Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 12: Lâm Văn Trạch Về Nước






Sáng hôm sau vừa mở mắt anh đã nghe thấy tiếng điện thoại reo lên
- Có chuyện gì?
- Kiệt cậu ta vừa về nước hôm qua, cậu ta nói có chuyện gấp nên là 11 giờ đêm nay có mặt tại chỗ cũ
- Ừm tôi biết rồi
Tắt máy anh vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng.

Nhìn thấy cô ngáp ngắn ngáp dài bước xuống cầu thang anh lại khẽ cười.
\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~
Tối 11 giờ, tại quán bar Joben Bistro, trong căn phòng riêng quen thuộc của ba người đàn ông vô cùng bí ẩn đang nói qua một số việc
- Định về thăm quê hương thủa nhỏ mà lại có chuyện lớn khá gấp
Lâm Văn Trạch hắn ta chán nản nói
- Còn không nói?
Cao Lãnh Khang lạnh nhạt nhìn hai người đang ngồi ghế đối diện mình.

Hai người họ anh chính là Dương Tử Đằng và Lâm Văn Trạch, hai người bạn thân từ thủa bé của anh.

Không những thế 3 người họ cùng ở trong một băng đảng khét tiếng.

Người đứng đầu lãnh đạo đơn nhiên là Cao Lãnh Khang anh.
Lâm Văn Trạch dần trở nên nghiêm túc hơn nhưng ánh mắt của anh ta vẫn bình thản nói
- Hội Tam Hoàng, chúng chuẩn bị cướp một lô hàng ở bến cảng Trung Đông phía bắc, trong lô hàng đó là rất nhiều súng trường loại DSR-Precision DSK 50
- Súng trường DSR- Precision DSK 50 là loại súng hạng nặng, một phát súng của nó sát thương cực kì cao, nếu không chữ trị kịp thời e là mạng mất tại chỗ
Dương Tử Đằng anh ta nói liền tiếp Lâm Văn Trạch đơn nhiên là Cao Lãnh Khang biết loại súng này rồi, anh còn lạ gì những loại súng này nữa.
Hội Tam Hoàng là một hội bang khá lớn khét tiếng ở Hong Kong chúng làm vì mục đích duy nhất là tiền.
Trùng hợp đến vậy, lô hàng này nó đã trong tầm ngắm của Cao Lãnh Khang
- Thời gian chính xác ?

Lãnh Khang bình tĩnh hỏi, Lâm Van Trạch cũng nhanh chóng trả lời
- Là 9 giờ tối thứ 4 tuần sau.

Chúng đã chuẩn bị mai phục chỗ đó rồi
- Gọi cho Nhật Nam bảo cậu ta chuẩn bị một số người đi.

Tôi chính xác là muốn số súng đấy.
- Được.
Anh cầm ly rượu Chivas lên uống một ngụm, chất lỏng màu vàng đậm từ từ trượt xuống nơi cổ họng nóng rát của anh.
Về Cao gia đã là hơn 12 giờ
Giao Uyên đang nằm ngủ thì lại khát nước nên mở mắt tỉnh dậy, trời ơi đúng lúc đang khát thì lại hết, đùa người hay rì zạy.
Cô vừa than vừa mở miệng ngáp dài, cầm bình nước lên mở cửa phòng xuống phòng bếp lấy nước.
Trở về từ quán bar , định bước lên cầu thang thì lại nghe thấy tiếng động trong phòng bếp.

Dừng bước, Cao Lãnh Khang quay người tiến vào nơi phát ra tiếng động.
Giao Uyên uống nước xong thì chiếc bụng này của cô lại kêu lên ọc ọc.

Cảm thấy đói cô lại lê cái thân này đi tìm đồ ăn, mở tủ lạnh thấy toàn là món ăn ngon đôi mắt díu díu bởi buồn ngủ bỗng lại mở to ra vui vẻ bắt đầu ăn.
Đang ăn ngon lành quay ra thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào tường nhìn mình.

Giật cả mình, nhíu mắt lại nhìn rõ, cô nhận ra người đàn ông này là ai, thì ra là anh.
Giọng nói trầm ấm vang lên trong không gian tĩnh lặng
- Đêm khuya thế này lại còn ăn vụng sao?
- Hì hì tại em đói nên mới...!Cô chột dạ đáp lại
- Nhìn em bây giờ rất giống một con mèo hoang bị bỏ đói lâu ngày đó
Bị anh trêu chọc cô tự nhiên lại hơi ngại ngùng.


Cô cuối cùng cũng biết ngại? Cao Lãnh Khang nhìn cô, trông cô bây giờ thật đáng yêu.

Nhìn cô anh lại càng muốn trêu thêm nhưng bây giờ cũng đã muộn rồi.

Đang nghĩ thì cô cất tiếng
- E...em đi ngủ đây.

Anh cũng đi ngủ đi
- Được, vậy em ngủ ngon
- Vâng anh cũng ngủ ngon
Lên phòng nụ cười trên môi anh vẫn giữ nguyên, còn cô chạy nhanh lên phòng đóng cửa lại nhảy lên giường .
Aaaaa ngại chết cô rồi.

Thế quái nào đêm hôm khuya khoắt anh lại có mặt ở dưới này, nếu biết trước thì cô sớm đã nhịn khát mà không xuống dưới đây rồi.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
- Chủ nhân hai người họ giống như những lời bà chủ nói vậy, hình như đã động lòng rồi?
- Thế sao? Mau đi nói cho Cao lão gia bảo ông ta tìm cách tách hai đứa ra đi.
- Vâng, tôi xin phép
Trong bóng tối, người đàn ông trung niên vẻ mặt lãnh đạm nhìn ra cửa sổ với bầu trời đêm trăng tĩnh mịch yên ắng đến đáng sợ, ông ta bắt đầu suy nghĩ...
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Sáng sớm Cao Văn Lạc đã đi từ trên cầu thang xuống giọng nói điềm đạm cất lên
- Quản gia Trần, Lãnh Khang đâu? Ông lên gọi nó giúp tôi, tôi có chuyện cần nói với nó
- Dạ thưa ngài, thiếu gia đã ra ngoài từ sáng sớm rồi ạ
- Ừm vậy thôi để khi khác tôi nói chuyện với nó sau.
Nói rồi Cao Văn Lạc đi về hướng thư phòng của mình.

Ngồi trong thư phòng ông ta vẻ mặt đăm chiêu nghĩ đến đứa con trai của mình.
Cao Lãnh Khang từ bé cũng không tiếp xúc với ông nhiều như mẹ mỗi lần gặp ông anh chỉ chào nói vài ba câu vu vơ rồi đi luôn.

Từ sau khi mẹ anh mất anh trầm hơn, không nói chuyện hẳn với ông.

Lớn lên lại ít khi về nhà hầu như về chỉ để chăm sóc cái vườn hoa mà mẹ anh để lại.
Nhưng từ sau khi cô chuyển về ở Cao gia anh thường xuyên về hơn nhưng gặp ông cũng chỉ chào rồi lạnh lùng bước đi.
- Có khi nào thằng bé phát hiện ra không...
Văn Lạc lẩm bẩm nghĩ tiếp.
“Không, không thể nào thằng bé làm sao biết được chuyện này cơ chứ vả lại lúc thằng bé ba tuổi chứng cứ đã bị huỷ hết rồi làm sao nó phát hiện ra được.
Mấy năm nay mình cũng theo dõi nó nó không hề gia nhập một tổ chức hay băng đảng nào nó chỉ đơn giản là xây một tập đoàn lớn thôi.
Đúng vậy thằng bé sẽ không biết được, chuyện này sẽ chỉ có mình và ông ta biết.”
Nghĩ một hồi ông ta thầm khẳng định nhưng ông ta đâu biết được đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài của anh.
Ngủ dậy nhìn đồng hồ, cô không ngờ mình lại ngủ đến tận gần trưa thế này đây.

Cô bây giờ có phải là quá lười rồi không.

Cả ngày chỉ biết ăn và ngủ nhỡ thành heo giống mình nói trước đây thì sao? Cô bật dậy lấy điện thoại gọi cho Nhã Kì.
- Alo, nè hôm nay chúng ta đi tập thể dục đi.
- Ủa hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà cậu lại tập thể dục.

Bộ bị lên cơn hả?
- Tớ sợ nếu cứ tiếp tục như này tớ sẽ thành heo mất
- Cậu cuối cùng cũng có ngày hôm nay.

Haha
- Thôi đừng đùa nữa tớ sắp bị ngải heo rồi cậu mau đến đón tớ đi
- Cậu chưa đánh răng mà giục tớ cái gì?
- C...cậu sao cậu biết? Cô đảo mắt chột dạ nói
- Tớ còn lạ cậu hay sao, mau chuẩn bị đi bổn cung đến đón ngươi đây
- Biết rồi thưa hoàng hậu nương nương.

Nói xong cô tắt máy bước vào nhà vệ sinh.

Nhã Kì đúng là thích ăn thật nhưng cô lại không lười vận động như ai kia.

Ngày nào cô cũng tập thể dục và chạy bộ thường xuyên nên thân hình của cô...!mlem mlem ba vòng hoàn hảo.

Không hiểu sao cô ăn nhiều vậy nhưng chiếc bụng của cô cũng phẳng tắp không một cút mỡ thừa khác với Nhã Kì là một chiếc bụng chắc nịch thon gọn.
Thay đồ xong vừa kịp lúc chiếc xe BMW màu trắng của Nhã Kì đứng trước cửa Cao gia đợi cô.

Cô mặc một chiếc áo crop top màu trắng tay áo ngắn làm lộ ra cánh tay trắng ngần của cô, phối cùng chiếc quần baggy đơn giản năng động với gương mặt mộc thanh tao quyến rũ của cô hoà lại nhìn thật sự rất cuốn hút a.

Nhã Kì cũng mặc giống cô vậy vì hai người nhấn tin hẹn nhau mà, nhưng khác là cô lại không còn vẻ mặt tinh nghịch lanh lợi như trước nữa thay vào đó càng ngày cô càng giống một thiếu nữ trưởng thành hơn, trông cô bây giờ cũng thật là hấp dẫn đi.
Đi đến chiếc xe sang đang chờ mình, Giao Uyên chạy nhanh bước lên xe
- Tự nhiên lại không muốn đưa cậu đi nữa
- Gì zậy? Muốn tui thành heo bà mới chịu hả?
- Nhịn cậu mờ lem quá tớ chỉ muốn chiêm ngưỡng một mình thôi, đến đó lại bao nhiêu cặp mắt dòm cậu thật sự muốn đánh người mà
- Làm quá lên zạy má, mau mau lái xe đi nhanh đi
Nói xong Nhã Kì gương mặt không đành khởi động chiếc xe lái đi rời khỏi Cao gia đến phòng tập yoga của bác cô.

Chỗ mà cô hay tập là của bác Nhã Kì mở từ lâu để kinh doanh phòng tập cũng có phòng tập grym nữa.
Đến nơi hai người bước vào trong.

Nhã Kì đặt hẳn phòng riêng nếu bình thường một phòng khá là lớn có thể chứa 8 người nhưng mà vì cô không thích ai nhìn bạn mình nhiều nên cô đặt phòng riêng cho tiện.
- Ơ Giao Uyên, là cô sao?
Một giọng nói của ai đó vang lên khá xa gọi tên cô.

Cứ tưởng là nhầm lẫn gì đó cô cứ bước đi cho đến khi người con trai đó vỗ vai cô.

Quay lại nhìn, thì ra là hắn.