Cao Lãnh Khang bước xuống xe ra hiệu cho tài xế rồi chậm rãi bước vào trong, đơn nhiên anh không đi một mình.
- Kia…kia là…
- Trời ơi! Sếp lớn!
- Mau! Ra tiếp đón ngài ấy đi.
Nhân viên đang bận với đồ trên tay chuẩn bị lên phòng làm việc thì lại thấy cảnh tượng người đàn ông là vị boss trong lờn đồn của bọn họ đang đi vào ngay cửa ra vào của công ty.
- Cao tổng!
Bọn họ nhanh chóng xếp hai hàng rồi cúi rập người cất tiếng.
Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến ai nấy đều kinh ngạc, không ai dám nhìn lén hó hé gì cứ cúi người để Cao Lãnh Khang một thân đi đến thang máy, theo sau là Phong Dực và vài người vệ sĩ của anh.
- Boss, ngài đã nghe tin tức của giám đốc Trương chưa?
- Ừm.
Anh chỉ ừm nhẹ, gương mặt lạnh lùng như đá lại lần nữa khiến Phong Dực muốn cũng không thể nói gì thêm.
Anh ta câm lặng chờ đợi thang máy đến tầng 20.
Giao Uyên đợi gần nửa tiếng mà vẫn chưa thấy mặt mũi người hẹn đâu, tính kiên nhận của cô cũng có giới hạn nha
- Cậu gọi cho người của Lucy hoặc trực tiếp gọi cô ấy hỏi xem đã đến nơi chưa?
- Tôi vừa gọi rồi thưa sếp, cô ấy vẫn đang bị kẹt đường.
- Thời gian là vàng đó trợ lí Ngô.
Dịp tết Nguyên đán này trang phục mới còn chưa hoàn tất nữa, Lucy cô ấy là trễ hẹn làm mất thời gian quá đi mà.
Ngô Tu Kiệt đứng mỏi chân đành ngồi ngồi xuống ghế than.
- Tôi cũng mệt lắm.
Sếp ăn gần 10 ly kem rồi đấy sếp à? Nhìn cái đống kia mà tôi muốn lạnh họng giùm cô luôn đó.
- Mùa đông đối với tôi ăn kem mới là thích hợp, anh cũng ăn thử đi.
Giao Uyên trên tay cầm chiếc thìa nhựa đưa vào miệng tận hưởng ly kem thứ 8 mà cô gọi.
- Tôi đang đau họng mà, sếp thật là, đừng ăn nữa lại bị giống tôi đấy.
Tôi phải đi vệ sinh đây, cô chờ ở đây một chút nhé.
- Được.
Giao Uyên gật gật rồi nhìn Ngô Tu Kiệt rời đi, trên tay vẫn cầm chiếc thìa múc từng miếng kem cho vào miệng.
Pằng!
Tiếng súng từ đâu văng lên, một viên đạn bay thẳng xoẹt ngang qua người cô, chiếc bình phía sau lập tức vỡ tung.
Mọi người trong nhà hàng nghe thấy vô cùng hoảng loạn.
Bọn họ nhanh chóng đẩy nhau dồn dập cùng tiếng la lớn chạy ồ ạt ra khỏi nhà hàng.
Giao Uyên không nhìn tình hình không hay cô liền đứng dậy, chợt nhớ ra Ngô Tu Kiệt vẫn đan còn trong nhà vệ sinh, cô quay lại chạy thật nhanh hướn nhà vệ sinh tìm kiếm.
“Ngô Tu Kiệt.
Anh ta bị đánh ngất rồi!”
Cô đi vào cố gắng kéo anh ta ra ngoài đi đến nửa chừng thì một giọng nói vang lên khiến cô giật mình nấp vào tường phía sau.
- Go find her, she probably hasn’t gone far!
( Tìm cô ta đi, chắc chắn cô ta vẫn chưa đi xa đâu! )
Giao Uyên dựa vào tường nghe thấy được bọn chúng nói chuyện, tâm hơi hoảng loạn vội bịt chặt miệng.
“Bọn chúng….là nhắm vào mình? Nhưng, tại sao? Chẳng lẽ người của tên đầu trọc lần trước mình bắn đến tính sổ?”
- The girl next to Jordan.
Look carefully!
( Người con gái bên cạnh Jordan.
Tìm cho kĩ )
“Jordan? Cao Lãnh Khang? Bọn chúng là kẻ thù của anh ta sao?”
Cô dựa người vào tường chợt suy nghĩ, đột nhiên cổ tay cô bị nắm lấy khiến tim cô bị đập mạnh, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.
- Finally found it!
( Cuối cùng cũng tìm thấy! )
Giao Uyên sửng sốt nhìn mình bị kéo đi hắn ta từ trên xuống dưới một màu đen, đội mũ len bịt mặt kín đáo, hắn ta kéo cô đi rồi hất mạnh cô xuống sàn, giơ súng lên chĩa thẳng vào cơ thể của cô.
Cô nhìn xuống bể nước lớn bên dưới, nảy ra một suy nghĩ, nhưng thoát được nòng súng không có nghĩa là cô sẽ toàn mạng trở về.
- Go die!
( Chết đi! )
Ngay khoảnh khắc ngón tay hắn bóp cò Giao Uyên nhanh chóng chạy đến, cô từ tầng 3 nhảy xuống tầng một đối ngang với chiếc bể lớn.
Dù
Mặc dù đã thoát viên đạn nhắm trúng hồng tâm nhưng nó vẫn được ghim vào bả vai cô, cô cứ như vậy bị thương mà rơi xuống chiếc bể to lớn, máu từ trong người lan ra khiến màu nước xanh nhiễm những tia máu đỏ.
“Mình…không biết bơi…ai đó làm ơn, cứu….”
“Tôi sẽ bảo vệ em”_Giao Uyên đột nhiên nhớ lại lời nói của ai đó, đột nhiên cô bật khóc nhưng nước mắt vốn đã hoà cùng nước bể, sự bất lực trong cô dần tăng, không giãy dụa nữa cô để mặc cơ thể dần chìm xuống.
Còn một chút ý thức, miệng mấp máy khẩu hình trong đầu nghĩ đến người đàn ông kia
“Cao Lãnh Khang…Cao Lãnh Khang…cứu tôi…”
Trên tầng 3, những tên bịt mặt chạy đến cạnh tên vừa nả súng
- Let’s go! The mission is complete, hurry back and report to the boss.
( Đi thôi! Nhiệm vụ hoàn thành rồi, mau trở về báo cáo lão đại )
Tên vừa bắn súng hô to, nhưng có một tên khác lại đứng lại nói
- Wait! Check it out, what if she’s not dead yet?
( Khoan đã! Kiểm tra đi, lỡ cô ta chưa chết thì sao? )
Sau khi dứt lời tất cả đồng bọn cũng gật đầu, bọn chúng vội đi xuống tầng kiểm tra.
Pằng! Pằng! Pằng!
Đột nhiên tiếng súng vang lên liên tục, Kiera và Tú Ảnh bước vào trong, Cao Lãnh Khang cau chặt mày, anh đi nhanh đến trực tiếp nhảy xuống bể nước.
Mực nước rất sâu nhưng nó trong vắt, nhanh chóng anh đã thấy được thân ảnh đang chìm dần xuống mặt đáy.
“Trương Giao Uyên”
Cao Lãnh Khang lặn xuống, cuối cùng cũng chạm được được vào bàn tay cô, nhanh chóng kéo cô lên, anh khẽ chạm vào mặt, dùng hơi cuối cùng của mình dồn hết vào trong miệng của cô.
Giao Uyên khẽ động, cô chợt hé mắt nhìn người đàn ông, nhưng ngay lập tức liền bất tỉnh.
………
- Hướng này! Mau lên!
Một cô bé khá mũm mĩm, mái tóc bạch kim và đôi mắt tím long lanh là điểm nhấn.
Cô bé này chính là cô! Giao Uyên nhìn thấy bản thán mình hồi bé, cô đang cầm tay một cậu con trai chạy vào trong rừng tối, trên người cả hai ướt đẫm, mùi nước biển tanh mặn xộc lên mũi khiến cả hai phải nhăn mặt khó chịu.
Cả hai cuối cùng đã trốn thoát được những kẻ bám đuôi, hai người chạy đến một bãi rơm chui vào trong, bàn tay mũm mĩm trắng bạch của cô nắm chặt lấy bàn tay thon dài của cậu con trai kia.
Lúc nãy rõ ràng là đi dạo quanh biển tự dưng bị trượt chân ngã xuống núi, cô bé lăn lóc rồi ngã ngay xuống biển.
Nhưng may mắn có một cậu con trai tiến bơi đến đã cứu cô một mạng.
Người này, đôi mắt sâu màu hổ phách, nhỏ như vậy đã có một loại khí chất khác người, sự cao quý ưu nhã khó tả hết, dáng người cao dỏng, gương mặt này, khí chất này lại rất giống với…người đàn ông kia…
Sao lại….
Giao Uyên chợt mở to mắt, cô bật dậy nhưng chưa kịp ý thức điều gì cơn đau từ bả vai truyền đến, lại một lần nữa lại cảm nhận rõ cơn đau giống với lần trước.
“Đau…đây là mình được cứu rồi! Nhưng mà…”
Giao Uyên nhìn xung quanh nhận ra đây là phòng mình, được cứu rồi, được trở về nhà rồi, được sống sót rồi nhưng…
Cô bây giờ không hiểu sao giờ cô rất muốn gặp người đàn ông kia, anh ta vậy mà quên cô rồi…Rốt cuộc là vì sao chứ? Anh ta quan tâm cô hay không vì lí do gì cô phải bận tâm.
Thật sự cô không hiểu bản thân mình lúc này nữa, đột nhiên vài giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, lần lượt lại tuôn ra nhiều hơn.
“Mình làm sao vậy chứ? Vì cái gì mà, lại như vậy?”
- Hức…Cao Lãnh Khang…anh rõ ràng bảo sẽ đến gặp tôi cơ mà.
Tại sao lại để tôi đợi cơ chứ.
Hức…
Dường như trong sự sỡ hãi cô vừa trải qua, cô ngay lúc đó chỉ mong Cao Lãnh Khang bên cạnh giống như những lần trước nhưng anh lại không xuất hiện, cô không quan tâm ai đã cứu mình nhưng nhìn thấy bên cạnh không có người đàn ông đó, cô thật thất vọng, đúng, cô là buồn vì người đàn ông này.
Cô co chân lại úp mặt xuống bật khóc.
Đến khi cánh cửa kia bật mở cô vẫn không có động tĩnh gì, cô không hề để ý.
- Giao Uyên..