Lộ Trình Minh Giới

Chương 10: Tế Đàn




Liên Hà :''Thế ngươi không nhận được tín hiệu truyền âm của ta hay sao?''

Hắn liền kiếm ngay một chuyện khác :''Kim Sí Điểu Cái đèn này làm bằng chất liệu gì nhỉ?''

''Tại sao ngươi lúc nào cũng không thèm nghe lời ta thế?''

Cửu Anh:''Ta đi dạo một chút thì có làm sao đâu?''

Tiểu Hồ :''Ngươi đừng có lo quá, cửu ca mạnh như thế huynh ấy sẽ không sao đâu.''

''Im đi các ngươi thì biết cái gì, không vì hai ngươi vướng tay vướng chân thì ta... !'' -Liên Hà kiềm chế bản thân dừng lại trước khi nói ra những lời không nên nói, hắn tức giận ném luôn cái hoa đăng đang làm xuống đất. Tiểu Hồ hoảng sợ ôm lấy Hắc Lang, chúng chạy đến nấp sau lưng Cửu Anh.

Hắc Lang :''Nè! Tên tiểu tử kia ngươi làm gì lớn tiếng vậy?''

''Ngươi có cần phải lớn tiếng như thế với muội ấy không?'' - Cửu Anh.

Liên Hà sau đó đã bình tâm hơn đôi chút và nhận ra thái độ của mình nhưng vẫn là không muốn mở lời, hắn khom xuống nhặt lại cái đèn rồi tiếp tục làm.

Cửu Anh đặt tay lên vai Tiểu Hồ quay đi :''Chúng ta đến bên kia xem đốt pháo nào, đừng để ý đến hắn''

Liên Hà quay lại thì không thấy ai có chút khó chịu :''Nói đi là đi thật sao? Cửu Anh giỏi lắm! Đợi khi về hoàng thành địa bàn của ta, ta xem lúc đó ngươi còn dám thái độ không. Thiệt là tức chết được mà, lúc nãy ném mạnh tay quá bây giờ phải làm lại cái hoa đăng khác nữa.''

Một ông lão gần đấy nhe răng cười với hắn:''Tiểu công tử, cần mua thêm giấy hoa không?''

''Mua cái gì mà mua, không làm nữa!''

''Bọn trẻ bây giờ thiếu kiên trì quá! Ta chưa từng thấy cái hoa đăng nào xấu như thế này.'' - Ông lão lắc đầu ngao ngán.

Cửu Anh :''Ở đây là nhân gian không phải chỗ dành cho chúng ta, các ngươi vẫn là nên thận trọng không nên chạy nhảy lung tung hiểu không?''

Hắc Lang :''Hiếm lắm mới có dịp tham gia những lễ hội náo nhiệt như thế ta chỉ đi xem một chút thôi rồi sẽ quay lại ngay mà, hai người cứ đi dạo đi.''

Tiểu Hồ :''Cửu ca muội muốn theo trông chừng tiểu Lang, huynh ấy hay gây chuyện lắm.''

Hắn thở dài :''Được rồi! Muội cẩn thận đấy. Tránh xa chỗ của bọn thiên chúng ra.''

Hai đứa trẻ hiếu động lần đầu được tham gia lễ hội chân tay không chịu ngồi yên cứ chạy nhảy lung tung ngoài phố khiến hắn chạy theo cũng không dễ dàng gì, chợt thấy có thứ gì đó động đậy trong tay áo Cửu Anh chưa kịp lấy ra thì thứ đó đã nhảy ra khỏi tay áo rơi xuống đường nhanh chân bỏ chạy. Hắn đuổi theo nó vào một góc vắng thì thấy La Chân ngồi dựa vào góc tường tối khóc thúc thít.

''Này, chuyện gì qua cũng đã qua rồi! Ngươi đừng quá bi thương!''

La Chân :''Ngươi còn cứu ta làm gì? Tại sao không để cho hắn đánh chết ta đi, như thế xuống hoàng tuyền ta có thể gặp được Thủy nhi.''

Cảm thấy nực cười với suy nghĩ của những tiểu yêu ở phàm thế chưa hiểu rõ về Ma giới Cửu Anh ngồi xuống từ tốn giải thích cho hắn :''Sau khi ngươi chết thì sẽ trở thành hồn linh không có linh thức thì làm sao tìm muội muội ngươi, ngươi tưởng chỉ cần chết là sẽ tự do tự tại thích đi đâu thì đi như lúc còn sống à? Đúng là suy nghĩ của bọn trẻ con.''

La Chân :''Thành Tử hộ pháp bọn họ sẽ không để yên cho ta, ta sớm muộn cũng phải chết thôi nhưng chuyện của ta tự khắc ta sẽ gánh. Ta sẽ không liên lụy thêm ai nữa hết.''

Cửu Anh bật cười thành tiếng :''Hắn với đám lâu la sợ rằng đời này kiếp này không có cơ hội xuất hiện trước mặt ngươi nữa.''

''Có thật không?''

''Không tin à?'' - Cửu Anh hỏi hắn.

''Ta tin, vì trước đây ra mặt chống đối với hắn không có ai thoát chết cả.''

Cửu Anh :''Ồ! Ngươi không thắc mắc ta dùng cách gì đuổi hắn đi và lý do tại sao hắn không xuất hiện nữa à?''

La Chân :''Không cần thiết phải biết, nếu ngươi muốn nói thì đã nói với ta rồi!''

''Không sinh hoài nghi sao? Là tuyệt đối tin tưởng ta!.'' - Tên này có hơi ngốc một chút nhưng lòng dạ được lắm, tiền kiếp của ta tu đến đỉnh cao của ma giới từng gặp qua vô số thiếu niên tu ma nhưng tâm cơ đơn giản như hắn chưa từng có một ai. 

Cửu Anh xòe bàn tay ra một cành hoa tử lan bằng linh khí tụ thành trong bàn tay y :''Nhìn rõ đi! Đây là chân thân của ta.''

La Chân nhìn đâm chiêu vào nguyên hình của Cửu Anh, trong các bậc cấp của yêu quái thì hoa yêu, thụ yêu là loại yêu vật có tư chất tệ nhất, đứng hàng cuối cùng của yêu giới có khi một phàm nhân cường tráng đánh bại một hoa yêu cả trăm năm cũng là chuyện bình thường vì thế tộc đó không bao giờ được coi trọng :''Thật khó tưởng tượng được một yêu hoa có thể tu luyện đến cảnh giới như thế.''

Hắn lấy xoa đầu La Chân rồi quay đi :''Chuyện trong tam giới không gì là không thể với lại ngươi còn quá trẻ, tiểu tử ta khuyên ngươi nhìn người phải nhìn bằng tâm, con đường thênh thang phía trước tự lo liệu lấy.''

La Chân :''Đợi đã! Chẳng phải ngươi nói muốn thu ta làm nô tài sao? Ngươi không cần ta nữa à?''

''Ồ! Lúc đó ngươi nói sẽ không phục một kẻ không có nội đan sao? Đừng đè nặng vấn đề ta cứu ngươi để trả ơn.''

La Chân đến quỳ gối dưới chân Cửu Anh :''Ta không còn nơi nào để đi cả, người thân duy nhất của ta cũng không còn trên cõi đời này nữa, ngươi có thể thu nhận ta được không.''

''Việc này.. Ngươi đây là thật lòng muốn theo ta? Không ngại nói với ngươi, bổn gia chẳng có bản lĩnh gì hết! Ma Huyết lúc trước ta cho ngươi là ta vô tình có được thôi.''- Tiểu quỷ này tư chất không tệ, tuổi trẻ như thế mở được tứ mạch so với tiểu hồ và tên hắc lang đần độn đó mà nói là một trời một vực, nhưng lai lịch hắn bất minh lúc trước ta tùy hứng nói thế không nghĩ hắn sẽ theo ta thật, hừm! Bây giờ nên làm gì đây.

''Ta không phải vì chuyện ma huyết mới đi theo người, tiền bối! Nếu người chịu thu nhận La Chân, La Chân tuyệt đối sẽ không hai lòng!''

Hắn nhíu mày nhìn thiếu niên quỳ dưới chân:''Xem như cho ngươi một cơ hội, cũng là cho ta một cơ hội, nếu sau này để ta phát hiện ngươi phản bội ta...'' - Đôi mắt Cửu Anh bắt đầu biến sắc.

Hắn vội vàng cắt lời :''Ta nguyện sẽ vùi thân vĩnh viễn ở Vong Xuyên.''

Cửu Anh nghe thế tâm trạng liền cảm thấy thoải mái :

''Đứng dậy đi, mà này ta nói trước ta vẫn chưa chính thức nhận ngươi làm đồ đệ đâu, bổn gia còn phải luyện lại nội đan nên tạm thời không có tâm trí nhận đệ tử, với lại tính khí của ta cũng rất khó chiều.''

La Chân :''Về khoản tu luyện ta vẫn duy trì phương pháp cũ của gia tộc, tạm thời sẽ không làm phiền đến người. Phải rồi, ta còn chưa được biết đại danh của người!''

''A Cửu!''

 ''Cửu ca! Nguy rồi, cửu ca Tiểu Hồ bị người ta bắt đi mất rồi!'' - Hắc Lang hớt hải chạy tới.

''Cái gì? Tại sao lại bị bắt? Ai bắt muội ấy? Ngươi nói chuyện không đầu đuôi gì hết vậy.''

Hắc Lang :''Lúc nãy ta và Tiểu Hồ có đi ngang một chỗ gọi là Thượng Tiên Đài và bọn ta dừng lại xem họ làm lễ tế trời,có một lão thần tiên trong đó lấy ra một cây sáo thổi bài nhạc đồng dao gì đó rất lạ khiến tất cả mọi người đau đầu dữ dội, Tiểu Hồ muội ấy bỗng nhiên biến về nguyên hình hồ ly nhảy bổ vào cắn một phàm nhân bị thương thế là họ vây lại bắt muội ấy, nói là sẽ lấy máu tế trời, cửu ca mau cứu muội ấy đi.''

''Các ngươi... Chẳng phải ta đã dặn đừng có lại gần chỗ của đám thiên chúng sao? Mau lên dẫn ta đến đó.'

Một tế đàn được dựng ở giữa Thượng Tiên Đài ở xung quanh dân chúng đang tung hoa, dâng quả quanh đài, theo cách nói của họ là tế thiên cầu một năm an lành, ở giữa tế đàn xác một con hồ ly trắng nằm bất động cùng với một lão già râu tóc bạc phơ đang thổi sáo, sau lưng lão ấy là rất nhiều thiếu niên mặc y phục của Yên Vũ Đài.

La Chân :''Sư phụ có rất nhiều đệ tử tu tiên bây giờ chúng ta mà lên đó cướp người sẽ không thể trở ra đâu.

Hắc Lang :''Tính sao đây! còn có tận hai trưởng lão của Yên Vũ Sơn.''

Cửu Anh xé một mảnh tay áo dùng làm khăn che mặt:''Hai ngươi hãy tìm chỗ an toàn mà núp đi.''

Ngay lúc đó một bàn tay chụp lấy tay hắn lôi xệch vào một góc khuất gần đấy:''Ngươi điên à Cửu Anh? Ngươi định làm gì thế? Có biết một lát nữa thôi Sát Thần thiên tôn cũng xuất hiện khai mạch cho các đệ tử ưu tú của Yên Vũ Sơn không hả? Chán sống rồi à?''

Cửu Anh :''Thế ngươi bảo ta để hắn rút cạn máu của Tiểu Hồ tế thiên à? Ngươi chỉ cần mắt nhắm mắt mở coi như không biết chuyện gì đi.''

Liên Hà túm chặt tay hắn dồn cả người vào tường :''Định cứu người sao? Giỏi nhỉ? Trên người không còn một chút ma nguyên và ma khí đòi xông lên Thượng Tiên Đài? Lúc đó ai sẽ cứu ngươi? Nói xem.''

''Thế ngươi bảo ta làm sao đây? Đứng nhìn như một người xa lạ hay sao?''

Liên Hà nhìn La Chân rồi nhìn qua Hắc Lang, hắn nhỏ giọng hơn một chút đủ để Cửu Anh nghe thấy:''Ngươi tưởng Cùng Kỳ giúp ngươi trọng sinh dễ dàng lắm sao? Ngươi đã bao giờ tận mắt nhìn thấy hắn vất vả trăm phương ngàn kế thu thập lại từng mảnh linh khí của ngươi phân tán khắp tam giới chưa? Nghe ta Cửu Anh, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt như thế này mà vứt bỏ công sức của đại ca ngươi.''

''Làm sao ta có thể đứng nhìn người bên cạnh ta chết được?''

Liên Hà nghe thế liền dùng sức hai tay bấu chặt vào vai hắn, linh kiếm ở thắt lưng cử động liền biến hóa thành một dải lụa siết chặt lấy Cửu Anh :''Tha lỗi cho ta, ta cũng không thể đứng nhìn ngươi đi chết được.''

''Khốn kiếp! Kim Sí Điểu mau thu hồi thánh kiếm của ngươi lại. Thả bổn vương ra!''

Hắc Lang đứng run rẫy một hồi liền hóa thành dạng Sói, cuối người lấy đà phóng lên Thượng Tiên Đài trước mắt của Cửu Anh và La Chân.

Cửu Anh :''Tên đần này! Hắc Lang quay lại đi! La Chân mau đến giúp ta.''

La Chân chần chừ một chút nhưng cũng rút kiếm chạy đến tấn công Liên Hà. Tuy cũng khá bất ngờ nhưng hiện giờ ai chết hắn cũng thây kệ, Cửu Anh an toàn là được. Hắn dụng ma pháp siết chặt dải lụa tiên rồi quay qua phản công lại La Chân.

Trên Thượng Tiên Đài, Lăng Tiêu trưởng lão -  một kỳ nhân ở Yên Vũ Đài đang thắp nến chuẩn bị nghi lễ trên Tế Đàn. Thành Chủ của Phiến Hoa Thành và các gia tộc cao quý khác cũng đến dự đông đủ, tiểu thành chủ tương lai cầm trên tay đoản kiếm, dùng để gϊếŧ yêu quái tế thần theo lễ nghi.

Lăng Tiêu trưởng lão :''Giờ lành đã đến, đừng chậm trễ nữa, mau lấy máu yêu tế thần.''

Tiểu thành chủ bước đến giữa tế đàn giơ kiếm lên trước mặt Tiểu Hồ Ly. Tiếng gầm gú của Sói hoang khiến tất cả dân chúng phía sau la hét. Con sói lao về phía tiểu thành chủ nhỏ tuổi thì bị một lực cản vô hình đánh văng khỏi Tế Đàn, nó gầm gừ ngồi dậy, ánh mắt đầy kích động nhìn về phía con hồ ly trắng ở trước mặt.

Thành Chủ Phiến Hoa thành rút gươm ra chạy đến bảo vệ con hắn :''Nghiệt súc to gan dám xuất hiện ở Tế đàn còn định đả thương con trai ta.''

''Tiểu Huỳnh Tử, Tiểu Bằng, Giác Vũ lên cho ta!'' - Lăng Tiêu trưởng lão ra lệnh cho đệ tử Yên Vũ Đài. Ba tiểu đệ tử rút kiếm phi thân đến bố trận áp chế Hắc Lang, do sức mạnh lúc trước của ma huyết tồn tại trong cơ thể Hắc Lang hiện giờ cũng khá mạnh, hắn gầm lên mạnh mẽ phun ra ngọn lửa hắc ám chi hỏa vào đám người xung quanh. Phàm nhân dẫm đạp lên nhau lũ lượt bỏ chạy toán loạn khỏi Thượng Tiên đài.

Cửu Anh :''Hắc Lang đừng liên lụy người vô tội nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.''

Dường như không nghe thấy hắn điên cuồng phóng hỏa tất cả mọi thứ trước mắt. Ba tiểu tiên đạo hạnh chưa cao chưa đủ trình độ để đối phó với hắc ám chi hỏa. Lăng Tiêu trưởng phía sau vẫn hậu thuẫn cho chúng vẫn chưa muốn ra tay, đây là dịp tốt để ông ta kiểm tra năng lực của các môn sinh. Ông ta dùng truyền âm thuật gọi Liên Hà, không muốn gây thêm phiền phức hắn nhanh chóng dùng một chưởng đánh mạnh vào La Chân.

''Cửu Anh ngoan ngoãn ở đây! Ta lên đó xem tình hình, nếu có thể ta hứa sẽ cứu hai huynh đệ bọn chúng.''

Cửu Anh :''Nếu chúng có mệnh hệ gì.. Ta sẽ cho Yên Vũ Đài các ngươi cùng xuống Linh giới.''