Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 1: Bị Gây Sự Vô Cớ






Cộc cộc..
-Đại tiểu thư phu nhân và lão gia gọi người xuống dùng bữa sáng ạ!
-Vâng chị đợi em chút em xuống liền đây.
Từ trên cầu thang một cô gái với mái tóc màu bạch kim, khuôn mặt có đường nét ngũ quan tinh xảo, đôi môi hồng ngọt ngào, đặc biệt cùng với đôi mắt màu tím đẹp hút hồn, cô mặc chiếc áo sơ mi tay áo phồng và chiếc quần ống rộng đơn giản nhưng lại toát lên vẻ đẹp thanh lịch năng động kèm theo một chút huyền bí của cô
Giao Uyên bước xuống cầu thang đi đến phòng ăn.
Ngồi ngay chính giữa là ba cô Trương Quan Hồng, bên cạnh là mẹ kế của cô La Thanh Vân tiếp theo cạnh bà ấy là em gái cùng cha khác mẹ của cô Trương Thanh Hà.
Tiến đến bàn ăn trước khi đặt mông xuống chỗ ngồi, Giao Uyên cất giọng cung kính như thường ngày
-Con chào ba, mẹ
-Ngồi xuống ăn sáng còn đi học đi con
La Thanh Vân dịu dàng nói, Trương Quan Hồng chỉ ừm nhẹ rồi tiếp tục đọc dở tờ báo trên tay.
-Vâng ạ, cô nói
Giao Uyên ngồi xuống, chỗ của cô là vị trí bên cạnh Trương Quan Hồng và đối diện cô là mẹ kế.

Cô bắt đầu ăn món trứng ốp la bánh mì hằng ngày mà cô vẫn hay ăn.
Ăn xong, Trương Quan Hồng chở hai chị em đến trường để học.
Bước xuống xe trước mặt cô là một trong những ngôi trường danh giá bậc nhất Trung Quốc- trường đại học Thanh Hoa.
Hai người đi vào trường, như thường ngày mọi ánh mắt đều đổ dồn lên Giao Uyên đều không còn xa lạ gì bởi dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô khiến bao nhiêu chàng trai trong trường say mê.

-Uyên Uyên bên này bên này!
Một cô bé gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu và giọng nói tinh nghịch này chính là người bạn thân từ bé của cô Triệu Băng Băng.
-Cậu làm gì mà to tiếng vậy? Bớt dùm cái tính đó đi nha.
Cô vừa nói vừa đi đến mắt thì lườm nhẹ cô bạn cáu kỉnh này của mình.

Nghe bạn mình trách móc Băng Băng lảng tránh lại nói:
- Hìhì cậu nhìn xem, cậu lại đứng đầu hoa khôi của trường nè không những thế thành tích lại tiêu chuẩn thế này sao mình đuổi kịp cậu đây.
-Ồ thế sao cậu không chịu học đi suốt ngày chỉ biết ăn rồi có ngày cậu thành heo cho mà coi.
-Hứ, cậu không chịu dạy mình thì có đứng đó mà la mình nữa giận cậu luôn.
-Rồi rồi bà cô của tôi ơi, tôi dạy mà bà không tập trung là bà chết với tui đó nghe chưa, vừa nói cô vừa lấy ngón tay ẩn đầu Băng Băng.
-Biết rùi mà hihi.
Nói rồi cả hai bước đi đến phòng học ở gần cuối hành lang tầng một, cô và Băng Băng đều học ở bên khu khoa học công nghệ kĩ thuật .
——
Học đến gần trưa Giao Uyên cảm thấy hơi đói định rủ cô bạn thân của mình đi ăn một chút gì đó ở căng tin nhưng quay sang đã không thấy bóng dáng cô nhóc đó đâu, cô nghĩ
“Chắc lại đi gặp nam thần của mình rồi đây mà, hứ vì trai đẹp dám bỏ mặc tui bà cũng giỏi lắm”
Lắc đầu ngán ngẩm, cuối cùng cô cũng quyết định tự đi xuống căng tin một mình.
Đang đi giữa cầu thang, một giọng nói vang lên
- Ây dô, đây không phải là Trương Giao Uyên chị gái của con nhỏ Thanh Hà mặt đá kia sao?
Nghe thấy chất giọng đanh thép, chanh chua của ai đó nhắc tới tên em mình, cặp chân mày xinh đẹp khẽ cau lại cô quay lại nhìn người vừa cất tiếng nói.
Thì ra không ai khác đây là Vương Nhã Vy đứa con duy nhất của nhà họ Vương.

Cô ta vì gia thế giàu có nhất thành phố này của mình mà lên mặt hống hách, ương ngạnh khiến ai cũng phải chán ghét cái tính khó ưa của cô ta.
Tiếng tăm của cô ta vốn chẳng tốt đẹp gì lại hay đi bắt nạt mọi người trong trường không hề nể nang bất cứ người nào nên cô cũng không bất ngờ lắm, đi cùng cô ta cũng toàn là người tính tình hệt như cô ta, bọn họ bước đến trước mặt Giao Uyên, cô cũng đáp lại lời vừa nãy.
-Thì ra là Vương tiểu thư, cô có chuyện gì với em gái của tôi sao?
Vương Nhã Vy nghe xong thì khuôn mặt cô ta trở nên khinh bỉ, nhếch môi nói lời chế giễu cô
-Em gái? Không cùng mẹ mà cô vẫn gọi được con nhỏ đó là em được sao? Hơ hơ tôi nghĩ cô ta lại không coi cô như một người chị đâu…
-Ý cô là sao? Cô đừng có mà giở giọng kiểu đó.

Nếu cô không còn chuyện gì thì tôi có việc còn phải đi trước.
-Đứng lại.


Tôi đã cho cô đi chưa? Em gái cô hôm qua làm bổn tiểu thư bị thương không nhẹ, hôm nay không biết mặt mũi cô ta đâu.

Không phải cô là chị cô ta sao, thế thì chịu trách nhiệm thay cô ta đi.
Nói rồi cô ta cùng mấy người đằng sau tiến đến,cô ta giơ một tay lên tưởng chừng bàn tay ấy sắp chạm đến da mặt của cô thì bộp.
Bỗng bàn tay của cô ta bị một bàn tay khác giữ chặt trên không trung bất ngờ hơn người ngăn cô ta lại là Trung Quân, đại thiếu gia của nhà họ Trung và cũng là nam thần nổi tiếng trong trường.

Ánh mắt anh ta đùng đùng sát khí nhìn cô ta tức giận nói:
- Cô định làm gì cô ấy? Cô là chán sống rồi? Vương gia không ai dạy cô cách cư xử giống như một con người à mà cô cứ bậy đâu cắn đó vậy.
-Trung Quân anh làm gì vậy, anh vì con nhỏ quê mùa đó mà chửi em sao anh đừng quên ai mới...(là vị hôn thê của anh) lời chưa kịp nói anh ta đã chặn ngang:
-Cô muốn sống thì cút cho khuất mắt tôi nếu để tôi thấy cô bắt nạt ai thêm một lần nào nữa đặc biệt là cô ấy nếu không hậu quả chắc cô cũng biết.
Anh ta ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh trừng lên nhìn cô ta.
Vương Nhã Vy bị một màn trước mắt làm gương mặt kênh kiệu tối sầm lại, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người con gái vừa rồi mới rời đi.

Trong đầu không ngừng nghĩ những thứ dơ bẩn xấu xa.
“Hừ dám cướp anh Quân của tao, mày cứ chờ đi con điếm quê mùa, rồi sẽ có ngày chính tay tao sẽ hành chết mày!/!/!/”
Giao Uyên vẫn chưa load kịp thì bị Trung Quân dẫn đi lúc nào cũng không biết, không hề để ý.
Lúc tỉnh lại thì trước mặt cô đã là một khung cảnh khác đó là sân sau của ngôi trường.

Cô bây giờ mới để ý rằng mình đang bị một người con trai lạ dẫn đi lại còn bị cầm tay nữa chứ, giật mình vội vàng giật tay lại kháng cự.
-Này anh mau bỏ tay tôi ra.Cô vừa nói vừa giật tay lại.
Trung Quân cười cười nhìn cô nói

-Ồ, chuyện lúc nãy may là anh đến kịp lúc, em định lấy gì đền đáp đây?
-Chuyện lúc nãy...
Giao Uyên nhớ lại đúng là anh ta đến đúng lúc giúp cô không thì cô đã bị một bạt tai đau điếng dán vào mặt rồi.
- Đúng rồi chuyện lúc nãy là anh cứu tôi tôi cảm ơn….

tôi cũng sẽ trả ơn anh còn bây giờ tôi có chuyện phải đi trước rồi tạm biệt.
Cảm thấy chiếc bụng của mình đang không ngừng vùng vẫy biểu tình mong muốn được nhồi nhét thật nhiều thức ăn, nhớ lại cô vội chạy đi nhưng chưa kịp chạy mấy bước lại bị người còn trai kia kéo lại.
-Anh còn chưa nói xong mà em vội vàng đi đâu vậy?
-Tô...
Ọc ọc...tiếng bụng của cô đã nhanh hơn cô một bước cô ngại ngùng cúi đầu không nói gì nữa.

Anh nhìn một màn trước mắt thì không khỏi bật cười
-Thì ra là vậy, trùng hợp anh cũng đang đói để anh mời em đi ăn nhé?
- Thôi để tôi, a
Cô chưa kịp trả lời đã bị kéo đi một mạch đến căng tin.
————————————————————