Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 127: 127: Tôi Không Muốn!






- Dear Queen?
(Thưa Nữ Hoàng?)
Giọng nói vọng lên khiến Louisa níu lại hồi ức, tay nắm chặt lấy sợi dây chuyền, ánh mắt băng lãnh nhàn nhạt nhìn vào chiếc gương hạ giọng cất tiếng
- Đến đây giúp tôi đeo thứ này.
Nghe thấy vậy, nữ người hầu nhanh chóng đi đến, ánh mắt cô ta dán lên chiếc dây chuyền kiểu cổ sáng lạn.

Chìa tay định lấy cầm lấy thì tiếng nói của một nữ nhân vang lên khiến nữ người hầu ngừng lại động tác.
- Nữ Hoàng, tôi đã trở về.
Từ bên ngài cánh cửa, lại là một cô gái thân trang bó sát, cô gái đó bước vào chậm nhấn nút trước ngực, nhanh chóng bộ đồ đen bó sát đã thay đổi bằng một bộ đồ trắng âu thanh lịch.
- Selena?
Louisa nghe thanh âm quen thuộc, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào chiếc gương lớn mà cất tiếng.

Nữ hầu bên cạnh hơi ngẩn người vì sự xuất hiện đột ngột và cái tư trang công nghệ tiên tiến kia.
Selena chạm hai gót chân vào nhau, đen cũng hoá trắng, cô cất từng bước đi đến phía trước dừng lại bên cạnh người phụ nữ tóc vàng đẹp như vì tinh tú tươi sáng đẹp đến rạng ngời.
Chỉ nhìn gương mặt xinh đẹp hờ hững kia, thấy cô vẫn cầm, lại nhìn vào đôi mắt không ý vị kia, Selena lại mỉm cười nói
- Vâng, cái này để tôi.
Cô nhẹ nhàng cầm lấy chiếc dây chuyền trên tay, biết Louisa hình như đang nhớ về lúc đó, lúc mà, chiếc dây chuyền rơi vào tay để có một Louisa như ngày hôm nay.
Louisa chỉ nhìn chăm chăm vào gương, cô không biểu hiện gì nhiều, ánh mắt không hẳn đặt lên nó để nhìn chính mình, tôn giọng cao quý lần nữa cất lên nhàn nhạt
- Tưởng cô sẽ về trễ.
- Tôi đã hứa rằng sẽ về đúng thời điểm mà, tôi không giống người thất hứa, đúng không?
Selena vừa nói lời kế tiếp, cô vừa làm thao tác tháo chiếc vương miệng nhỏ kẹp theo là chiếc vải trắng, cô đặt xuống bàn, nghiêng đầu từ từ đeo lên chiếc dây chuyền kim cương đen ánh lên một loại lực quyền sáng chói.
Chỉnh sửa hoàn chỉnh, cô cúi người giương mắt nhìn xác nhận

- Nữ Hoàng, người nhất thiết phải lựa chọn cách này hay sao?
- Selena, tôi vừa phát hiện ra một điều, một điều mà mẹ tôi vẫn luôn luôn muốn có được…
Không trả lời câu hỏi kia, Louisa nâng đôi con ngươi màu đỏ rực quyền lực, nhìn lại chính mình, tay cô nắm chặt lấy bó hoa trên tay giọng thỏ thẻ.
Selena hơi nhíu mi, cô không hiểu hàm ý bên trong lời nói kia
- Ý người là…
Louisa đứng dậy, khoé môi cô cong thành một đường cong hoàn mĩ.
- Đi thôi.
Selena thấy Louisa nói vậy cũng nhanh chóng giúp cô trải chiếc váy dài, để bước đi.

Nữ hầu lúc nãy vẫn luôn đứng ở bên trong, cô gái này không hiểu họ nói gì nhưng thấy cô có ý lại nhìn hành động của cả hai, cô liền đi đến đỡ chiếc váy đằng sau.
- Khoan đã.
Đột nhiên Louisa dừng chân, cô như nhớ ra điều gì lại quay sang hỏi nữ hầu kia.
- Did you see a silver-haired girl here?
( Cô có thấy một cô gái tóc bạch kim đến đây không? )
- No, dera Queen.
( Không, thưa Nữ Hoàng )
Louisa nhìn nữ người hầu cúi đầu đáp, xong lại chuyển mắt nhìn Selena nhỏ giọng căn dặn.
……
Leyla đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, cô mệt mỏi đi đến chiếc bạn được sắp xếp cho khách mời riêng, ở đó còn có những người khác, tất cả đều có mặt đầy đủ trong chiếc bàn lớn nhất.
Những vị khách ở đây tất cả đều có một thân phận đặc biệt, nhưng bọn họ đơn nhiên vẫn không bằng những con người đồng bộ hầu như đều một màu đen ngồi bàn đầu tiên trong những chiếc bàn được sắp xếp theo vị trí.
Thân phận và thế lực của bọn họ phải nói rằng rất lớn, nhưng ai nấy đều dùng chung một ánh mắt nhìn vào đám người phía trước, một kiểu như phải e nể.
Bọn họ chỉ nắm trong tay một thế lực riêng của một vùng, nhưng những con người kia, người lãnh đạo của bọn họ nắm quyền đến hơn 5 vùng, tất cả đều là những vùng có quyền lực mạnh nhất, bọn họ phải cẩn trọng, không thể đả động đến những người đó được.
Leyla ngồi xuống vừa uống mấy ngụm nước lọc, cô nhìn qua mấy người kia sắc mặt bình ổn, đột nhiên cảm thấy mình bị lạc loài giữa chốn người màu đen, riêng cô lại vẫn một bộ bác sĩ cùng chiếc áo blouse.

Cười như không cười, cô nhấc ly uống cạn nước, mắt cô lướt đi lại tinh ý nhận ra nét mặt thiếu sắc của Emma.
- Emma bị sao vậy?
- Tôi không sao, chỉ hơi nhức đầu một chút.
Emma nhìn Leyla không mặn không nhạt nói.

Leyla móc trong áo khoác một chiếc túi trong suốt nhỏ, bên trong đựng một viên gì đó như thể thứ thuốc.
- Đây, uống cái này sẽ đỡ.
- Cảm ơn.
Emma nhận lấy viên thuốc từ tay Leyla, vừa nuốt xuống khỏi họng đã nghe giọng nói nhạt nhẽo của Dylan.
- Không phải đã nói đừng tập ngoài nắng quá lâu sao?
Cô chớp mắt nhìn anh, lại không nói gì, quay mặt hướng về Leyla lại hỏi.
- Jordan đâu?
- Lão đại ở tầng thượng.
Leyla ngay lập tức đã tiếp lời, câu hỏi kia của Emma dường như đã quá quen thuộc, không chie đối với cô những người ngồi trong chiếc bàn này cũng vậy.
Emma hơi mím môi, cô không đặt ra bất kì lời nói tiếp theo, đôi mắt lạnh nhạt nhìn chiếc ghế trống đặt chính giữa bàn, đối diện ngay cha xứ từ đứng phía trên bên cạnh người đàn ông chính của buổi lễ.
Mathieu liếc ngang qua, tự giễu trong lòng rằng mình chỉ là một kẻ kém cỏi…
Kiera ngồi trên ghế vắt chéo chân, cô khoanh tay nheo mắt nhìn người đàn ông đứng trên kia, ông ta chỉ hơn cô gần chục tuổi, dáng vẻ cương nghị lại uy quyền của một bậc hoàng đế của nước Pháp, ông ta sắp trở thành…một đấng tối cao khi tài sản của Louisa sẽ sát nhập vào tài sản chung…
- Louisa thật sự…sẽ không hối hận chứ?
Ngay sau khi lời nói của Kiera vừa thốt lên, tất cả đều bắt ánh mắt đặt lên người cô.
- Cô ấy là bạn của chúng ta, có thế nào đi nữa thì tôi vẫn sẽ ủng hộ quyết định của cô ấy.
Leyla dùng tay chống mặt, cô lắc lắc ly nước chầm chậm nói.


Dylan cũng không tiếc lời mà nói
- Đúng vậy, nếu chuyện này khiến Louisa mất tất cả, tôi sẽ không vì ông ấy mà phụ cô ta.
Gương mặt anh lạnh tanh không một tia cảm xúc, ánh mắt nửa vời nhìn chăm chăm vào người đàn ông đứng phía trên, trong bộ tư trang cổ tôn quý, nét mặt không già mà trẻ đầy cương nghị không thiếu sự lạnh lùng, ông ta chính là người ba mà suốt năm thanh xuân anh đều cất công nghe theo chỉ bảo của ông ta.
Sau lời nói của Dylan, tất cả đều ngăm mình trong trạng thái trầm mặc, gương mặt họ không hẹn mà cùng nhau biến đổi trở nên thâm trầm sắc bén.
- Jordan, đến rồi.
Kiera nhìn thẳng hướng vào bên trong hành lang, người đàn ông nghênh ngang nện từng bước vững trãi, anh ta đi đến đâu ánh mắt những người ở đây dồn theo đến đó.
Khí thế bức người này khiến mọi vật như bị đóng băng.

Một tiếng bàn tán bọn họ cũng không muốn thốt ra như thể sợ rằng ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng bắc cực kia sẽ liếc tới.
- Cậu có thể cất cái mặt lạnh đấy đi được không? 20 năm qua nhìn cậu một giây thật khiến tôi chán nản.
Một lần nữa Kiera lại bị đám người cùng bàn nhìn, thật đúng là trong suốt bao nhiêu năm qua chỉ có Kiera đôi khi lại thốt lên những câu từ chế giễu thẳng thắn người đàn ông kia đến như vậy.

Đến Bạch Ngọc Tôn hay cả Cao Văn Lạc còn không dám nói….
Cao Lãnh Khang không nói gì, anh chỉ đi đền và ngồi xuống, sắc mặt trước sau như một không có vẻ gì biến đổi.
- Giao Uyên đâu?
Kiera lại lên tiếng hỏi, nhìn vào ánh mắt kia đôi khi có chút ớn nhưng cũng quen thuộc, chỉ là ít khi chạm thẳng.
- Phu nhân ở cùng Nữ Hoàng thưa ngài Evans.
Nhật Nam luôn đi đằng sau Cao Lãnh Khang lại chậm nói, dáng vẻ cung kính đáp.

Kiera hơi sửng sốt với ngôn từ của Nhật Nam, cô đưa mắt nhìn Tú Ảnh rồi lại thu về dáng vẻ ban đầu.
- Look, the Queen of America has arrived!
( Nhìn kìa, Nữ Hoàng nước Mỹ đã đến! )
Tất cả lại di chuyển dồn ánh mắt hết lên người cô gái trong chiếc váy cưới xoè hoàng gia, một nữ hoàng quyền lực lại cực điển xinh đẹp đến mức khiến bọn họ phải tròn mắt nhìn.
Louisa đi từng bước chậm chạp đi đến cuối con đường, nơi mà người cha xứ cùng người đàn ông lạ mặt sắp trở thành chồng cô đang đứng.
Mắt cô chỉ nhìn hướng chính, tâm không chút căng thẳng mặc dù là hôn lễ của bản thân, cô cứ bình thản dảo bước, sự khí thế đến kinh phục vẫn toát lên một cách hoàn hảo từ bên trong con người cô toả đến khiến người ta cảm nhận được lại thêm một phần nể.
Chân đã dừng trước bệ đặt sách, đứng trước mặt cha xứ và bên cạnh là người đàn ông nọ.

Cha xứ mỉm cười, ánh mắt già nua hiền từ nhìn cả hai không chút để tâm đến địa vị mà phải e dè, ông cầm quyển sách, bắt đầu cất to giọng nói lời nguyện nhập lễ
Tất cả đều tập trung lắng nghe lời ông nói, đến khi bất chợt một khaonhr khắc không ngờ diễn ra khiến bọn họ ngửa người chấn động
- He lives and reigns with the Lord
united with the Holy Spirit forever and ever….
( Người hằng sống và hiển trị cùng Chúa
hiệp nhất với Chúa Thánh Thần đến muôn thuở muôn đời….

)
- Wait!
( Khoan đã! )
Cha xứ lời chưa trọn vẹn đột nhiên lại bị tiếng nói của người phụ nữ cắt ngang khiến đôi mắt già nua mở to ngước nhìn
- Queen, you mean…?
( Nữ Hoàng, ý người là…? )
Louisa cong môi cười, cô gỡ chiếc vươn miệng theo chiếc vải mỏng che phía sau đầu mắt xuống mặt đất cùng bó hoa, chúng vừa chạm đất cô liền nhìn thẳng vào ông mà nói lời tuyên bố
- I…don’t want this wedding to continue!
( Tôi…không muốn hôn lễ này tiếp tục xảy ra! )
“Đúng vậy, thứ mà mẹ cô luôn ao ước có được chính là quyền của một nữ hoàng thực sự.”
- What the hell?
( Cái quái gì vậy? )
- Can a Queen make a game of marrying an Emperor?
( Một Nữ Hoàng có thể xem hôn lễ với hoàng đế là trò chơi sao? )
- Queen, does she think we’re a bunch of clowns?
( Nữ Hoàng, cô ta tưởng chúng ta là một lũ hề hay sao? )
Cả đám khách mời như bầy ong vỡ tổ, vô vàn lời nói bàn tán cất lên mặc cho sự có mặt của Cao Lãnh Khang vẫn ngồi im lặng trầm tĩnh.
Đột nhiên những lính gác từ đâu bước đến bao quanh cả khi vườn rộng lớn, tất cả đều khiến cho sự hỗn loạn đều thêm gia tăng..