cùng nhau, hại bà chỉ có thể mỗi ngày ngồi ở chỗ này nhìn mọi người diện mạo khác nhau." Bà Lão cũng rót một chén trà nóng, cười ha hả nói.

"Nhìn mọi người diện mạo khác nhau?" Hàn Thiếu Đồng nói lên nghi vấn.

"Đúng vậy!" Bà Lão gật đầu một cái, một ngón tay hướng một người đàn ông trung niên tây trang thẳng thớm. "Con có thấy người đàn ông áo mũ chỉnh tề kia chưa? Anh ta là một tên ăn trộm." Bà Lão nói ra một bí mật kinh người.

Hàn Thiếu Đồng nghẹn họng nhìn trân trối, không thể nào tin nổi, đột nhiên, người đàn ông kia trộm đi một bóp da màu đen từ trên người một du khách, để cho cô hoàn toàn tin tưởng lời nói Bà Lão.

"Nơi này cảnh sát không quản sao?" Hàn Thiếu Đồng mới tức giận đằng đằng nói xong, liền nhìn thấy một cảnh sát ôm cây đợi thỏ đem tặc nhân bắt được, mang lên xe cảnh sát.

"Kia đã không phải là một lần rồi." Khẽ nhấp một ngụm trà, Bà Lão nói: “Anh ta trộm ví tiền ở phi trường tổng cộng mười lăm lần, bị cảnh sát bắt được cũng có mười lần rồi, cùng cảnh sát nơi này có thể coi như là rất quen. Còn có người phụ nữ kia, đừng xem áo cô ta lam lũ, thật ra thì cô ta là tình nhân của một chính khách quan trọng." Bà Lão cơ hồ biết bối cảnh mọi người.

"Bà bà, tại sao người biết nhiều như vậy?" (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) Hàn Thiếu Đồng không nhịn được hỏi.

"Có rất nhiều chuyện, chỉ cần con nguyện ý dừng lại, cẩn thận quan sát, con sẽ phát hiện chuyện cũng không phải là như tưởng tượng của mình." Bà Lão cười nhẹ nhàng, lại mang giọng huyền bí. "Ta xem con mới vừa rồi cầm quyển tạp chí kia không thả, con biết người đàn ông trên đó sao?"

"Con... Biết." Không nghĩ tới đề tài sẽ chuyển tới trên người mình, Hàn Thiếu Đồng hơi ngẩn ra, lắp bắp đáp lại.

"Con gái, con thương cậu ấy chứ?" Bà Lão lại hỏi, nụ cười sáng lạn làm nếp nhăn trên mặt đều hiện ra ngoài, lại tuyệt không đột ngột, ngược lại làm người ta càng cảm thấy thiện ý.

"Yêu..." Yêu đến lòng chua xót. Hàn Thiếu Đồng khổ sở nói.

"Nếu yêu, như vậy cậu ấy hiện tại đâu rồi?"

"Anh ấy... Không quan tâm con nữa rồi..." Câu nói tan tành từ cánh môi tái nhợt tràn ra, làm lòng người nức nở nghẹn ngào.

"Đứa trẻ đáng thương, con nhất định rất thương tâm." Bà Lão vỗ vỗ đầu vai Hàn Thiếu Đồng an ủi: “Trong đời sẽ gặp phải rất nhiều người, nhưng người nào là Chân Mệnh Thiên Tử con phải đi quan sát tỉ mỉ. Ngàn vạn lần đừng để cho bóng ma đi qua làm ảnh hưởng phán đoán của con."

"Bà bà..." Nghe vậy, Hàn Thiếu Đồng càng thêm chua xót, nước mắt chảy tràn hơn. "Con thật thương anh ấy... con chưa từng có yêu người đàn ông khác, tại sao anh ấy không chịu tin tưởng? Tại sao?"

"Đàn ông có lúc sẽ bị tự ái buồn cười che mờ, ông lão nhà bà nếu không phải chết đi thì bà cũng thường vui mừng được ăn dấm khô." Nhớ tới ông bạn già cùng nhau vượt qua ngày tháng, ánh mắt Bà Lão không nhịn được dâng lên ánh sáng hạnh phúc.

"Anh ấy... Ghen?" Anh ấy có không?

"Ha ha ha... Cậu ta không phải là ghen, bà không bình luận thêm vào, để cho con tự mình suy nghĩ thật kỹ, một ngày nào đó con sẽ có đáp án thuộc về mình."

"Vậy sao?"

Cô thương anh, là sự thật; anh có yêu cô hay không cô lại không biết.

Anh chiều chuộng, dung túng, hoặc giả chỉ là hành động nhất thời. Đương nhiên những thứ hứng thú này về sau biến mất, anh sẽ đối với cô như thế nào?

Hoặc là, anh yêu người khác thì cô nên tự xử lý như thế nào?

Hơn nữa, gia thế anh hiển hách, bề ngoài tuấn dật, cho dù anh không thương nhưng bị những người phụ nữ khác bám theo mà hấp dẫn, anh có thể tránh thoát sao?

Lần lượt từng vấn đề, làm cô suy nghĩ sợ hãi muốn được thét chói tai, muốn chạy trốn.

Tiếp theo, cả người cô ngây ngô dại dột, thì đúng lúc Phương Như Lãnh đi tới từ lúc nào, lôi kéo cô rời khỏi quầy sách báo, cô đều không biết.

Chỉ biết là, lòng của cô, cũng vô ích...

Thượng Quan Thiên vẫn chưa có về nhà, ở trong quán bar đợi cả đêm, cũng buồn bực uống rượu cả đêm.

Cô ấy không có cự tuyệt Dương Tuấn Ngạn! Cô ấy vẫn yêu người đàn ông kia!

Thượng Quan Thiên nắm chặt ly rượu, lại đổ một ly rượu mạnh, rượu cay chảy qua cổ họng, mang cảm giác nóng bỏng đến sặc người.

Anh cho là, vị cồn nồng đậm của rượu có thể thuốc mê trí nhớ, không hề để cho anh nhớ tới chuyện Hàn Thiếu Đồng cùng Dương Tuấn Ngạn nữa, kể cả chuyện mình là như thế nào đối với cô ấy.

Chỉ tiếc, miệng nhận một hớp rượu cồn tiến vào thân thể, chỉ làm cho anh càng thêm thanh tĩnh, đem chuyện cô đã làm đối với anh, rõ ràng một lần lại một lần tái diễn... Hỗn loạn!

Đương đến lúc một ngụm rượu cuối cùng cũng vào bụng, anh rốt cuộc không cách nào bỏ qua tình yêu trong lòng đối với cô, không cách nào kháng cự ý nghĩ muốn gặp cô, muốn hung hăng ôm cô vào trong ngực, tùy ý yêu cô, xúc động hôn cô.

Chỉ là một đêm muộn không có gặp cô mà thôi, nhưng anh lại không có lúc nào không khắc khoải muốn cô.

Thôi, cho dù cô yêu vẫn là Dương Tuấn Ngạn, anh cũng nhận thức rồi, anh không cách nào đem cô tặng cho bất luận kẻ nào, không cách nào không yêu cô.

Cho dù muốn đem cô cả đời cũng ở trong lòng mình, không bao giờ để cho cô thoát ra đôi cánh của mình nữa, anh cũng không từ thủ đoạn, sẽ không tiếc!

Anh chống thân thể lung la lung lay lên, cơ hồ đứng không vững trả tiền, sau đó liền về đến nhà.

Vừa bước ra cửa thang máy, anh liền gặp được một người làm mình nổi trận lôi đình.

"Anh đến làm cái gì?" Thượng Quan Thiên tựa vào trên tường, lạnh lùng hỏi.

Dương Tuấn Ngạn nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Thượng Quan Thiên một thân nhếch nhác lại toàn mùi rượu, không khỏi ưỡn cao lồng ngực gầy yếu, để cho mình xem ra cao lớn hơn một chút. "Tôi là tới theo đuổi Tiểu Đồng lần nữa. Mặc dù Tiểu Đồng cự tuyệt tôi, nhưng tôi sẽ không dễ dàng buông tha cô ấy."

"Tôi quản anh làm..." Thượng Quan Thiên tức giận rống to, khi lời nói Dương Tuấn Ngạn truyền vào trong thần kinh trụ cột thì đột nhiên dừng lại.

Đôi mắt hiện đầy tia máu nhất thời trợn to, hung hăng nguýt nhìn anh ta. "Anh mới vừa nói gì?"

Dương Tuấn Ngạn vốn là rất khí thế nhưng trong nháy mắt thiếu đi một nửa, bắt đầu cà lăm, "Tôi... Tôi tới là vì theo đuổi Tiểu Đồng lần nữa. Mặc dù Tiểu Đồng cự tuyệt, nhưng tôi sẽ không dễ dàng buông tha... Oa!"

Lời muốn nói còn không có nói xong, một quả đấm khổng lồ liền xông tới mặt, có lực mạnh mẽ chuẩn xác đến sống mũi anh ta. Lượng lớn máu tươi, sau một khắc liền nhỏ xuống trên mặt đất.

"A a a..." Giọng nam cao quãng tám trên hành lang vang lên.

Dương Tuấn Ngạn đè lại sống mũi, thét thất thanh chói tai xông về thang máy, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rời đi hiện trường gây chuyện.

Quá đáng sợ! Anh ta thế nào gần đây toàn gặp gỡ tình huống này? Dương Tuấn Ngạn nhếch nhác mang theo mặt đầy máu xông hướng bệnh viện gần đấy.

Thượng Quan Thiên giận đỏ mắt muốn đuổi theo, hung hăng đem Dương Tuấn Ngạn đánh ngã trên mặt đất, để cho anh ta vĩnh viễn cũng không bò dậy nổi, nhưng anh biết, hiện tại anh có chuyện quan trọng hơn, khẩn cấp hơn muốn đi làm.

Anh nhất định sẽ nói xin lỗi Hàn Thiếu Đồng, khi anh làm ra loại chuyện đó đối với cô, điều anh có thể làm về sau chỉ có van xin sự tha thứ của cô.

Anh nên tin tưởng cô, không nên chỉ tin tất cả những gì mắt thấy, anh không nên để cho ghen tỵ của mình bao trùm lên lý trí...

Anh ngàn lần không nên, vạn lần không nên, nhưng chính anh lại làm thương tổn cô nặng nề, thậm chí bất kể cô cầu khẩn, bất kể cô giữ lại, tự mình phẩy tay áo bỏ đi.

Thượng Quan Thiên vội vàng móc chìa khóa ra mở cửa, không kịp chờ đợi kêu: "Tiểu Đồng, anh đã trở về."

Bên trong nhà không một tiếng nói, không có tiếng đáp lại ngọt ngào thường ngày.

"Tiểu Đồng? Tiểu Đồng, anh đã trở về."

Lật đổ khắp cả gian phòng, lại vẫn không tìm được thân ảnh của cô, Thượng Quan Thiên không tự chủ được run rẩy.

Cô đã đi? Cảm giác kinh hãi một đao rồi lại một đao lăng trì, làm anh càng ngày càng nóng nảy.

"Tiểu Đồng, anh sai lầm rồi, là anh trách lầm em. Ngoan, đừng giận nữa, mau ra đây đi!" Anh đầu tiên là dịu dàng dụ dỗ nói, mong đợi cô sẽ mềm lòng mà xuất hiện ở trước mặt.

Đáng tiếc, trong căn phòng nhỏ không có vang lên lời đáp lại.

Vội vã đi vào trong phòng của cô, mở tủ treo quần áo ra, nhìn thấy mấy bộ y phục cô thích nhất không cánh mà bay, tim của anh rơi xuống đáy vực.

Cô đã đi?

Anh không thể tin được cô thật sự rời đi.

Lòng dạ trống rỗng, thương tổn hằn sâu, làm cho anh không thể kềm chế được, ở trong căn phòng nhỏ thất thanh rống to, "Tiểu Đồng — mau ra đây — đừng đùa nữa."

"Tiểu Đồng, van cầu em tha thứ cho anh —"

"Tiểu Đồng, anh tin tưởng em, van cầu em mau trở lại —"

Một câu lại một câu gần như thất thanh rống to, ở trong căn phòng nhỏ vang vọng, nhưng không có lấy được hồi âm trong mong chờ.

Anh ngã ngồi trên mặt đất, muốn lao ra khỏi cửa đi tìm bóng dáng của cô, rồi lại sợ cô đột nhiên hồi tâm chuyển ý về nhà, cuối cùng chỉ có thể mâu thuẫn ngồi dưới đất, đôi tay phiền não vò sơ mái tóc rối bời.

Đáng chết anh, tại sao không tin cô?!

Đáng chết anh tại sao xúc động rời đi khỏi nhà, để một mình cô lưu lại?!

"Tiểu Đồng, mau trở lại — anh khàn khàn hầm hừ, lại không kêu được người đã ra đi trở về.