Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 60: 60: Vấn Đề Về Lời Cảnh Cáo Của Cao Lãnh Khang






- Đây không phải bệnh viện, ùm tôi nói đây là một phần chỗ ở của bạn tôi thì em có tin không?
- Một phần chỗ ở? Ý chị chỗ này là một phần của căn nhà bạn chị hả?
Giao Uyên nhìn Kiera hỏi ngược lại, cô không có một biểu hiện cho thấy sự bất ngờ trên gương mặt
- Em thông minh thật đấy nhưng mà nó không phải là căn nhà, mà nó là…một lâu đài.
- Lâu đài…
Cô đã sớm đoán ra được chỗ này không tầm thường, nghe Kiera nói nơi này là lâu đài, cô chỉ hơi bất ngờ
“Lâu đài ư? Bọn họ thật ra là ai vậy? Sống trong lâu đài đâu phải đơn giản? Nữ Hoàng hay bệ hạ? Rốt cuộc thì anh ta là ai, thân phận là gì mà lại quen những người có địa vị cao như vậy chứ?
Cả Kiera nữa, chị ấy cũng không phải người bình thường…mình biết ngay là anh ta không chỉ đơn giản là một chủ tịch của một tập đoàn lớn mà! Nhưng tại sao mình cũng bị kéo vào rắc rối của anh ta vậy? Mình đâu có muốn biết chứ.

Mình không rảnh, bí mật của anh ta, mình thật sự không muốn biết đâu…”
Đột nhiên trong đầu cô xuất hiện nhiều sự mâu thuẫn, cô đây là không muốn liên can đến những thứ phiền phức như vậy, thứ cô muốn chỉ là sự yên bình, đáng tiếc thứ đó bây giờ cô cảm thấy thật hiếm hoi.
Chậc
“Cao Lãnh Khang…xem ra muốn tránh phiền phức thì trước tiên phải tránh được anh ta đã.”
“Dù sao thì bọn mình cũng không hẳn là thân thiết, rút nhanh vẫn có thể gọi là được…anh ta lạnh lùng như vậy chắc hẳn cũng không để ý một đứa em họ như mình đâu.

Ùm đúng rồi! Chắc chắn là vậy!”

Giao Uyên như chắc nịch với suy nghĩ của mình, cô dường như không quan tâm đến quan hệ của mình và Cao Lãnh Khang.
Gương mặt khó lộ ra biểu cảm, Kiera và Tú Ảnh đứng nhìn không hiểu người con gái kia nghĩ gì, hai người dặn vài câu rồi cũng đi ra khỏi phòng để lại không gian yên tĩnh cho cô dưỡng thương.
Cô cẩn thận nằm xuống, nhìn lên trên trần tiếp tục dòng suy nghĩ của riêng mình
“ Mình lại ngất đi do thứ đó sao……tệ thật! Tránh được anh ta nhưng mà chuyện của mình cũng rắc rối cơ mà…haiz thời gian này đành phải thay đổi nhiều rồi…!”
Giao Uyên nhắm mắt mệt mỏi rồi sau đó tự nhiên ngồi phắt dậy, gương mặt lạnh nhạt không một chút xúc cảm.
Cô đi xuống giường kéo theo cái cây sắt treo bịch nước đang truyền vào cơ thể mình đi đến cánh cửa phòng khó chặt lại.
Chậm rãi đi đến chiếc gương khá lớn trong, cô từ từ cởϊ áσ rồi xem xét tình hình vết thương của mình.
“Gỡ mảnh vải này ra xem có được không nhỉ…? Không được, nhỡ nó rách ra thì tiêu đời mình rồi.

Thật là…tự nhiên bị cá mập rạch cho một vết, thôi mà cũng may nó chưa ăn thịt mình, nhưng mà Cao Lãnh Khang anh ta…súng, đúng rồi anh ta hay mang súng theo bên người sao? Loại súng như vậy sao mình lại chưa từng nhìn thấy?”
Giao Uyên mặc áo trở về giường, cô lại bắt đầu trầm mặc suy nghĩ nhiều thứ…
Tại một tầng phòng khách của toà lâu đài
- Anh ấy không sao chứ?
Emma nhìn thấy Leyla bước ra khỏi thang máy, cô đứng dậy nhanh chóng hỏi
Leyla đi đến ngồi xuống chiếc ghế salon bên cạnh, cô nhắm mắt cấy tiếng
- Charles anh ta không sao, chỉ là thấm nước lâu nên mới thiếu chút sức.
- Tôi không có hỏi anh ta, tôi đang hỏi Khang, anh ấy có sao không?
Leyla bây giờ mới đưa mắt nhìn Emma, cô thở hắt ra một hơi rồi chậm rãi đáp lại
- Lão đại ngài ấy chỉ bị thương nhẹ mà thôi.

Vết thương đã được tôi băng bó lại rồi, qua hai ngày chắc hẳn sẽ hồi phục.

Cô đừng lo.
Dừng một chút cô tiếp tục nói
- Mà lão đại đã nói cô đừng gọi tên thật của ngài ấy, tôi nghĩ cô nên cân nhắc trước khi gọi tên ngài ấy, ý nói của ngài ấy lúc nãy không phải đùa đâu.
Người con gái cau mày nhìn Leyla, cô ta lên tiếng phản bác
- Anh ấy bị làm sao vậy? Tôi đã làm gì sai? Chẳng phải từ trước đến giờ tôi đều gọi như vậy sao?
- Emma, con có phải nên suy nghĩ một chút về vấn đề này.

Jordan trước giờ làm gì đều có lí do của anh ta.

Không phải lần trước vì con bất cẩn gọi tên ngài ấy khi làm nhiệm vụ nên anh ta mới phải trở vể Trung Quốc một thời gian hay sao? Mà vấn đề này bọn ta cũng nhắc khá nhiều, lần này không chỉ đơn giản là bọn nhắc nữa mà là anh ta nói thẳng với con như một lời cảnh cáo.
Louisa cất lời nói khiến Emma khựng lại vài giây
- Tôi…
- Ta thấy Leyla cô ấy nói đúng đó, con thời gian sau này nên cân nhắc lại.
Nói xong cô cầm lấy ly trà lên nhàn nhã nhấp một ngụm
Emma sau một hồi im lặng, cô ta từ từ đứng dậy rời khỏi tầng phòng khách.
- Mọi người đều ở đây sao? Ơ Emma cô…
- Emma tiểu thư.
Kiera và Tú Ảnh đang đi đến thì thấy Emma cô ta với gương mặt đen xì đi ngang qua.
“Có có chuyện gì vậy ta?”
Kiera hoang mang nhìn người con gái kia lướt qua không một lời hồi đáp.

Xong cũng không nghĩ nhiều kéo Tú Ảnh đi đến trước mặt đám người kia.
- Này có chuyện gì vậy? Emma nhìn cô ta có vẻ không ổn, là bị bệnh sao?
- Cũng chẳng có gì, chỉ là nhắc nhở cô ấy vài câu.
Leyla xua tay nói, vẻ mặt hờ hững cũng cầm ly trà lên uống
Phụtttttt
- Cmn trà gì đắng vậy? Còn đắng hơn cả thuốc độc của tôi nữa!!!
Uống xong cô cảm thấy choáng váng, chưa bao giờ cô uống cái thứ trà mà nó đắng giống tình đầu của như cô vậy.

Cô bực mình la lên rồi lấy khăn chùi sạch miệng.

Louisa thấy liền tiếc thay cho trà quý của mình
- Nè nè, đừng lãng phí như vậy chứ, một ngụm của nó phải 400 USD đấy.
Kiera ngả người, cô hỏi
- Nhắc nhở? Lại là chuyện đó sao? Hầy, bản tính của Emma bướng bỉnh, cô ấy có chịu thay đổi không?
- Tôi cũng không biết được, nhưng mà lão đại đã nói vậy rồi chắc cô ấy cũng phải nghĩ một chút nhỉ.

À mà cô gái đó tỉnh chưa? Tôi kiểm tra đoán được chừng khoảng hơn nửa tiếng sau khi tôi đi là cô ấy sẽ tỉnh.
- Ùm bọn tôi vừa ở chỗ em ấy đến đây, có vẻ như là đỡ hơn rất nhiều.
- Xời, khỏi phải nói, điều tôi giỏi nhất là chữa trị!
Hôm sau, Giao Uyên cảm thấy không thoải mái cho lắm, cô muốn ra ngoài hít thở không khí nhưng mà nghĩ lại dù sao cũng là chỗ của người ta nên cô vẫn cẩn trọng.
- Tiểu thư, cô chắc cũng thấy chán khi cứ ở trong đây rồi đúng không? Cô có muốn đi tham quan một chút không?
Thật trùng hợp là Tú Ảnh lại hỏi cô, Giao Uyên đang nằm nghỉ cô ngay lập tức mở mắt, nhìn người phụ nữ cô chớp mắt hỏi
- Đi được hay sao?
- Đơn nhiên rồi, thưa tiểu thư.
Tú Ảnh mỉm cười, cô gỡ ống truyền nước ra rồi đi thay đồ..