Chào hỏi người lớn trong Hứa gia xong được sự cho phép, Giao Uyên liền cất hân lên đi đến phòng của Hứa Nhã Kì.
Đứng trước cửa phòng cô đã gọi hai tiếng nhưng không thấy lời đáp, cô lại gõ cửa nói
- Tiểu Kì, tớ vào đấy nhé.
Mở cưar đi vào trong, cô cũng không thays căn phòng xa lạ gì, tiến thêm vài bước cô thấy chiếc giường lớn kia lại chứa những hai cô gái vẫn còn say giấc.
“Tiểu…Băng? Vậy là mình đoán không sai…”
Không mấy bất ngờ, Giao Uyên tuỳ tiện ngồi xuống ghế trong phòng, vắt chéo chân nhìn vọn họ mà ngẫm.
“Vậy mà lại dấu mình…? Hai người kia thì thôi đi đến cả tiểu Kì…rốt cuộc là chuyện gì?”
Reng reng reng
Tiếng điện thoại reo lên đánh thức giấ ngủ của Hứa Nhã Kì, cô mơ màng với tay lấy chiếc điện thoại mắt díu lại không nhìn đã trượt máy
- Alo…
1 giây, 2 giây không thấy hồi đáp cô lại tiếp tục nói
- Alo…
Nhíu mày, cô mở mắt nhìn vào chiếc điện thoại, màn hình đen thui không hề hiện hình ảnh cuộc gọi, mở máy lên cũng không thấy cô bực dọc bật dậy
- Là máy của tiểu…
Bỗng người cô bị đơ, trước mắt cô là một cô gái với gương mặt sắc xảo, vắt chân dáng ngồi như một vị nữ hoàng cao quý.
Cô gái nhìn cô không có lấy một nụ cười, gương mặt lạnh lùng không chút biểu tình thừa thải.
- Mặt trời mọc đến mông cậu rồi đấy.
Giao Uyên đi đến nằm ngang trên chiếc giường lớn, cô nói khá lớn tiếng nằm trên người hai cô gái.
- Khóc nhiều thế?
Gương mặt vẫn điềm tĩnh, cô nhìn Triệu Băng Băng cất tiếng hỏi.
Hai cô gái ngơ ngác nhìn cô như thể sinh vật lạ khiến cô nhướng mày, cô nhếch môi nói
- Gì đây? Không chào đón bổn cung hay gì?
- Cậu đến lâu chưa?
Hứa Nhã Kì bước xuống giường, cô cười cười cất tiếng hỏi Giao Uyên.
Triệu Băng Băng cũn nhanh chóng nói tiếp nụ cười y hệt người ban nãy
- Sao không gọi bọn tớ dậy?
Cô không nói gì đứng dậy người hơi dựa vào chiếc tủ cạnh giường khoanh tay nói
- Đánh răng đi, xong chúng ta nói chuyện sau.
Một khung cảnh ba người đứng chung có chút căng thẳng, nhưng sự căng thẳng này chỉ riêng hai cô gái vừa dậy mới thấy.
Giao Uyên đảo mắt nhìn thấy thái độ của bọn họ như vậy lại thêm nghi.
- Ùm đợi một chút bọn tớ xong ngay đây.
Nói xong Hứa Nhã Kì kéo Triệu Băng Băng vào phòng vệ sinh.
…
Trong căn phòng dành cho tổng thống
Người đàn ông ngồi trên ghế dáng vẻ phong lưu, anh ta nhấc tay đẩy một chồng tài liệu gồ gề.
- Tất cả?
Giọng nói trầm lạnh phía trước truyền tới, người đàn ông vắt chéo chân đáp lại
- Gần như là vậy, bây giờ tôi mới biết là cô ta gốc nước mình đấy.
Mathieu ngả người ra phía sau, điệu bộ lười biếng nói.
Cao Lãnh Khang nhìn về phía anh ta, mắt nhẹ lướt qua đống giấy kia rồi thu lại đôi con ngươi sắc lẹm.
- Em gái, có không?
- Có, cô gái đó họ Triệu, bọn họ mới về nước tuần trước.
Nước ta xét ra thì vừa có một gia đình họ Triệu biến mất, có thể là cô ta bị phát hiện rồi trốn đi.
- Có người bảo hộ, điều tra tên đó đi.
Nhàn nhạt cất tiếng, anh đưng dậy cất chân tiến về phía cánh cửa.
Dylan im lặng từ nãy giờ cũng lên tiếng, hạ thấp giọng, gương mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc
- Biết đâu là người Phi Long, nhỉ?
- Ừm.
Mà cậu đi đâu vậy? Cô ấy còn chưa đến mà?_Mathieu ngồi dậy hỏi Cao Lãnh Khang
Cao Lãnh Khang không nói gì, anh quay ra nhì hai con người ngồi kia.
Thấy vậy Dylan nhếch môi, anh ta ngồi dậy nói, sắc mặt có chút bỡn cợt
- Bonnie, mối tình đầu của cậu.
Cao Lãnh Khang không nói gì, sắc mặt lại lạnh hơn, anh mở cửa định đi ra ngoài, đột nhiên có một cô gái xuất hiện ngay trước cánh cửa.
- A…Jordan!
Cô gái đứng trước cửa cười tươi đến tít cả mắt, cô ta vội vàng tiến đến ôm lấy cổ của người đàn ông trước mặt.
- Bonnie, cô nên biết là cậu ta đã có vị hôn phu chứ? Nếu Emma biết chắc hẳn sẽ nổi giận gây chiến với gia tộc cô thì lúc đó…chậc…
Đôi mắt Mathieu trở nên không thiện, anh ta vẫn giữ vẻ tà trên người mà nói, giọng nữ nhân lại vang lên đáp
- Xì…kệ cô ta đi, tôi với Jordan mới là chân ái đúng không?
Cô gái kia cười tươi nhìn Cao Lãnh Khang nói, anh đen mặt, động tác nhanh chóng gỡ tay cô gái kia ra hạ giọng, lạnh nhạt nói.
- Chừng mực.
- G…gì đây? Mới xa nhau 3 năm mà anh lại tạo khoảng cách thế này hả?
Cao Lãnh Khang nhướn mày, anh không nói gì trực tiếp đi ngang qua cô gái kia.
- Tên mặt đá kia lúc nào cũng trưng ra cái mặt ghét chết đi được.
Đi vào trong, cô gái kia ngồi xuống đối diện Mathieu cầm lấy quả táo gần đó không dè chừng cắn một miếng.
- Cô đừng giở trò nữa, không tới công chuyện lại phiền.
- Gì đây? Mathieu nhà ta hôm nay lại biết buồn à? Hiếm đấy, lại vì nhỏ kia sao?
- Bọn họ sẽ huỷ hôn ước, như lần trước cậu ta huỷ hôn với đại tiểu thư nhà họ Tô.
- Sao lại so sánh cô ta với nhỏ đó, Emma ừn, tôi ghét cô ta nhưng mà sự thật cô ta là một người tài năng đặt vào chữ hiếm.
Tô Tử Yên? Một con kiến mà thôi.
Bĩu mỗi, giọng điệu cô gái vô cùng khinh thường, cô ta tuỳ tiện nằm xuống gác chân lên vành ghế, cô ta lại nói tiếp
- Mà sao cậu lại chắc chắn vậy?
- Sớm muộn gì cô ấy cũng là của tôi, Jordan cậu ta không cần nhưng tôi thì có.
- Có cách à? Nhanh vậy? Như thế này là dở rồi Mathieu.
Như thể Jordan đầu đầy màu xanh ấy.
- Dù sao thì cậu ta là thích người khác.
Mathieu bỉnh thản thở ra một câu, nghe xong cô gái kia lập tức bật dậy, cô ta tròn xoe mắt hỏi
- Cái gì? Thích người khác?
- Cô vẫn như cũ nhỉ, con người mù thông tin như cô sao có thể sống bao nhiêu năm trong giới mà không nghẻo nhỉ?
Mathieu cười nửa miệng, anh làm vẻ khinh bỉ nói với cô gái phía đối diện mình.
Cô ta cau có cất tiếng gianh hồ nói
- Tên điên này, đừng có trù bà, vào vấn đề chính đi.
- Cậu ta không nói, nhưng mà thái độ của cậu ta với cô ấy đúng chỉ có một, chưa bao giờ tôi thấy cậu ta thực sự quan tâm đến một người như thế.
Là em họ cậu ta, nhưng mà ai biết được thực sự chỉ là mối quan hệ đó, có khi họ đang ngầm…
- Em…em họ á? Cậu bị điên à?
- Điên cái đầu cô, tóm lại cô ấy xinh và tốt tính hơn cô gấp vạn lần.
- Câm mồm và tiếp tục nói đi.
- À, đúng rồi, thông minh nữa, thông minh giống hệt với cậu ta luôn, có khi là em ruột nhỉ?
- Đến mức như vậy? Tình địch mới hay bạn mới đây? Thật khó chọn a.
….
Tại nhà hàng 5 sao
Giao Uyên, Triệu Băng Băng và Hứa Nhã Kì ngồi chung trên một chiếc bàn vừa đủ.
- Ăn đi, mặt tớ có đồ ăn à?
Thấy Hứa Nhã Kì và Triệu Băng Băng cứ nhìn mình, Giao Uyên mệt mỏi cất tiếng
- Các cậu sao lại dấu tớ? Chuyện Lâm Hàn…
- Khụ khụ…
Triệu Băng Băng đang nhai thức ăn nghe cô nói liền bị sặc.
- Tớ biết hết rồi, dấu không có tác dụng, tốt nhất là nên nói hết với tớ trước khi tớ nhắc lại.
Cô lạnh giọng nói, gương mặt lạnh tanh không rõ cảm xúc.
Hai người còn lại nhìn cô liền cảm thấy mình đang bị một không khí áp đảo vô hình hình mà nặng nề.
Triệu Băng Băng nhìn cô dáng vẻ chột dạ, đôi mắt vẫn sưng hơi đỏ, nhanh chóng gương mặt đã thành ra ảm đạm.
Giao Uyên không vội nói thêm, cô nhìn hai cô gái phía trước nhằm chờ đợi câu trả lời.
- Thì ra là cậu biết hết rồi sao…chuyện Lâm Hàn vẫn thích cậu…tớ sợ nói ra cậu sẽ vì vậy mà khó xử.
- Ha…haha.
Giao Uyên đột nhiên cười lớn khiến hai cô gái kia vô cùng hoang mang mà thắc mắc.
Cô cười xong lại tiếp tục nói, miệng không thể không cười
- Cậu hâm à? Lâm Hàn thích tớ á? Làm gì có chuyện đấy.
- Uyên Uyên, cậu đ…
Hứa Nhã Kì thấy cô nói vậy liền lên tiếng nhưng lời nói ngay lập tức bị cô cắt ngang
- Tiểu Kì, để tớ nói đã.
Lúc trước, tớ biết là tên kia vẫn còn thích tớ nhưng mà tớ không quan tâm thôi, kể từ lúc có cậu, anh ta thực sự đã thay đổi đấy.
- Thay đổi sao…
Triệu Băng Băng cười khổ, mặt cúi xuống nước mắt lưng tròng nhỏ giọng nói.
Giao Uyên vẫn cười chậm rãi nói
- Cậu không biết sao? Thực sự là tớ đã nghĩ anh ta tìm cậu lại để chơi đùa như mấy cô gái khác nên tớ mới nhắc nhở anh ta ngày hôm đó, nhưng mà lúc anh ta hỏi cậu, tớ thấy sự chân thành trong mắt anh ta.
Dừng một chút, cô tủm tỉm nói tiếp
- Quả nhiên tớ đoán không sai, anh ta thật lòng với cậu đấy.
Cậu không biết đâu, 2 giờ sáng nay tự nhiên anh ta gọi đến khóc lóc kể hết mọi chuyện cho tớ nghe, còn bảo tớ trả cậu cho anh ta, giọng điệu còn say xỉn, mà cậu biết đấy, lời nói khi say là một lời nói chiếm nhiều sự chân thành.
- Cậu…nói thật sao?
Triệu Băng Băng ngẩng đầu, đôi con ngươi mở to bất ngờ hỏi.
Hứa Nhã Kì cũng tròn xoe mắt nhìn Giao Uyên điệu bộ bất ngờ không kém gì cô gái kia.
- Anh ta ở đằng kia kìa..