Đang định bước vào nhà hàng thì gặp ngay Lâm Văn Trạch cũng vừa bước khỏi chỗ đỗ xe đang đi vào nhà hàng này.
- Ơ trùng hợp thật đấy, Nhã Kì, Giao Uyên bọn em cũng ăn trưa ở đây sao?
- Anh Văn Trạch, lâu rồi không gặp.
Giao Uyên lên tiếng chào hỏi, Hứa Nhã Kì gặp anh ta tự nhiên lùi ra sau vài bước không dám đứng đối diện anh ta.
Lâm Văn Trạch dường như cũng để ý được biểu hiện của Hứa Nhã Kì, anh cũng mau chóng kết thúc cuộc chào hỏi rồi đi vào trong.
Bình thường gặp người quen như vậy là anh mời bọn họ ăn cùng rồi.
- Cậu không thấy anh ta giả tạo sao? Mặt thì giết người không ghê tay, mặt thì lại giả nai thánh thiện, đúng là đáng sợ mà.
Hứa Nhã Kì bày ra bộ mặt chán ghét nhìn hướng người con trai vừa đi, nói từng lời phỉ báng người con trai ấy.
- Anh ấy và hai người kia đều giống nhau cả thôi, cậu chắc nên làm quen đi là vừa…
Hứa Nhã Kì cũng hiểu ra ba từ hai người kia là ai, cô không biết nói gì nữa đành kéo tay Giao Uyên đi vào phía nhà hàng.
Trên hành lang, tiếng một người con gái vang lên khá lớn, khiến hia người con gái đang kéo cửa bước vào phòng phải quay ra nhìn.
- Sao anh không nói với em là anh ấy đã rời khỏi nước, biết vậy em đã đến đó gặp anh ấy rồi!!!
Cô gái đó lớn tiếng, người con trai đứng đối diện lên tiếng khẽ nói với cô ta
- Sao em cứ cư xử như vậy chứ, anh chính là cố tình để em không biết hắn ta đi khỏi đây!/!/!/
Tiếng cãi vã vang lên cô gái đó lớn tiếng một hồi rồi ngoảnh mặt chạy đi để lại người con trai đứng đau lòng nhìn theo.
“Chiếc áo này…Lâm Văn Trạch? Là anh ấy, mà cô gái đó là ai vậy ta…giọng nói có chút quen thuộc…”
Giao Uyên nhìn một hồi rồi phát hiện người đàn ông đó giống với Lâm Văn Trạch mà lúc nãy cô gặp, cô gái vừa đi cô lại không để ý lắm vì anh ta đứng đã che hết thân hình của cô ta, cô chỉ thấy giọng nói đó hơi hơi quen.
- Tiểu Kì, cậu vào chọn đồ trước đi, mình đi vệ sinh một tí.
- Ùm mình vào trước nha.
Giao Uyên nói xong đợi Hứa Nhã Kì đóng cửa rồi mới đi đến chỗ người con trai kia.
- Văn Trạch, cãi nhau với bạn gái sao?
Lâm Văn Trạch không để ý ai đang hỏi mình anh ta vì câu hỏi vừa rồi miệng mở ra nói nhỏ
- Bạn gái ư….nếu vậy thì thật tốt…
- Hả? Anh nói gì cơ? Cô ấy không phải bạn gái anh hả?
Nói một lúc thấy Lâm Văn Trạch vẫn ánh mắt sâu sắc nhìn về một hướng, cô nhắm mắt lắc đầu, tay giơ lên vỗ vỗ vào vai anh ta
- Nè, Văn Trạch, Văn Trạch
Lâm Văn Trạch bị cô vỗ cho tỉnh lại, anh vội thu lại ánh mắt, chuyển hướng nhìn cô gái đang đứng bên cạnh
- Giao Uyên? Em có chuyện tìm anh sao?
Giao Uyên lúc này ”…….” Người điên vì tình đúng là có thật mà mọi người ạ.
- Ừm em là đang có chuyện tìm anh đó.
Lâm Văn Trạch lại nở nụ cười, anh ta đúng là giỏi che giấu cảm xúc.
Nhưng mà tiếc là lại không qua được đôi mắt thần của cô.
“ Đã vậy mà còn cố cười nữa, nhưngz lú thế này thì ánh mắt lại nói lên tất cả đó anh zai à.
Hứ vải thưa mà đòi che mắt thánh à, lừa ai chứ đừng lừa em.”
Trong đàu nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ như con nai vàng ngơ ngác
- Là chuyện gì vậy? Nếu được anh có thể giúp em.
Khẽ nhếch môi, cô thì thầm vào tai Lâm Văn Trạch.
- T…thật sao?
- Ừm, tin em đi!
Giao Uyên lôi đôi mắt kiên định lên nhìn Lâm Văn Trạch.
Rồi xoay người nhấc chân bước đi.
- Tiểu Hà, em quay lại rồi sao?
Lâm Văn Trạch nhìn thấy cô gái nhỏ bước đêns chỗ mình thì vô cùng vui mừng, anh mở giọng nói với cô gái ấy.
Nhưng cô ta gương mặt lại vô cùng thờ ơ với anh, lạnh lùng cất giọng.
- Anh còn chưa nói với em là anh ấy đã đi đâu.
Giao Uyên đi được vài bước, giọng nói kia truyền thẳng vào tai khiến bước chân của cô khựng lại
“Giọng nói này…”
Giao Uyên quay người lại nhìn đôi đồng tử mở to, gương mặt sốc đến cực hạn.
Người em gái mất tích đã bao nhiêu ngày trời giờ lại đang khoẻ mạnh sừng sững đứng ngay trước mặt cô.
Bước chân nhanh chóng tiến về phía trước, cô vội vã bắt lấy tay của người con gái đang đứng đối diện Lâm Văn Trạch.
Dương Thanh Hà bướng bỉnh lúc nào ở cạnh Lâm Văn Trạch cũng cáu gắt với anh ta, đang nói chuyện bỗng tự nhiên tay bị nắm, theo bản năng cô ta xoay người vặn tay đối phương rồi cho ra sau lưng.
- Giao Uyên, em không sao chứ, tiểu Hà mau buông tay.
Lâm Văn Trạch nhìn gương mặt nhận ra là Giao Uyên, anh mau chóng tách hia người con gái này ra.
- Giao Uyên?
Dương Thành Hà không giống Giao Uyên vẻ mặt sốc nặng mà cô ta nheo mắt nhíu mày nhìn cô rồi lên tiếng.
Giao Uyên cũng mau chóng nói nối tiếp cô ta, gióng nói có chuý xót xa lẫn lộn với vẻ xúc động, nước mắt lâng lâng trực trào ra khỏi lòng mắt
- Thanh Hà, em vẫn còn sống sao?
- Ý cô là muốn tôi chết à?
Nghe câu nói vừa rồi, Giao Uyên khẽ nhíu mày.
Giọng nói và biểu hiện của đứa em gái mà cô sống chung nhiều năm tại sao lại khác biệt như vậy? Cả cách xưng hô cũng khác lạ, cái cách và dáng vẻ đó sao lại trở nên độc địa như vậy?
Là cô nhận lầm người hay là con người này vốn dĩ tính cách lại là như vậy? Nhận lầm người ư, nhưng gương mặt này dáng vóc này giống hệt với Thanh Hà em gái cô như vậy cơ mà.
- Thanh Hà, em… ăn nói kiểu gì vậy? Chị chưa bao giờ muốn chuyện đó xảy ra cả.
Em từ khi nào lại nhận định mọi chuyện theo hướng tiêu cực như vậy hả?
Giao Uyên nhíu mày, nói giọng giống một người chị đang dạy dỗ lại em của mình.
Dương Thành Hà khó chịu ra mặt, cô ta lên giọng thanh cao như một bề trên của cô mà nói
- Cô đừng có mà lên giọng với tôi, nghe thật chướng tai.
Đây không phải Trương gia vả lại tôi vốn dĩ chẳng có máu mủ chung với cô, đừng có mà chị chị em em ở đây.
- Em…đang nói cái gì vậy?
- Cô bị ngu hay là cố tình không hiểu, tôi chính là không chung một dòng máu với cô nên tốt nhất cô đừng có mà tuỳ tiện gọi tôi là em!!!
Dương Thanh Hà nói xong thì khó chịu lườm cô một cái rồi nhấc đôi giày cao gót bước đi.
- Em quen cô ấy sao? Giữa hai người, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lâm Văn Trạch sau khi Dương Thanh Hà rời đi mới dám lên tiếng, giữa hai người con gái đang nói chuyện rất căng thẳng anh lại không dám chen vào sợ bị cô gái mà anh thích chửi bới anh.