Dường như tất cả cũng đều đã quen thuộc với sự việc tàn nhẫn này.
Sau màn khủng khiếp vừa rồi, Kiera vốn cũng đã chứng kiến nhiều lần như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy có phần hơi man rợ.
Còn Cao Lãnh Khang gương mặt anh vẫn bình lặng như mặt hồ yên tĩnh như thể chuyện vừa rồi chẳng hề xảy ra.
Buổi tối
Trong phòng của Cao Lãnh Khang
- Đây là….cái phòng hai thứ màu này…là phòng của Cao Lãnh Khang.
“Ể…quay về lâu đài rồi? Cái tên chó hoang chết tiệt! Tôi còn chưa kịp đến nơi đã bị quay về rồi.
Thật là, tất cả do ông già đó.”
“Mà, sao lại ở trong phòng anh ta thế này?”
Giao Uyên khẽ nhíu mày nhìn chân mình đã được băng bó
“Lại bị thương…Có khi nào sau lần này là cái chết luôn không ta? Không không không! Không được!!!
Haha…làm gì có chuyện đó chứ, mình cũng lo thái quá rồi đi…”
Cô cười cười rồi làm ra vẻ thản nhiên, đúng lúc này có tiếng cửa, người đàn ông bước vào cũng vừa miệng cất lời
- Thế nào?
Cô nhìn người đàn ông đi vào, cô không mấy biểu hiện gì đồng thời đáp lại câu hỏi của ai kia
- Tôi…em ổn.
- Ừm.
Cao Lãnh Khang chỉ nói một câu ừm rồi cũng không nói gì thêm.
1 giây
2 giây
3 giây
Bầu không khí bắt đầu trở nên kì cục, Giao Uyên ngồi trên giường, mắt đảo qua đảo lại, lặng im không một tiếng động.
Cao Lãnh Khang cũng ngồi trên ghế im lặng nhìn cô.
Không gian này lại yên lặng đến khó chịu.
Cô cảm thấy không ổn liền lên tiếng
- Cao Lãnh Khang, em nghĩ mình nên trở về phòng.
- Chân như vậy còn muốn chạy lung tung?
- Em, không…chỉ là tự nhiên ở phòng của anh cảm thấy không ổn thôi.
Cô khó xử nhìn anh.
Cao Lãnh Khang cũng nhìn cô chằm chằm.
Được một lúc anh đột nhiên đứng dậy rời khỏi chiếc ghế, đi đến cạnh giường, một tay lật cả cái chăn của cô đang che đi đôi chân dài trắng ngần.
- Cao Lãnh Khang, anh, anh làm cái gì vậy hả, a!
Giao Uyên bị anh bế lên rời khỏi chiếc giường, cô giật mình vì cái hành động không nói mà bất thình lình làm luôn của anh.
- Không phải muốn về phòng?
- Tôi có thể tự đi được, anh không cần…
- Dùng lực vết thương sẽ căng ra, sẽ rách.
Cao Lãnh Khang vẫn một mực bình thản đi đến cửa phòng rồi bước ra ngoài.
Emma vừa tỉnh dậy, cô mở cửa bước ra thì lại trùng hợp nhìn thấy cảnh không muốn nhìn.
Biết rằng vẫn bị từ chối mà vẫn ngoan cố chạy đến đằng sau người kia.
Cô phụng phịu lên tiếng
- Jordan, em có chuyện muốn nói!
- Để sau.
- Nhưng mà chuyện lần này khá quan trọng anh không thể cứ thế mà bỏ đi/!/!/!
- Tôi không thích phải nói lại lần hai.
Emma nhìn cô gái Cao Lãnh Khang ôm, hận không thể một quyền đánh chết người đó.
Cao Lãnh Khang trên tay vẫn ôm Giao Uyên, lạnh nhạt nói hai câu rồi bỏ đi.
Giao Uyên nhìn thấy tình hình trước mắt nhất thời trở nên khó xử, cô nhìn Emma vốn đã hiểu cô ta thực ra tức giận là đang vì điều gì.
Đơn nhiên là cô bắt buộc phải chọn cách im lặng rồi.
- Anh…Jordan! Jordan!
Emma tức giận đến phát run, cô nắm chặt chặt tay nghiến răng gọi tên của người đàn ông.
Cao Lãnh Khang mặc cho ai kia hét lên, Emma vốn thay đổi tên gọi đối với anh là vì lo cho sự an nguy của anh mà thôi, còn lời cảnh cáo kia cô đơn nhiên tính tình bướng bỉnh sao có thể dễ dàng nghe.
Anh cũng đã quen thuộc với sự bướng bỉnh này nên mới không thèm quan tâm đến cô nữa.
- Cái đó…Emma cô ấy bảo là việc quan trọng, em nghĩ anh nên đi ngay bây giờ thì hơn.
Về đến phòng, Cao Lãnh Khang vừa đặt cô xuống thì cô đã lên tiếng.
Anh vẻ mặt không mấy quan tâm nhìn cô rồi nói
- Nghỉ sớm đi.
Mai tôi sẽ đến thăm.
- Hở? Em cũng đâu có nghiêm trọng lắm, thuốc của Leyla rất tốt, vết thương cũng sẽ nhanh chóng khỏi thôi, anh không cần phải…
- Tôi nói đến thì sẽ đến.
Cao Lãnh Khang ấn đường hơi cau lại, nghiêm mặt nói.
Giao Uyên bị cắt lời, cô cũng không có biểu hiện gì, đành phải chấp thuận.
- Được.
Vậy, mai gặp lại.
Dưới sảnh lớn của toà lâu đài, Louisa dáng người cao ngất, đôi chân mang cao gót cộp cộp từng bước đi vào.
- Cô về rồi sao Louisa?
- Nữ hoàng bệ hạ.
Kiera nhìn thấy cô về liền hỏi, Tú Ảnh đứng bên cạnh cũng lên tiếng chào.
Cô cũng không mặn không nhạt mà trả lời
- Ừm.
Tôi có chuyện này khá gấp, lão đại của các người đâu?
- Cậu ta ở trên….
Kiera đang nói thì giọng nói của Cao Lãnh Khang truyền từ trên cầu thang xuống.
- Vào phòng rồi hẵng nói.
- Được.
Kiera cô cũng vào đi.
Tú Ảnh phiền cô gọi những người còn lại vào luôn nhé.
- Vâng thưa ngài.
Louisa và Kiera nhanh chóng di chuyển đến cầu thang
“Mùi này…sao lại có mùi máu thoang thoảng thế nhỉ?”
- Kiera, cô ngửi thấy không? Jordan cậu ta không phải hồi phục rồi sao?
- Là Giao Uyên, cô ấy sán…
- Cái gì?!? Máu của Shara? Vết thương cũ rách ra hả?
- Shara? Cô lấy đâu ra cái tên này vậy hả?
Kiera kiểu hỏi chấm ba chấm chấm than nhìn Louisa, nheo mắt nhìn cô với vẻ mặt ghét bỏ.
Cô nhắm mắt giơ ngón trỏ lên
- Nó có ý nghĩa là princess đó…mà cái này sao quan trọng được, thiên thần của ta sao lại bị chảy máu nữa, các người làm việc kiểu gì thế hả?
- Bình tĩnh đi! Cô muốn tôi điếc chết hả? Hết công chúa rồi đến thiên thần, cô bị điên rồi!
Tôi đang nói là Giao Uyên em ấy hồi sáng định trở về nước nhưng mà lại bị Delson bắn đạn trúng nên mơi bị thương đấy.
- Delson? Ông ta chết chưa?
Cô tức giận, gương mặt xinh đẹp nhăn lại đầy vẻ bực tức.
Kiera không mấy quan tâm mà trả lời thản nhiên
- Chắc tim vẫn đập.
- Chắc là thế nào? Hừ, ta nhất định sẽ cho hắn nếm mùi đau đơn gấp mười lần vết thương của Shara!
- Tôi cá là ngày mai ông ta chỉ còn lại đống xương mà thôi.
Jordan đã đưa ông ta đến Leighton.
Mà, Giao Uyên từ khi nào là của cô vậy? Cô bị ảo hả?
- Tôi mặc kệ/!
Hai người cứ nói qua lại như thế mà đi vào phòng của Cao Lãnh Khang.
- Đây là chuyện chính?
Cao Lãnh Khang nhăn mày khi nghe hai con người kia đấu khẩu.
Louisa không thèm cãi nữa, cô xoay người đi đến ngồi chiếc ghế sofa trong phòng.
- Gì? Tất nhiên là không rồi.
Đợi đông đủ rồi tôi mới nói, dù sao cũng là chuyện khá quan trọng.
- Cô có thể nói rồi đấy Louisa.
Chất giọng trầm ổn nam tính phát ra từ phía cửa phòng.
Dương Tử Đằng- Dylan đứng dựa vào bức tường ở ngay cửa phòng, anh ta lên tiếng khiến ba người trong phòng chuyển hướng nhìn.
- Dylan?
Kiera hơi cau mày nhỏ tiếng nói, Dylan bước vào vừa vặn những người còn lại cũng đi vào.
- Anh hai/ Lão nhị?
Emma và Leyla cùng nhau khẽ lên tiếng biểu cảm không khác gì Kiera, ba người họ đều khá ngạc nhiên khi người đàn ông kia xuất hiện.
- Các người ổn định đi.
Louisa, đông đủ rồi đấy, giờ cô có thể nói.
- Đừng có mà kiểu ra lệnh cho tôi.
Cậu cũng biết sao không báo cáo với lão đại của cậu đi.
- Các người không nhanh thì đừng trách!
Cao Lãnh Khang khó chịu ra mặt, cất tiếng nói lạnh băng, khuôn mặt tối đi vài phần
- Đây, chuyện là sắp tới e là phải đi xa một khoảng thời gian rồi.
Các người cũng biết Belov Simran đúng không?
- Hắn là ông trùm mafia lãnh thổ một nửa mước Nga?
Leyla đột nhiên lên tiếng tiếng đáp lại câu hỏi của Louisa.
- Đúng vậy.
- Hắn ta thì liên quan gì đến chúng tôi?
- Hắn muốn cướp số dầu mà Jordan mua của Dame.
- Cái gì?!?!
Hầu như tất cả mọi người đều đồng thanh cất lời.
Chỉ có Cao Lãnh Khang, mật anh vẫn lặng như tờ không một chút tĩnh động.
Leyla mi tâm cau chặt rồi giãn ra, giọng nói có phần tức giận
- Sao lại thế? Hắn ta chưa từng đối đầu với bang chúng ta.
Giờ lại muốn, còn là cướp hàng? Đây là thiên đường rộng mở không muốn đi, địa ngục không mở lại muốn vào trong lời đồn hay sao?
- Haiz đâu ai lường trước được điều gì đúng chứ?
- Jor…dan?
Louisa nhìn anh nâng một bên lông mày, cô là muốn xem người kia đang nghĩ cái gì mà vẫn bình thản như vậy.
- Belov Simran.
Tiêu diệt hắn không khó, chỉ là mất khá nhiều thời gian mà thôi.
Emma vắt chéo chân ngồi chống tay bình thản nói ra một câu, lần lượt tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người cô, kể cả Cao Lãnh Khang..