Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 7: Lỡ Nhìn Thấy…






Những tiết học dài cũng mau trôi đi bây giờ đã là buổi trưa rồi.

Cô thu dọn sách vở và đồ dùng ở trên bàn chuẩn bị đi thì Lâm Hàn lại chặn trước cửa, hắn vô duyên vô cớ hỏi cô
- Này cô bây giờ đi đâu vậy?
- Tôi không có trách nhiệm phải trả lời câu hỏi của anh với lại tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh chứ?
Cái tên vô duyên phiền phức này hắn ta bị điên sao.

Đừng có mà chọc đến bà đây nếu không bà đây bẻ gãy răng ngươi.

Giao Uyên tức giận thầm nghĩ, đẩy mạnh anh ta sang một bên còn mình thì mở cửa đi ra ngoài.
-Ơ Uyên Uyên cậu làm gì trong đó mà lâu vậy
- Tiểu Kì?
Nhìn thấy Nhã Kì mặt cô tức giận thì dịu đi vài phần
- À mình muốn rủ cậu đến căng tin tiện thể chỉ luôn cho cậu biết đường á
- Ok thế chúng ta đi thôi
Bên trong Lâm Hàn bị đẩy ra không thương tiếc hắn tức giận đạp cửa bước ra nhưng bóng dáng cô đã không thấy đâu.

Một chút hụt hẫng khó tả trong lòng hắn nghĩ không sao rồi có ngày không sớm thì muộn cô ấy cũng sẽ thuộc về mình mà thôi.

- Cậu muốn ăn gì? Nhã Kì hỏi cô
- Mình ăn gì cũng được á.
Gọi đồ ăn xong hai người đi đến một góc để tránh những ánh mắt đang nhìn cô.

Không lâu sau đồ ăn được phơi bày trước mặt hai người con gái không nhịn được mà ăn lấy ăn để chẳng mấy chốc đồ ăn đã được họ cho hết sạch vào chiếc bụng rỗng của mình.

Bề ngoài Giao Uyên nhìn nữ tính thanh lịch nhưng thực chất tính tình lại trái ngược hoàn toàn.
Tính cô thực chất ham chơi nhưng biết dừng đúng lúc, cô ngang bướng hơn bất kì ai, lại mắc bệnh mê trai nữa chứ đúng là chịu hết nổi mà.
Thời gian trôi đi trời bắt đầu tối cô cũng đã hoàn thành những tiết học mệt mỏi.

Cô không bị quấy rầy bởi Lâm Hàn nữa vì hắn ta đã cúp học đi đâu đó rồi.
Nhã Kì như hồi trưa lại đứng đợi cô, hai người ngày đầu tiên gặp như có duyên, tính rất hợp nhau nên đã sớm coi nhau là bạn thân rồi.
Bước ra cổng trường tiểu Kì đã thấy xe nhà mình đến đón cô tạm biệt Giao Uyên rồi bước lên xe về Hứa gia.

Được một lúc cũng có xe tới đón cô lần này là bác tài xế của Cao gia đến đón không phải người anh họ Lãnh Khang kia.
Giao Uyên thất vọng tràn trề thầm nghĩ lại không được ngắm cái bản mặt mỹ nam kia, đúng là thất vọng mà.

Cô chào bác tài xế rồi bước lên xe, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trở về Cao gia.
Trên xe cô lại nghĩ linh tinh, nhớ lại hồi sáng khuôn mặt điển trai của anh môi cô vô thức trở thành một đường cong, trong xe ánh đèn mập mờ khiến người con gái quyến rũ lại thêm phần ma mị.

Không sao ngày tháng ở Cao gia vẫn còn dài chắc chắn sẽ gặp được anh ta thôi hehe.
Về đến Cao gia cô bước nhanh lên phòng đóng chặt cửa ngã xuống giường áp mặt vào chiếc gối gương mặt hơi gian nghĩ lại.

Aa không ngoè mình lại có một người anh họ đẹp trai đến như vậy.

Tiếng gõ cửa của nữ người hầu khiến cô giật bắn mình.

Vội lấy lại tinh thần cô đi thay đồng phục rồi chuẩn bị xuống ăn cơm.
- Tiểu Nhiên, lão gia đâu rồi? Không thấy Cao lão gia đâu cô hỏi
- Tiểu thư, lão gia bảo ngài ấy có việc bận nên cô và thiếu gia cứ ăn cơm đi không cần đợi vì ngài ấy ăn ở ngoài.
- À ra là vậy, vậy chị lên gọi Lãnh Khang bảo anh ấy xuống dùng bữa đi nhé.
- Tiểu thư, chị thật không dám đâu.
- Sao vậy? Cô thắc mắc hỏi Yên Nhiên
- Tiểu thư không biết sao, tính ngài ấy vốn không thích phụ nữ lại gần mà nhỡ chị lên bị ngài ấy đuổi việc thì sao?

Cô lại quên mất việc này, định bảo Trần quản gia lên gọi anh ấy thì tiểu Nhiên bảo ông ấy đã xin nghỉ 2 tuần để về quê thăm đứa cháu trai của mình.
Trong căn biệt thự rộng lớn giờ chỉ còn cô và vài người hầu nhưng họ toàn là phụ nữ.

Nhưng cô cũng là phụ nữ mà lên gọi anh ấy liệu cô có sao không.

Nhưng sáng nay anh ấy cũng đâu có biểu hiện gì với mình.

Thôi kệ bây giờ cũng làm gì có ai trong cái biệt thự này gần anh ấy được nữa đi gọi anh ấy xuống vậy.

Cơ mà cũng tốt được nhìn lại cái gương mặt hảo soái của anh ta đúng là phê đến tận ruột gan mà.

Vừa nghĩ cô vừa đi tìm phòng của anh theo như lời Yên Nhiên nói.
Trong phòng tắm, Cao Lãnh Khang sắp tắm xong anh thấy mình lại quên lấy quần áo trước khi tắm bất lực thở dài.
Đi mãi cô cuối cùng cũng thấy căn phòng cuối hành lang đúng như lời tiểu Nhiên nói đây chính là căn phòng của anh.

Giao Uyên gõ cửa mấy lần không có ai trả lời cô, cô lại gõ tiếp nhưng vẫn không thấy ai trả lời.
Bên này anh đã tắm xong, lấy chiếc khăn tắm rồi quấn quanh hông mình bước ra khỏi nhà tắm.

Khi anh bước ra cũng là lúc cô mở cửa bước vào.
Thế là tèn ten ánh mắt ta chạm nhau, chỉ muốn ngắm anh lâu thật lâu, bật bài này thì quá hợp đi\~\~Hai đôi mắt chạm nhau cô đứng hình nhìn xuống thấy được thân hình săn chắc với cơ bụng hẳn 8 múi của anh, ôi mẹ oi phải nói là nó mlem mlem lắm luôn.

Cô vội lấy hai tay che mặt quay mặt đi lắp bắp nói.
- X...xin lỗi, em em không nhìn t...thấy gì hết.

Nói xong cô chạy nhanh ra ngoài đóng sầm cửa lại.

Cao Lãnh Khang từ phòng tắm bước ra nhìn thấy cô thì khẽ nhíu mày sau đó thấy cô xấu hổ mặt đỏ tía tai chạy nhanh ra ngoài anh vô thức bật cười nhẹ.
Một lúc lâu sau cánh cửa phòng anh mở ra anh lại thấy cô đứng hình như là đang đợi mình.
- À em lên đây để để gọi anh xuống dùng bữa tối
Nhìn cô ấp úng nói anh chỉ nói ừm, rôi hai người cùng đi đến phòng ăn.

Cô chỉ biết đi theo sau anh nhìn anh cao lớn trước mặt cô lại ngượng ngùng, lúc nãy may mà còn ý thức được nếu không thì toang rồi.
Trên bàn ăn cô không hiểu sao hôm nay mình lại căng thẳng như vậy.

Cô nhìn thức ăn được dọn trước mắt bụng đói cồn cào như mọi hôm thì cô đã chén hết những món ăn này rồi, hôm nay cô lạ vậy, chẳng lẽ là bị ốm rồi? Thấy cô như vậy anh nói
- Căng thẳng như vậy làm gì, tôi cũng đâu ăn thịt cô.
Đùa chứ, cô làm gì có chỉ là không dám để lộ cái biểu cảm kia ra thôi.

Không biết nói gì cô đành phải cắm mặt xuống ăn không dám nhìn anh.
Cứ như vậy hai người ăn trong bầu không khí chẳng thoải mái mấy.

Ăn xong ai nấy đều quay trở về phòng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ.