*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi làm lại sau kỳ nghỉ, Edwin và các đồng nghiệp tăng ca chung cùng đi ăn tối. Bấy giờ mọi người đã thay đổi cách nhìn với anh bạn đồng nghiệp ngoại lai tây trang phẳng phiu lịch lãm hơn người. Sau khi nghe Edwin kể vắn tắt về chuyến đi, có người gào “Đánh giá trước khi cưới đó!” Edwin chẳng mấy áp lực, cảm thấy hoà hợp không khác gì những ngày bình yên, nhưng chữ “cưới” vẫn nhảy lam-ba-đa trên đầu quả tim, khêu nên vài trông mong mà anh biết là hãy quá sớm. Thời điểm cởi áo khoác, Đại Vĩ – người cuồng đồng hồ, rú lên hỏi liệu cái trên tay anh có phải là 5170J không, Edwin khiêm nhường bảo đây là quà mừng tuổi, mấy người họ lại trêu Edwin, tuy không hiểu “Thước đo biến hình” hay “thể nghiệm cuộc sống”, nhưng vẫn bị chọc cho phát ngượng tía tai.
Patek Philippe 5170J
Kể từ lần chữ “cưới” chui vào tai, Edwin nhìn tới đâu cũng thấy khác lạ, dường như cả hai đã nghiễm nhiên đi đến giai đoạn chung sống ổn định. Từng vật phẩm lần lượt dọn ra hoặc vào chỗ họ sống, chừng như đảo loạn xếp đặt đồ dùng cốt để lại hơi thở cá nhân đồng thời tương hợp thói quen sinh hoạt của nhau.
Điều đó thể hiện rõ nhất trên bàn cơm, khẩu vị bất đồng, Giang Miểu thin thích ăn nhạt còn Edwin ưa đậm đà. Ban đầu tần suất gặp mặt mỗi tuần một lần, Giang Miểu còn nhịn được, nhưng đến nay, theo như lời cô là “Gặp Dabao mỗi ngày, ai nấu người đó quyết”, Edwin hiểu vế sau, chọn lọc lờ đi lời thoại nổi tiếng trong quảng cáo ở vế trước. Nhưng kể cả với giải pháp này, cả hai vẫn khác biệt. Hễ Edwin đảm đương bếp núc là băn khoăn khẩu vị của Giang Miểu, còn cô tự nghiên cứu các món có thể tiện dùng nước sốt, chẳng hạn như bít tết, hải sản hấp, mì Ý các kiểu. Các lọ lớn bé chứa các loại gia vị đa dạng, tiêu đen truyền thống, muối biển, thử nghiệm nước sốt chanh lựu.
都大宝天天见, xuất phát từ quảng cáo sản phẩm Dabao bên Trung, câu tagline của nó là “Muốn có làn da đẹp, hãy gặp Dabao mỗi ngày.” – 要想皮肤好, 大宝天天见
Giang Miểu hay mở nhạc khi sáng tác, khi thoảng bật dàn loa, Edwin lên lầu dặn Giang Miểu mấy tiếng nữa kêu anh, đoạn đeo nút bịt tai đi ngủ. Hôm sau thức giấc thấy Giang Miểu đứng kéo màn cửa, chẳng biết cô vừa tỉnh hay chưa hề ngủ.
Giang Miểu phân rõ nặng nhẹ, chưa từng lơ là nhiệm vụ gọi anh dậy. So với âm nhạc bật ngoài, mâu thuẫn gay gắt nhất chính là việc đặt bừa mắt kính của Giang Miểu. Cô quen thói ngồi đâu bạ đó, Edwin không nhìn nổi đồ đạc rải rác lung tung, bóng gió nhắc qua mấy bận nhưng vô ích. Cam chịu mua một thùng đựng đồ bằng nỉ, mỗi ngày nhặt đồ sau mông cô. Giang Miểu phát giận một lần, cô khăng khăng việc này có lý của mình, cô nhớ lần cuối mình để đồ ở đâu, chỉ trích anh cất đi sẽ khiến mình không thể tìm thấy chúng khi cần. Edwin buột miệng: “Thế sao mắt kính em vỡ?” Trước khi Giang Miểu lộ ra vẻ khó tin, anh đã hối lỗi trước.
“Xin lỗi.” Edwin không thốt nên lời “Anh làm điều này vì tốt cho em”.
Giang Miểu nuốt ngược câu “Cần cậu lo chắc” chực bên miệng.
“Không sao.”
“Tôi tha thứ cho cậu.”
Edwin đành phải khắc phục chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế trong vụ này.
Tương tự, Giang Miểu chưa bao giờ nghĩ đến việc khơi chuyện anh hay đặt bừa quần áo lên lưng ghế. Hồi xưa cô sẽ treo từng cái vào tủ sau khi càm ràm chán chê, nhưng sau này cô dứt khoát giắt sợi dây ở góc phòng khách, treo lên những chiếc móc áo bằng da lộn màu đen tương tự cho anh sắp xếp.
Gần đây Giang Miểu đang lên kế hoạch biển diễn nghệ thuật. Cô liên hệ với người nghệ sĩ mới mà mình đã gặp tại một sự kiện, sau khi hoạch định chủ đề rõ ràng, gần đây thường gặp gỡ để bàn thêm về những ý tưởng tiếp theo. Dễ nhận ra tâm trạng cô cải thiện rõ rệt, không chỉ trên việc thèm ăn mà còn toát ra ngoài diện mạo, thường xuyên nghe cô huýt sao ngân nga khi cắt bánh mì, lâu lâu còn thấy bóng dáng ấy nhún theo điệu Rumba. Nét hoạt bát hồi lâu không thấy cũng mang đến vài gánh nặng ngọt ngào.
Có hôm Edwin hỏi cô muốn ăn gì, câu trả lời của cô là một đứa trẻ ba tháng tuổi, lố một ngày cũng không duyệt. Edwin tét mông cô ra hiệu nghiêm túc, thay vào đó cô lại lôi một bài thơ để anh học thuộc lòng. Anh đang tụng thơ ngon lành, Giang Miểu duỗi tay quấy rối dưới chăn. Thường thì cuối cùng cả hai đều bỏ bữa, theo ý nghĩa nào đó thì vấn đề đã được dàn xếp trá hình.
Điều khiến Edwin buồn cười nhất là tình trạng phòng cho khách. Hiện nay phòng ngủ phụ đã biến tướng thành chỗ ở quen thuộc của anh, từ khi được phát cho áo ngủ và dép lê, anh còn vòi được khăn lông và ngăn kéo cho riêng mình. Định nghĩa về phòng ngủ chính cũng trở nên không thống nhất, rõ ràng ban đêm anh vào cửa khác, song sau cùng vẫn ngủ cùng Giang Miểu là chủ yếu. Nguyên do đằng sau là vì Giang Miểu mất ngủ sẽ chui vào phòng anh. Ban đầu anh còn giật nảy mình vì chạm phải làn da lạnh tanh, cả hai lặng im đối mặt trong bóng tối mờ căm. Edwin bất đắc dĩ tạo cớ hộ cô: “Anh gặp ác mộng, em ôm anh cái nhé”, đồng thời phối hợp vươn tay. Qủa thật Giang Miểu dùng tư thế trợ giúp để chui vào lòng anh. Số lượng tăng lên tạo nên sự khác biệt. Khi Giang Miểu lại lẻn vào lúc nửa đêm, anh mơ màng ôm cô sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa hệt như phản xạ có điều kiện, kèm nhèm với tay tới công tắc bên giường, tắt đèn ngủ.
Chú thích:
— Câu “Làm lại” ở đầu chương, các bạn vui lòng hiểu theo nghĩa “Đi làm” trong tiếng Quảng Đông, không phải ám chỉ chất lượng không đạt tiêu chuẩn phải gửi về để làm-lại