Giao Uyên bị trúng đạn, cô gục xuống ngã trên mặt đường khô lạnh.
Đưa mắt nhìn Delson, ông ta từng bước từng bước đến gần mình.
Cho đến khi ông ta chậm rãi ngồi xuống, Giao Uyên úp mặt liền bật dậy, cô nhanh chóng giơ tay đấm vào mặt ông ta.
Nhưng đáng tiếc nắm đấm ấy lại bị ông ta phát hiện và chặn lại.
- You seem to still be….
( Mày có vẻ như vẫn còn….hự)
Cô thừa cơ hội ông ta mất cảnh giác liền vung tay còn lại đấm vào vùng bụng, đưa chân chưa bị thương đá mạnh vào hạ thân của ông ta.
Delson bị đá vô cùng đau điếng, ông ta nằm xuống ôm chỗ bị đá nằm co ro trên mặt đường, khẩu súng trên tay cũng vì thế mà văng khỏi tay của ông ta.
- A…it hurts…my motherfucker! this bastard!
( A…đau quá…con mẹ nó! Con khốn này! )
Ông ta bắt đầu lên tiếng chửi cô.
Giao Uyên cau mày chậm rãi đi đến chỗ khẩu súng vừa rơi, cô cầm nó lên rồi dí thẳng vào đầu của ông ta.
- Shut up!
( Câm mồm! )
Nhìn cô cầm khẩu súng trên tay, Delson không hề sợ hãi, ông ta nở nụ cười cười khinh rồi nói
- Haha…Do you think this is something you can use??
( Haha…mày nghĩ đây là thứ mà mày có thể sử dụng hay sao? )
Giao Uyên nhíu mày nhìn xuống vết thương ngay ở đùi sau của mình.
Những giọt máu tuôn ra lăn dài xuống gót chân của cô, cứ thế mùi máu tanh đã thoang thoảng qua khứu giác khiến cô nhăn mặt tựa như rất khó khăn.
“Chết tiệt! Bây giờ không phải lúc để sợ.
Trương Giao Uyên.
Mày mau tỉnh táo lại đi.”
Cô cố gắng lãng quên cái mùi máu tanh khó chịu đó, cố tình hít một hơi thật sâu để làm quen với việc phải ngửi thứ mùi ghê tởm này.
Cô đứng dậy, cắn chặt răng gắng gượng lùi về phía chiếc xe ô tô vẫn đứng ngay đằng sau mình.
Delson cũng từ từ đứng dậy, gương mặt của ông ta vô cùng bỉ ổi lại cất giọng hằm hè nói
- You really don’t know how to shoot a gun! Don’t forget that you’re still injured! Besides, it’s not the usual easy-to-use type.
I challenge you…
( Mày căn bản không hề biết bắn súng! Đừng quên rằng mày còn đang bị thương đấy con ranh con! Vả lại nó không phải loại bình thường dễ sử dụng.
Tao thách mày….
)
Giao Uyên nhếch môi, cô dựa người vào chiếc xe ô tô, nâng mặt hạ đôi mắt quyến rũ của mình nhìn kẻ địch trước mắt
- Oh, really?
( Ồ….vậy sao? )
- So…why don’t you try it?
( Vậy….chi bằng ông thử xem? )
Dừng một chút nụ cười dần trùng xuống, đôi mắt xinh đẹp bỗng trở nên lạnh lẽo
Pằng!
Dứt lời Giao Uyên kéo khẩu súng lướt tay mở chế độ khởi động trên khẩu súng này, cô vặn một chiếc ông gắn trên gần miệng nó rồi lên nòng, bóp cò cô nhắm bắn thẳng vào vai phải của ông ta.
- Giao Uyên/!
Một giọng nói cất lên từ phí xa, cô quay lại cố gắng nhìn kĩ người đó là ai nhưng dường như sức đã không còn, máu vẫn tuôn ra chảy trên chiếc chân thon dài.
Cô gục xuống tưởng chừng như một lần nữa cơ thể mình lại tiếp mặt đất thì một bàn tay rộng lớn đã kịp thời đỡ lấy thân thể ấy, anh ta ôm trọn cô vào lòng.
Cao Lãnh Khang được Lâm Văn Trạch gửi vị trí của cô cho mình.
Anh tức tốc lấy xe chạy về hướng chính của thành phố này.
Khi đến nơi, dừng xe phía xa anh khẽ quan sát tìm hình ảnh của ai đó.
Đập vào mắt anh chính là thân ảnh của người con gái đang cầm khẩu súng trên tay, vô cùng uy nghiêm lãnh đạm.
Dáng vẻ quật cường này có thể khiến đối phương trực diện mà sợ hãi.
Nhưng trong mắt anh trọng điểm bây giờ là cái chân thon gọn vốn trắng nõn kia sao lại chảy vài dòng máu đỏ chói đến như vậy.
Ánh mắt hung hãng phủ những tầng lạnh lẽo hiện lên càng rõ ràng hơn, gương mặt của anh bây giờ trở nên cực kì tàn bạo không khác gì quỷ giữ nơi địa ngục tối tăm.
Bật cửa xe ra, anh vội chạy đến chỗ cô cũng là lúc nhìn thấy cảnh mà cô dương súng bắn tên Delson kia.
Anh lúc này không mảy may quan tâm về chuyện đó, anh cất tiếng trầm đến độ âm gọi tên của cô.
Delson ông ta nhìn thấy người đàn ông, vội ôm lấy bả vai vừa bị cô gái kia bắn trúng, nỗi khiếp sợ hoàn toàn hiện diện trên gương mặt xấu xí của ông ta.
Người đàn ông mà ông ta tốn công gầy dựng bao nhiêu kế hoạch để gϊếŧ chết vậy mà bằng xương bằng thịt như thần như quỷ thế mà xuất hiện ngay trước mắt khiến ông ta không thể nào không có sự sợ hãi trong lòng.
Ông ta căng mắt nhìn, run rẩy cất không thành lời
- J….o….Jor….Aaaaaaaa
Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng liên tục vang lên, những viên đạn cũng liên tục lần lượt được Cao Lãnh Khang thẳng tay ghim vào thân thể của ông ta, nhưng lại không hề bắn vào những chỗ chí mạng trên người ông ta.
Kiera đã xử lí xong nhanh chóng đi đến bên cạnh Cao Lãnh Khang, cô nhíu mày nhìn Dlson máu tươi be bét dính đầy người, ông ta nằm la liệt trên mặt đất kêu những tiếng kêu đau đớn.
- Mang ông ta về nhốt vào phòng giam dưới hầm, đừng để ông ta chết!
Nói xong anh từ lúc nào đã bế cô trên tay không chút chậm trễ đi thẳng đến chiếc xe cách đó không xa.
Không lâu sau chiếc xe Maybach màu đen đã dừng ngay tại toà lâu đài to lớn.
Cao Lãnh Khang vội vã đưa Giao Uyên vào trong.
Emma bước từ trên cầu thang xuống, ấn đường cô cau chặt miệng cất thành tiếng
- Jordan! Anh…
- Mau gọi Leyla! Nhanh lên!
Lại một lần nữa cô nhìn thấy dáng vẻ ấy của anh.
Dáng vẻ mà anh ôm một người con gái, chân tay gấp gáp đến quên mình.
Tiếc là cô ấy không phải là em.
Trong lòng không khỏi bực bội…bàn tay cô siết chặt đến phát run
“Anh lại vì cô ta mà hết lần này đến khác ngó lơ em?”
- Mau bình tĩnh lại!
Giọng nói ôn hoà của một cô gái phát ra đằng sau.
Leyla vỗ vai an ủi Emma rồi cũng vội vàng chạy đi đến chỗ Cao Lãnh Khang và Giao Uyên.
Trong phòng của anh
- Vết thương nằm ở đùi trong, trên đường về tôi đã lấy viên đạn ra và kịp thời cầm máu.
Cô mau chữa trị cho cô ấy đi!
- Vâng.
Nói xong anh nhìn Giao Uyên rồi chớp mắt quay lưng bước ra ngoài.
Gương mặt vốn đã lạnh lùng bây giờ càng trầm xuống đến nghiêm trọng và tệ hại hơn.
Cao Lãnh Khang vừa về lại rời khỏi, anh từng bước chậm rãi đi ra chiếc xe đỗ ở sân trước của lâu đài.
Chiếc xe đen Maybach của anh bắt đầu chuyển động rời khỏi toà lâu đài to lớn này.
Trong căn phòng rộng lớn yên tĩnh, một cô gái xinh đẹp, khie chất vô cùng cao ngạo đang ngồi gác chân ngồi dựa vào chiếc ghế sofa, Emma nhìn vào chiếc điện thoại một lúc lâu, cô mới bắt máy lên tiếng trước
- Alo, bác trai ạ!
- Ừm.
Emma, ta nghe nói Jordan nó vừa trở lại đây, có phải hay không?
Một giọng nói đạm mạc nhưng lại không thiếu sự lãnh nghiêm và khí chất trong đó.
Rõ là tiếng của một người đàn ông trung niên đã ngoài 50.
- Đúng là như vậy thưa bác.
- Cái thằng này về không nói một câu mà đến cũng không nói một câu, làm ta đây tức chết mà.
Nó đâu rồi?
Người nọ bên kia lớn tiếng qua điện thoại chửi một câu rồi hỏi.
Emma nghiêng đầu ánh mắt rơi xuống khung cảnh bên ngoài cửa sổ
- Jordan anh ấy….rất bận…
- Bận cái con khỉ nhà nó!!! Có lúc nào là nó không bận không? Còn không nể mặt ta đến vậy sao? Emma, con nói với nó nếu còn không sớm đến gặp cái thân già này thì về sau đừng bao giờ nhìn mặt ta nữa/!
- Bác trai.
Bác bình tĩnh chút ạ.
Anh ấy lần này về bị thương chút ít nên mới không đi gặp bác sớm được đó ạ.
- Con nói gì cơ? Ai? Nó á? Cái thằng đó mà cũng bị thương cơ á? Con đang đùa với ta sao Emma?
- Con nói thật đó.
Nếu con không tận mắt chứng kiến thì con cũng không tin rằng là anh ấy bị thương đâu.
Lại còn là một vết rạch ngang hông.
- Cái thằng…mà thôi, Emma con cũng đừng vì thế mà lo cho nó quá đấy.
Con lúc nào cũng vậy, quan tâm nó mà cái thằng chết tiệt này lại một mực thờ ơ vô tâm.
Ít ra nó cũng vì ta…à ít ra nó cũng đồng ý hôn ước này cũng không phải nó không để ý con đúng chứ?
Emma nghe xong, ánh mắt cô rũ xuống, gương mặt tinh xảo thoáng hiện lên vê u buồn.
“Con không biết nữa…anh ấy hình như đã thay đổi rồi…”
Những suy nghĩ mờ mịt bắt đầu lan toả trong đầu cô, suy cho cùng thì người cô thích ngần ấy năm rõ ràng chẳng hề dao động trước một trái tim chân thành của cô.
- Emma…, ta biết con đang nghĩ gì nhưng dù sao thì Jordan cũng không ưa người phụ nữ nào vả lại con và nó còn có hôn ước, nó không chịu thì cũng phải chịu thôi.
Sớm muộn gì nó cũng mềm lòng với con, sẽ không ai giành nó được với con đâu.
Ta nghĩ nó sắp động tâm rồi đấy.
Yên tâm đi.
- Thôi, hai đứa nhớ đến gặp ta, bây giờ ta phải đi có việc gặp lại con sau.
Đầu dây bên kia nói xong cũng đã cúp máy, Emma bần thần ngồi trên ghế mắt nhắm lại, trong tâm trí cô vẫn là hình ảnh ban nãy.
Lần đầu tiên cô suy nghĩ nhiều đến như vậy..