- Giao Uyên
Thanh âm quen thuộc vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng thiếu ánh sáng của cô.
Vội ngẩng mặt nhìn, đập ngay vào mắt cô là gương mặt điển trai của người đàn ông, người mà cô vừa nghĩ đến giờ lại xuất hiện ngay trước mặt cô khiến cô sững sờ.
Vội vàng đặt chân xuống giường, cơn đau nhức cũng không thể ngăn đi bước chân của cô nhưng nó lại nhanh chóng khiến cơ thể cô ngã bịch xuống nền nhà lạnh buốt.
Cao Lãnh Khang thấy vậy liền nhanh chân bước đến, quỳ gối, anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống giường.
Giao Uyên nâng đôi mắt long lanh như giọt sương đọng trên bông hoa tinh tuý, nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, cô không quan tâm dáng vẻ mình hiện tại ra sao đưa tay chạm lấy mặt người đàn ông để xác nhận đây không phải là ảo giác.
- Anh….Cao Lãnh Khang.
Là anh thật sao…?
Giao Uyên đưa mặt đối mặt với Cao Lãnh Khang, khuôn mặt cô đầy vẻ tủi thân.
- Ừm.
Cao Lãnh Khang chỉ ừm một tiếng nhìn cô gái nhỏ lại lần nữa bị thương, là vì anh, lòng đau vô cùng.
Giao Uyên úp mặt vào ngực Cao Lãnh Khang, mắt khẽ nhắm tim đột nhiên có cảm giác rung mạnh.
Cao Lãnh Khang cảm thấy lồng ngực đột nhiên ướt ướt, cô gái của anh dường như đang khóc.
Cao Lãnh Khang vuốt nhẹ tấm lưng mảnh mai, chất giọng trầm ấm lại cất lên một lần nữa.
- Không khóc.
Không hiểu sao cô đã định không khóc nhưng nước mắt cứ ứa ra rơi xuống từng giọt đến khi cô không kiềm chế được.
Cao Lãnh Khang cứ như vậy mà biệt tăm mất tích suốt mấy tháng trời, chỉ là…cô cảm thấy tủi thân nên mới khóc.
Giao Uyên cứ thế tựa vào Cao Lãnh Khang im lặng.
Anh không nói cô lại càng không.
Người đàn ông này vẫn một vẻ băng lãnh, nhưng nhìn lại luôn nhìn cô gái này ánh mắt ôn nhu.
Cúi đầu nhìn Giao Uyên, anh chầm chậm đưa tay vuốt đi những giọt nước còn lưu lại trên khoé mắt cô.
- Để tôi xem.
Nhìn vào vết thương được băng bằng mảnh vải trắng, Cao Lãnh Khang lạnh mặt cất tiếng.
Giao Uyên cũng không nói gì, người đàn ông này nếu cô từ chối chắc chắn sẽ không để yên.
Cao Lãnh Khang nhanh tay gỡ hết mảnh vải xuống, đập vào mắt là vết thương to bằng viên đạn đã được phủ lên một lớp bột đỏ.
- Tôi không sao, Leyla đã đắp thuốc trước đó…
- Ừm.
Cao Lãnh Khang nhíu mày anh không nói gì thêm lại băng lại vết thương cho cô cẩn thận.
Sau đó anh đứng dậy vẫn chưa kịp nói thì Giao Uyên đã vội vàng níu lấy tay áo anh nhỏ giọng khe khẽ
- Đừng.
Đừng đi đâu cả.
Lòng Cao Lãnh Khang vừa thương vừa cảm thấy một chút vui xen lẫn, anh nhấc cô đặt giữa giường rồi chầm chậm kéo chiếc mền lên, miệng lại ân cần
- Sẽ không.
Giao Uyên thực chất là con người có tính cách mạnh mẽ nhưng đôi lúc cô lại yếu đuối đến không tưởng, Cao Lãnh Khang đã phát hiện ra sự yếu đuối này không dễ được cô bộc lộ.
Anh nghĩ do chuyện vừa nãy đã làm kinh động đến cô…
Cao Lãnh Khang đưa tay khẽ vuốt nhẹ má của cô, miệng lầm bẩm tên của ai đó, đôi mắt hổ phách sâu thẳm nhìn cô đầy ẩn tình không rõ ràng.
- Melanie…
Cứ như vậy Giao Uyên ngủ ngon lành một mạch đến tối.
Cô mở mắt tỉnh dậy, lại lần nữa rơi vào sợ hãi cứ tươbgr chuyện vừa nãy là mơ, cô vội vàng chạy xuống giường mở cửa bước ra ngoài.
Mới mở cửa, người đàn ông cô nghĩ lại ở ngay trước mắt.
- Cao Lãnh Khang.
Anh cau mày nhìn cô, vội đưa tay bế gọn cô lên vào phòng.
- Đang cảm lại chân trần ra ngoài?
Cao Lãnh Khang đặt cô ngồi xuống giường, tay cầm đôi dép bông lên, anh ngồi xuống định đi cho cô thì cô lại cất tiếng
- Tôi cứ tưởng, anh bỏ đi…
Anh ngước mặt lên nhìn cô, thật sự chỉ muốn ôm cô gái nhỏ này vào lòng.
Nghĩ là làm, Cao Lãnh Khang bế ngang người cô đặt vào lòng, tay vẫn cầm đôi dép, anh nhẹ nhàng đi vào, động tác nhanh gọn của anh khiến cô hơi giật mình.
- Hứa sẽ không đi.
Cao Lãnh Khang khuôn vẫn mặt lạnh băng một vẻ nguyên vẹn, giọng nói trầm ấm vang lên như một khẳng định.
Nhìn sâu vào lòng mắt cô, thì ra cô là sợ điều này, sợ một mình…
- Ăn một chút?
Cao Lãnh Khang vẫn luôn kiệm lời nhưng những câu hỏi này trước khi gặp cô là chưa từng nói qua.
Thấy cô gật đầu tay vẫn bế cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ.
Giao Uyên tựa vào ngực Cao Lãnh Khang dựa dẫm, tưởng nhà không có ai nhưng khi đến gần phòng ăn, nhìn thấy phía trước cô liền ngẩng đầu, tâm hoản một phen
Tú Ảnh, Kiera, Mathieu, Leyla và cả…Emma, mấy người họ lại đang có mặt ở đây.
- Này thả, thả tôi xuống.
Cô bắt đầu tỉnh táo lại, cô khẽ lấy tay đẩy Cao Lãnh Khang nói nhỏ với anh.
- Đừng náo.
Cao Lãnh Khang bình thản nói, chân vẫn tiếp tục bước đi.
- Anh bị hâm hả? Nhiều người như vậy còn như thế này, mặt mũi tôi để đâu chứ? Mau bỏ tôi xuống nhanh lên
Anh vẫn bế cô, nheo mắt nhìn không nói gì, cô giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
- Nhìn cái gì, mau, mau bỏ tôi xuống đi.
Cuối cùng Cao Lãnh Khang khuất phục trước sự kháng cự của cô, anh từ từ đặt cô xuống mặt sàn.
- Mọi người đều ở đây sao?
- Giao Uyên em dậy rồi hả, mau đến đây ăn tối đi.
Kiera nhìn thấy Giao Uyên thì chợt lên tiếng, Mathieu cũng nói thêm
- Đỡ hơn chưa? Em đến đây cùng ăn với mọi người đi.
- Ừm, tôi đến liền.
- Tiểu thư, cô chậm chậm thôi.
Giao Uyên rời khỏi Cao Lãnh Khang, cô đi đến bàn ăn ngồi xuống đối diện Kiera.
- Nếu ra ngoài ăn cô nên kiêng ăn thịt bò, thịt gà, trứng và hải sản nhé.
Leyla nhìn cô nói, Giao Uyên cũng mỉm cười gật đầu nhẹ.
- Thôi, mau ăn đi.
- Được.
Cao Lãnh Khang cũng ngồi xuống chính giữ bàn ăn và tay phải của anh là cô.
- Mọi người cũng ăn đi, sao lại ngồi im như vậy?
Giao Uyên ăn mấy miếng rồi nhưng ngước mặt lên lại thấy mọi người không hề động món, mọi người hình như mắt đều dồn hết lên người đàn ông kia.
Một chút thắc mắc cô cũng nhìn theo mọi người quay đầu lại nhìn Cao Lãnh Khang.
Cao Lãnh Khang cứ chống tay nhìn cô, tình cảnh này đột nhiên khiến cô khó xử.
Cô nhíu mày chân khẽ đạp người bên cạnh, anh hơi cau mày nhìn xuống, nhấc một bên chân mày, anh cất tiếng
- Sao lại đá tôi?
Cô như bị đông cứng trước lời nói của Cao Lãnh Khang mặt như bị căng ra, cô quay lại nhìn anh nói
- Tôi sao? Anh đùa gì thế Cao Lãnh Khang?
- Rõ ràng em vừa…
- Cao Lãnh Khang! Ăn…anh mau im lặng ăn đi.
Giao Uyên gọi tên anh xong lại thu giọng nói.
Cao Lãnh Khang cau mày, ánh mắt ghét bỏ nhìn đống thức ăn trên bàn
- Không…
Cuối cùng Cao Lãnh Khang vẫn cầm đũa lên ăn, vì đồ ăn này là cô gắp, anh thẳng tay gắp nó lên miệng thưởng thức.
Mọi người xung quanh: ……
“Lão đại, ngài ấy…lại ăn thức ăn vừa rồi, mặt lại dịu dàng như vậy? Lời nói của ngài ấy còn bị cô ấy coi là đùa? Ai làm ơn nói đây là ảo tưởng đi!”_Leyla cũng đơ người cô mở to mắt nhìn hai người kia chằm chằm
“Cao Lãnh Khang cậu ta từ khi nào lại, cậu ta lại nói kiểu như vậy? Mình có nghe lầm không?”_Mathieu đứng dựa vào tủ lạnh cầm chai nước cũng như bị đóng băng giữa không trung, anh bị đơ trước hành động của Cao Lãnh Khang.
“Jordan cậu ta bị chấn thương não bộ? Cái mặt lạnh lùng của cậu ta đâu rồi? Sao mình lại thấy khung cảnh màu hồng thế này? Mình chẳng lẽ lại nhìn nhầm?”_Kiera híp mắt nhìn cảnh tưởn vừa rồi, như không tin vào mắt mình.
Nora, Vera và Tú Ảnh đứng phía xa cũng bất ngờ trước hành động của Cao Lãnh Khang.
Bọn họ nhìn nhưng không ai lên tiếng, Emma đột nhiên đứng dậy, cô khó chịu rời bàn ăn.
Mathieu nhìn cô rời đi nhưng lần này anh không đuổi theo nữa.
Emma rõ ràng là thật sự yêu Cao Lãnh Khang.
Tua về ngày hôm đó, tại lâu đài của Louisa
- Anh làm gì vậy hả?
Emma vội đẩy người đàn ông ra, đưa tay lên đánh thẳn vào mặt Mathieu.
- Mathieu anh nghe rõ đây! Anh từ trước tới giờ đối với Cao Lãnh Khang tất cả đề là thật anh hiểu không? Em biết, tình cảm của anh nhưng mà em không thể…em thật sự yêu anh ấy…!
Mathieu nghe xong mặt anh thoáng chốc dờ ra nhưng lại nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu.
Emma nói xong liền quay người bước đi để lại anh đứng chôn chân tại chỗ.
Hai người từ ngày hôm đó cũng không hề nói chuyện với nhau một câu.
Là Emma chủ động lơ anh, anh cũng không có cách nào bắt chuyện đành lựa chọn tránh cô..