Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 92: 92: Gian Tình Giữa Cô Và Anh






Vừa nói xong, Hứa Nhã Kì ngồi bật dậy, cô mở to mắt nhìn chăm chăm vào gương mặt ẩm diễm lệ kia.
- Làm gì có, anh ta chỉ là tức giận vì tớ không nói đã đi thôi, chẳng có gì lạ cả.
Giao Uyên cũng nhìn cô gái trước mặt, khoé môi giật giật, câu phẩy tay, giọng điệu không thành thật nói, Hứa Nhã Kì vội nói tiếp
- Ý tớ không phải tại sao anh ta tức giận mà hai người, quan hệ r…
- Chúng ta đừng nói cái này nữa, cậu không chỉ đến đây vì cái chuyện này đó chứ?
Cô cười trừ lên tiếng cắt ngang lời nói của Hứa Nhã Kì.
Hứa Nhã Kì chớp mắt, đôi mày thanh tú khẽ nhếc lên, cô cong môi nói
- … thì đơn nhiên, chuyện là Băng Băng, chúng ta đến lúc cũng phải đi tìm cậu ấy rồi chứ? Tớ chỉ sợ sau vụ lần trước cậu bị thương, tớ sợ việc đó tiếp diễn lại ảnh hưởng đến cậu.
- Ừm, lần này đi thì thực rất khó, Cao Lãnh Khang anh ta cũng không cho tớ đi lung tung nữa, kể cả cậu hay vệ sĩ bên cạnh, liệu có cách nào không nhỉ?
- Đúng ha, trưa nay anh ta có vẻ rất tức giận, nếu lần này cậu đi nữa liệu có cho người trói nhốt cậu không?
- Ai, biết được.

Nói chung vẫn phải tìm cách thôi, tớ muốn gặp cậu ấy, nếu lần này mất cơ hội thì chưa chắc chúng ta sẽ may mắn tìm lại được tin tức của cậu ấy.
- Cậu, đang bị anh ta kiểm soát đấy à?
Đột nhiên Hứa Nhã Kì lại đặt câu hỏi, Giao Uyên nhướn mày, híp mắt nói
- Kiểm soát? Nghe khó chịu thật nhưng mà hình như là vậy…
- Cậu mà cũng…đã bảo là lạ rồi, con người Cao Lãnh Khang đâu phải như thế, đúng là anh ta luôn kiểm soát mọi thứ nhưng mà, nữ nhân thì chưa…lạ thật, rất lạ, chẳng lẽ anh ta với cậu là tình cảm đó?
- Cậu, bớt nói về anh ta đi.
Cô vẫn giọng lạnh nhạt nói, Hứa Nhã Kì chưa chịu buông mà tiếp tục nói, cô thực rất để ý tới chuyện này
- Sao thế được, lỡ như thật cậu bị anht a lợi dụng hay định giở trò với cậu thì thực không hay a, cậu đẹp như vậy là tớ thực cũng chỉ muốn nhốt cậu bên mình, nhưng mà vấn đề là anh ta là anh họ của cậu mà?

- Tớ không biết, không biết gì hết.
Cộc cộc
- Tiểu thư, ngài Dylan và cậu chủ đang đợi hai người xuống dùng bữa.
Sau tiếng gõ cửa là giọng của Tú Ảnh, Giao Uyên nghe xong chợt dòng suy nghĩ lướt ngang
“Cao Lãnh Khang về rồi sao? Còn có Dylan?”
- Dương Tử Đằng đến cùng cậu sao?
- Ừ, quên nói với cậu, anh ấy không chỉ nói tớ biết địa chỉ anh ấy còn chở tớ đến.
“…”
- Ờ, hai người hạnh phúc thật đấy, ghen tị ghê.
- Thôi mà, đi, xuống ăn cơm.
- Cậu chỉ vậy là nhanh, tớ ghét tên đó là một chuyện mà ủng hộ cậu là một chuyện, không giống nhau đâu.
- Biết rồi mà, nhanh nhanh đi.
Vừa nói cô vừa bị Hứa Nhã Kì đẩy đi.

Gương mặt chứa đầy vẻ không thân thiện, cô trề môi bước từng bước
“Thực vẫn không ưa tên kia chút nào, nhưng mà tiểu Kì thích anh ta…”
“Mà Cao Lãnh Khang, anh ta về lúc nào vậy? Tên chết bằm này, mình không muốn nhìn mặt anh ta tí nào!”
- Tiểu Kì, cậu đi trước đi, tớ vào phòng vệ sinh đã.
- Hả, ừm vậy cậu đi đi.
Hứa Nhã Kì nói xong thì xoay người đi đến phòng ăn, cô cũng đi nhưng là hướng ngược lại, nhà vệ sinh tầng một nằm ở gần phòng khách.
Giao Uyên chậm rì rì bước đi, cô bây giờ không muốn ngồi vào bàn ăn một tí nào, cô không muốn chạm mặt người đàn ông kia, nếu như vậy thì thực khó xử đi.
Cứ cúi mặt đi, vừa đi vừa nghĩ, không biết từ lúc nào chân đã đứng trước phòng vệ sinh.

Đột nhiên cô nhìn thấy đôi giày quen thuộc trước mắt, từ từ đưa mắt nhìn lên, đập ngay vào mắt cô là gương mặt điển trai của người đàn ông được phóng đại.
Thoáng khựng lại, cô suýt thì bật ngửa người.

Môi nhỏ khẽ mím chặt, những hành động tiếp theo vẫn chưa được mở khoá trong đầu cô.
Cao Lãnh Khang vừa rửa tay xong, thần sắc vẫn lạnh lùng, anh mở cửa định bước thì một cô gái từ đâu xuất hiện ở cự ly gần, đứng chắn ngang đường đi.
- Tiểu Giao?
Nhìn cô đờ ra, anh cất giọng trầm ấm, nhẹ gọi tên cô.

Giao Uyên chớp mắt, lấy lại tinh thần không mặn không nhạt đáp.
- Tôi, không có gì.
- Đi vệ sinh?
“Tôi đi là để tránh anh mà!!!”
Vốn định đi vệ sinh để tránh mặt người đàn ông này một lúc, ai ngờ anh ta cũng có mặt ở đây.

- Không, tôi chỉ rửa tay thôi.
Cô lạnh nhạt đáp lại, Cao Lãnh Khang cũng nhàn nhạt mà nói, ngôn từ vẫn không dư thừa một chữ nào.
- Nhanh.
- Tôi, biết rồi.
Mở rộng cửa đi vào trong, Giao Uyên nhanh chóng chạy đến bồn rửa tay, soi mình trong gương tự thấy bản thân thật chẳng nên hồn
“Mình…anh ta cứ khiến mình bị phân tâm, không nghĩ được cái gì hết.

Mình bị bỏ bùa phân tâm à?”
Ấn đường cau lại, cô mở nước dội lên mặt dòng nước ấm đã được điều chỉnh.
Rửa mặt lẫn tay đều xong, cô vặn cửa đi ra ngoài, như cảm nhận được ánh nhìn cô đảo mắt liếc sang bên cạnh.
Người đàn ông kia vẫn đứng thẳng người ở đây, anh ta vậy mà đang đợi cô.
Cao Lãnh Khang vừa hay cũng nhìn cô gái trước mặt.

Mái tóc cô xuề xoà được búi thấp ra đằng sau không gọn gàng, tóc mai hai bên dính trên mặt cùng lớp nước ướt chưa được lau khô, một chút lộn xộn nhưng lại khiến người ta nhìn vào trông thật quyến rũ, đầy sức cuốn hút.
Gương mặt vẫn một sắc thái, nhưng đôi mắt kia như có tia lửa thoắt ẩn dưới sắc hổ phách nhạy bén.
Giao Uyên vẫn là nhìn không ra người đàn ông này, tâm tư quá khó đoán, ánh mắt ẩn dấu nhiều điều kì lạ nhưng lại không để cô dễ dàng nhận thấy.
- Cao, Lãnh Khang….a
- Đi.
Cao Lãnh Khanh điệu bộ nhẫn nại nói, cầm tay cô kéo đi một mạch.
Giọng nói anh đầy từ tính cất lên, chỉ là, trong thanh âm này rõ ràng trầm khàn hơn mấy phần, như thể mang một màu sắc du͙ƈ vọиɠ không thể kiềm chế.
“Giọng anh ta, làm sao vậy…?”
Một chút thắc mắc hiện lên trong đầu, Giao Uyên giương mắt nhìn người đàn ông phía trước, mùi hương nam tính của anh ta một lần nữa len vào thính giác của cô…
Thật dễ chịu!
Cảm giác an toàn này chỉ xuất hiện khi cô ở cạnh người đàn ông này thôi, như thể nó đã xuất hiện từ lâu rồi vậy.
- Hai người đi vệ sinh thôi cũng lâu vậy?
Dylan thấy hai người kia đi đến thì cất giọng, thanh âm có vẻ không kiên nhẫn

“Rõ ràng là mùi gian gian ở đây.”
Hứa Nhã Kì nhìn xuống tay ai kia, mặt không biểu tình như bụng sớm đã nên nghi.

Cô chợt lên tiếng không cần hai người kia phải trả lời câu hỏi người bạn trai cô đặt ra.
- Đồ ăn dọn hết rồi, chúng ta mau ngồi xuống ăn đi.
- Kì Kì, em đừng lúc nào cũng chặn anh được không?
- Em có sao? Lúc nào vậy? Ai chứng kiến?
Chớp chớp đôi mắt, Hứa Nhã Kì làm điệu như con nai vàng ngơ ngác giả nai.
- Bà xã lúc nào cũng đúng…
- Hai người bớt đi, tôi đây đâu phải không khí?
Giao Uyên nheo mắt nhìn hai con người kia rắc cơm tró trước mặt mình, như này không ăn cũng no?
Cao Lãnh Khang không nói gì, anh lại như thường ngày gắp hết món này đến món khác vào bát cô, bát của anh khỏi nói, vẫn là sạch bong không một vết dầu.
Hứa Nhã Kì, Dylan: ….
- Ăn đi, nhìn cái giề không biết.
Giao Uyên cũng đã quen với hành động tuỳ tiện này của anh, cô cầm đũa lên gắp từng món trong bát lên miệng, thực không để ý hai ánh mắt kì dị đang nhìn cái bát và hai người chăm chăm.
Hứa Nhã Kì và Dylan không hẹn mà quay sang nhìn nhau, đồng thời như vậy nhưng hai người lại mang theo hai hướng suy nghĩ.
“Cao Lãnh Khang cậu ta, làn đầu tiên mình thấy cậu ta như vậy”
“Mình biết mà, anh em họ à? Danh nghĩa chứ gì, nhìn là biết tình tình tứ tứ.”
Bọn họ không nói gì cũng tiếp tục ăn…và rắc cơm tró ).