Hôm sau đang định đi làm thì Cao Lãnh Khang bị Văn Lạc ba anh gọi lên thư phòng.
- Khang nhi đợi một chút, đến thư phòng đi, ta có chuyện cần nói với con.
Anh không nói gì chân cứ bước theo Cao Văn Lạc.
Sau khi ổn định ngồi trên ghế, ông ta mới bắt đầu nói
- Con biết Tô gia chứ?
- Con biết.
Lúc nào cũng vậy, nói chuyện với ông anh luôn lạnh nhạt nói cũng không quá năm từ
- Cao gia và Tô gia có một hôn ước đã lâu, hôm qua Tô Mạnh Hùng đến đã nói về vấn đề này
- Hôn ước? Ý ba là ?
Cao Lãnh Khang nghe ba mình nói cũng hiểu được phần nào nhưng anh vẫn muốn ông nói cho rõ ràng
- Ý của ba là giữa con và con gái út Tô gia đã có hôn ước từ trước.
- Ba nghĩ cô ta xứng làm Cao thiếu phu nhân sao? Tô gia và Cao gia bây giờ không hề môn đăng hộ đối.
- Khang nhi, con nghe ta nói.
Con cũng biết Tô gia và Cao gia đã mấy đời quen biết, hôn ước này vốn lập ra đã lâu nhưng
- Cái này con biết.
- Tại sao con không....
Cao Văn Lạc chưa nói xong đã bị anh cắt ngang
- Tô gia chỉ đang muốn lợi dụng để tập đoàn Shine đầu tư cho Tô thị mà thôi.
Chẳng có chuyện tình nghĩa gì ở đây cả, con nói xong rồi xin phép ba con còn có việc ở tập đoàn.
- Khang nhi, Khang...
Cao Lãnh Khang không quay lại nhìn Cao Văn Lạc cứ thế bước tiếp đi ra khỏi thư phòng.
Haizz, Cao Văn Lạc ông ta thở dài ngao ngán tính con trai ông không ở gần nhưng ông cũng biết thừa Lãnh Khang anh rất ghét phụ nữ ngoài mẹ anh ra còn có thêm Giao Uyên thì anh chẳng để người phụ nữ nào vào trong mắt, ông biết là vì tính cách của anh bộc lộ ra bên ngoài rất rõ cơ mà.
Nhưng lần này ông không thể mặc kệ được đây là chuyện hệ trọng mà người đó bắt ông làm nhưng thằng con trai ông nó có tính cứng đầu như thế, nó nói một là một hai là hai không ai lay chuyển được nó cả.
Tiếng gõ cửa
- Uyên nhi?
- Bác Văn Lạc, anh Lãnh Khang đi rồi sao ạ?
- Ừm, nó vừa mới đi, con tìm nó có chuyện gì à?
- Dạ không ạ cháu định chào anh ấy một tiếng thôi ạ.
Cao Văn Lạc mày hơi nhíu nhìn cô suy ngẫm.
Nếu để con bé khuyên Lãnh Khang chuyện hôn ước được không nhỉ? Đó không phải là tốt hơn sao? Nếu Giao Uyên con bé biết anh họ mình có hôn ước với tính tình của nó chắc sẽ không nói chuyện với thằng bé nữa.
Ông ta suy đu ngẫm lại rồi quyết định.
- Uyên nhi, đợi một chút, ta có một chuyện cần nhờ con.
Quay người bước đi thì cô lại Bị Cao Văn Lạc gọi lại, cô bước vào thư phòng ngồi trên ghế nói
- Dạ? Có chuyện gì bác cứ nói, nếu làm được con chắc chắn sẽ dốc hết sức để làm ạ.
- Chuyện này liên quan đến Lãnh Khang, nó và con gái út nhà họ Tô, Tô Tử Yên có một hôn ước, ta vừa nói với nó nhưng nó không nghe, con thay ta khuyên nó được chứ?
Hả? Sao lại là cô chứ, ông ấy không khuyên được thì làm sao cô khuyên được, có đừ không thế? Mà hôn ước...của anh sao? Anh có hôn ước sao?
Cô đang kiểu rất chi là confusion, suy nghĩ
- Con ư? Con làm sao khuyên được anh ấy chứ ạ?
- Thì con cứ thử mở lời xem, nếu không được ta sẽ tìm cách khác
- Thế, được rồi ạ.
Cô đành chấp nhận cái nhiệm vụ phiền phức này, đứng dậy trở về phòng.
Quay về phòng như thường lệ cô lại ngả mình trên chiếc giường thân yêu.
Phải khuyên anh ấy như thế nào đây, chẳng lẽ bảo anh đi cưới cô ta đi à? Cô chỉ giỏi đấu khẩu chứ ba cái chuyện khuyên nhủ ăn nói này cô làm sao biết mà nói đây chứ? Cô bực bội tay quơ quơ đấm lung tung.
Không biết là cô vì không biết nói ra làm sao hay là vì...
- Hôn ước sao...!thật phiền phức.
\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~
Đã hơn mấy ngày rồi mà cô đều không thấy mặt mũi của anh đâu, thế này làm sao mà khuyên???
Giao Uyên chán nản đành gọi điện cho Nhã Kì rủ cô đi chơi.
- Alo, Uyên Uyên?
- Ừm tớ đây, cậu rảnh không, rảnh thì chúng ta đi chơi đi
- Uyên Uyên cậu mau giúp tớ với, tớ thật sự không muốn mọi chuyện diễn ra như vậy đâu
Giao Uyên nhíu mày, kể từ hôm đi tập đến giờ Nhà Kì không hề liên lạc cho cô.
Linh cảm cho cô biết cô bạn thân của mình đang gặp chuyện rắc rối.
Cô vội vàng hỏi
- Sao vậy? Cậu bình tĩnh đi, có chuyện gì kể tớ nghe xem nào
- Tớ, tớ bị ba bắt kết hôn với một người đàn ông xa lạ, ba tớ bảo năm xưa đã lập hôn ước với con trai của bạn thân là ông ấy nên bây giờ tớ phải cưới anh ta, tớ phải làm sao đây huhu
- Cái gì? Lại là chuyện hôn ước sao?
Quắt giờ heo? Sao cô cứ phải dính líu đi giải quyết mấy cại chuyện hôn ước này vậy? Ai giải thích cho cô đi, cô đã làm gì sai mà những chuyện phiền phức này ập vào đầu cô chứ, cô chỉ xinh đẹp quá mức cho phép thôi mà???
- Ý cậu là sao chứ, cậu có cách gì cứu tớ không, tớ không muốn lấy một người con trai mà tơ không quen không biết đâu huhu
Vừa nói Nhã Kì vừa khóc sướt mướt, nghe tiếng khóc của cô ấy qua điện thoại Giao Uyên vừa buồn cười vừa thương xót cho cô bạn thân.
Cô lại không biết an ủi chỉ nói vài câu trấn an Nhã Kì, rồi hỏi
- Tiểu Kì, cậu có biết họ tên của anh ta không?
- Tớ chỉ biết đó là con trai nhà họ Dương một gia tộc giàu có ở trong nước mà thôi
- Họ Dương sao? Thật là, cậu yên tâm đi tớ sẽ tìm cách giúp cậu thoát khỏi cuộc hôn nhân này
Vốn là rủ bạn thân đi chơi bây giờ lại rước thêm gánh nặng vào người.
Nhưng vì đây là cô bạn thân thứ hai của Giao Uyên bây giờ chỉ còn lại cô ấy, cô nhất định sẽ giúp Nhã Kì thoát khỏi cuộc hôn nhân này như mong muốn của cô ấy, nhưng mà chuyện thành hay không thì cô cũng chưa biết được.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
- Xem xe của chúng đến chưa?
Ở trong căn phòng toàn là các camera ghi lại những con đường và chỗ của bến cảng Trung Đông, Cao Lãnh Khang ngồi chiễm trệ trên chiếc ghế mà quan sát mục tiêu của anh, bên cạnh còn có 3 người không ai khác là Lâm Văn Trạch, Dương Tử Đằng và Nhật Nam.
- Mau chuẩn bị chúng đến rồi
Nhật Nam nhìn thấy những chiếc xe bắt đầu tiến về phía cảng thì lấy bộ đàm ra bật lên nói.