Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 17: Cảm Xúc Khó Tả






- Mau chuẩn bị, chúng đến rồi
Nhật Nam vừa nói dứt lời, trên màn hình hiển thị một đám người ăn mặc kiểu yang ho bước xuống những chiếc xe ô tô màu đen, chúng không quên đem theo vũ khí.

Không lâu sau tàu cập bến chúng bắt đầu hành động theo kế hoạch được bàn sẵn.
Bên anh cũng bắt đầu hành động.

Bước ra đầu tiên là Lethal, theo sau là Crobas và các hạ thủ của hai người đã đang và đứng bao vây những tay sai của Hội Tam Hoàng, Crobas anh ta cười như không cười nói
- Minh Triết, lâu rồi không gặp, nhỉ?
- C...Crobas? Sao sao anh lại ở đây? A...anh bảo sẽ tha mạng cho tôi tôi rồi mà
Minh triết nhìn thấy Crobas mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng vốn đã nổi sóng, bên cạnh còn có Lethal tên sát nhân tóc đỏ nữa, chẳng lẽ hai người họ đến lấy mạng mình ư? Làm sao có thể, một Crobas đã đủ giết chết anh ta trong nháy mắt rồi.

Minh Triết hắn là người đầu tiên được Crobas tha chết, nếu không vì lão đại thì cái mạng “rẻ tiền” này của hắn đã không còn được giữ đến bây giờ
- Haha Minh Triết, anh nói đang nói gì vậy? Tôi không rảnh đến đây để lấy cái mạng chó của anh đâu.
Nói xong anh vẫy tay ra hiệu cho hạ thủ, bọn họ trong phút chốc đã diệt sạch kẻ địch chỉ còn lại hắn Minh Triết.
- Mau về nói với ông Koy là số lô hàng này đã được lão đại chúng tôi nhìn trúng rồi, giờ thì mau biến đi.
- Ca...cảm ơn n...ngài đã tha mạng!
Nói xong không suy nghĩ gì trong đầu hắn bây gioè chỉ nghĩ đến chữ chạy, hắn chạy như bay về phía mấy cái ô tô đang ở trước mắt, lao đầu vào chiếc xe rồi biến đi mất hút.
- Haizz đúng là một con người thảm hại mà
Crobas thở ra một hơi giễu cợt với cảnh vừa rồi
- Đừng nói nhiều nữa mau tiếp tục nhiệm vụ đi
Lethal anh ta đứng im từ nãy giờ lên tiếng nhắc nhở Crobas

- Được
Trong căn phòng đầy dãy camera đó, Lâm Văn Trạch anh ta cười phá lên trước cái vẻ mặt bộ dạng sợ chết của tên Minh Triết kia.

Hà Tử Duệ lại lắc đầu ngao ngán trước cái tính cái trẻ con của cái tên thần kinh bất ổn này.

Nhìn thấy mọi chuyện trên màn hình đúng y như dự đoán của mình, Cao Lãnh Khang rời đi về Cao gia.
- Mọi chuyện còn lại giao cho các cậu.
- Ơ cái gì vậy? Đây là lần thứ 2 cậu bỏ đi giữa chừng đấy lão đại à
Lâm Văn Trạch anh ta lên tiếng nghi ngờ nói, lão đại chẳng lẽ thay đổi rồi sao? Chuyện này đến cả Dương Tử Đằng lạnh lùng cũng không nhịn được mà nối tiếp câu nói của tên kia
- Lại là đi gặp cô bé kia sao?
- Bớt nhiều chuyện đi
- Ơ này lão đại...
Cao Lãnh Khang nói xong cũng rời đi ngay trong tiếng gọi của hai tên lắm chuyện kia.
Chiếc xe Bugatti La Voiture Norie đang lăn bánh chạy về thành phố phồn hoa nơi có người con gái ấy, người con gái đang xuất hiện ở trong đầu anh ngay lúc này.

Đã hơn 4 ngày kể từ khi trở cô về anh đã không về nhà và không được gặp cô rồi.

Không biết giờ này cô đã ngủ chưa, nhìn lên đồng hồ đã là nửa đêm rồi :))? Anh không ngờ đã muộn thế này chắc cô đã ngủ say tít rồi ấy chứ đừng nói là chuẩn bị ngủ.
Bước vào căn phòng màu tím sữa, là hơn nửa tháng trước cô bảo người đến sơn lại...!Anh bước đến bên cạnh chiếc giường.

Một cô gái đang nhắm mắt say giấc nồng, đôi chân mày hơi nhíu lại, anh ngồi bên cạnh lơ đãng vuốt nhẹ mái tóc bạch kim của cô.
Kể từ khi đến Cao gia không ngày nào cái giấc mộng ở Trương gia này không đeo bám Giao Uyên, khiến cô ngủ không ngon giấc.

Hôm nay cũng vậy, cô đang chạy khỏi cãi nơi kinh khủng đó chợt bừng tỉnh xoay đi xoay lại cô lại đang ở trong xe, trong vòng tay ấm áp của anh.
Thấy cặp chân mày của cô giãn ra, miệng còn hơi cong lên tạo một đường nét hết sức hoàn mĩ, anh ngắm nhìn cô một lúc rồi kéo chiếc mền bị cô đẩy ra đắp lại ổn định.

Nhìn một lượt anh mới bước chân ra khỏi phòng của cô trở lại phòng mình thay đồ tắm rửa sạch sẽ sau đó lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau...
Hôm nay anh lại nghỉ ở nhà không đến tập đoàn không hiểu tại sao hôm nay anh lại muốn ở nhà.

Mặc dù nghỉ nhưng dậy thì anh vẫn dậy đúng giờ đúng giấc, như thường lệ anh đi vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân.
Nhìn mình trong gương anh suy nghĩ vu vơ đến cô.

Rốt cuộc là anh làm sao vậy, trong đầu hễ rảnh là lại nghĩ đến cô? Cao Lãnh Khang làm sao để có thể không nhận ra được? Làm sao khi lần đầu anh có những tia cảm xúc này trong lòng cơ chứ.

Anh chưa bao giờ có cho đến khi gặp được người tên Trương Giao Uyên nên không dễ dàng nhận ra, từ khi gặp cô và bắt đầu tiếp xúc với cô bất chợt anh có được những cảm xúc này.
Cao Lãnh Khang anh vẫn nghĩ là mình đối xử với cô như một đứa em gái mà thôi nhưng anh cũng đâu phải mỗi cô là em họ? Trong gia tộc họ Cao cũng có những cô em họ của anh nhưng tiếp xục với họ anh luôn trưng ra gương mặt và cái thái độ lạnh như tảng băng ngàn năm, nhiều đứa em họ muốn tiếp cận anh nhưng anh đều luôn lảng tránh, tiếp xúc gần thì anh luôn bị bài xích với họ.

Cô chỉ đơn giản là khác với bọn họ mà thôi.

Vậy cảm xúc trong lòng anh là gì?
Tắt dòng suy nghĩ, anh bước ra khỏi phòng, đi đến khu vườn thân yêu của mẹ anh.

Bước vào vẫn vậy, nơi đây trong hơn 20 năm qua vẫn không hề thay đổi, chỉ có người đang đặt chân ở nơi đây thay đổi mà thôi.

Anh bước đến từng bồn hoa mà cẩn thận tới nước, trên gương mặt không biểu hiện cảm xúc gì lộ ra ngoài.
.....
- Lãnh Khang, anh vừa chăm sóc khu vườn đó sao?
Bước ra khu vườn, vừa hay anh gặp cô đi ngang qua đây, cô cũng chào và hỏi anh.
- Ừm, ăn sáng chưa?
- Em chưa, đang chuẩn bị đi nè.
- Vậy đi thôi
- Vâng
Kết thúc cuộc nói chuyện hai người cùng nhau đi đến phòng ăn.

Trên đường đi cô đang suy nghĩ rằng nên nhân cơ hội hôm nay anh nghỉ để khuyên anh về chuyện hôn ước đó.

Nên khuyên anh ấy thế nào bây giờ ta? Haizz việc này thật sự rất khó khăn với mình.

Cô ảo não thở dài một hơi.

Thấy vậy anh hỏi
- Sao vậy?
- A, hả.

Anh bảo gì cơ?
- Trông em rất mệt mỏi, là chuyện gì?

Anh không thể nào nói đầy đủ câu được hả Cao Lãnh Khang, người gì kì cục zậy?
- A cái đó...!em không, không có chuyện gì cả.
- Ừm, nhanh lên.
Trên bàn ăn, cô cứ liếc anh rồi nhìn Cao Văn Lạc, ông ấy nháy mắt ra hiệu cho cô.

Thế là bữa sáng với bầu không khí kì quặc cứ thế trôi qua.

Ăn xong ai phòng của ai thì người nấy về không nói thêm một câu thừa thải nào cả.
Cô loay hoay ở trong phòng đi đi lại lại nghĩ cách để khuyên anh vừa vấn đề đó nhưng không có cách nào cả.

Cuối cùng cô cũng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy tiểu Nhiên đang bê một ly cà phê nóng, cô luền gọi lại.
- Ấy ấy, Nhiên Nhiên
- Dạ thư tiểu thư, em cần chị giúp gì sao?
- Ly, ly cà phê này là lúc nãy anh Lãnh Khang nhờ chị pha sao?
- Không có chị đang định tìm quản gia Trần mang lên, mà có chuyện gì vậy tiểu thư?
- À không có gì đâu, em đang tìm anh ấy có chuyện tiện thể để em bê cái này lên cho anh ấy luôn nha.
- Vậy phiền tiểu thư rồi, may mà có em , cái này nhờ em bê lên cho thiếu gia hộ chị nha
- Vậng chị cứ làm việc đi
Đang kí một đống giấy tờ trên bàn thì tiếng gõ cửa vang lên.

Cánh cửa mở ra là Giao Uyên bước vào trên tay còn có một ly cà phê, cô bước đến cạnh anh rồi đặt xuống bàn.