*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần một tháng kể từ khi nhận đơn của Edwin. Dù có đột phá trong ý tưởng nhưng Giang Miểu không muốn đốt cháy giai đoạn, cô dứt khoát dẹp mọi việc sang một bên, đặt một lòng vào điêu khắc. Điêu khắc không phải thế mạnh của cô, sức cô yếu, mài nhẵn tác phẩm cẩm thạch chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian hơn so với thạch cao mà cô hằng chuộng. Tạo hình, hoàn thiện, mài giũa, đánh bóng, hoàn thành nốt trong nay rồi Giang Miểu chụp ảnh, nhắn Edwin có rảnh thì tới studio nghiệm thu.
Đây đúng là một phòng làm việc thứ thiệt. Thời điểm Edwin đến nơi, Giang Miểu đang chế tác những đồ trang trí nhỏ bằng số vật liệu thừa lại. Trước khi tới khu xưởng bọc kính thuỷ tinh phải vượt qua bức mành rơm, lần đầu anh tới nó cuộn lại, giờ buông xuống ắt có nghĩa là “đang làm việc”. Sợi thừng cuốn mành được nhuộm thủ công, từ những kẽ hở lờ mờ lộ ra hình vẽ truyện ma phong cách Nhật, những hạt trân châu xỏ lỗ xâu vào dây rút, trông sơ là biết tác phẩm từ tay Giang Miểu. Edwin vén mành, bụi trong phòng kín bay tứ tung, anh lấy khẩu trang ra khỏi tủ, thay giày rồi bước vào. Nom cô mới làm nguyên mẫu, nhìn bản phác thảo thì đây là góc nhìn của cá thuỷ sinh khi nhìn qua ống kính mắt cá.
(*) Fisheye lens
Lúc làm việc Giang Miểu cực kỳ chăm chú, dẫu có nghe tiếng động cũng chẳng buồn ngước mắt, dứt xong một nét mới quay sang ngó anh. Bộ đồ lao động của cô là một cái yếm liền thân bằng vải bò mềm với cổ áo, cổ tay áo, ống quần dính toàn bột phấn, ống quần xắn lên để lộ sợi lắc chân vàng. Giang Miểu thích thả lỏng toàn thân khi sáng tạo, cổ áo tháo mấy chiếc cúc, bên trong mặc áo vest, nhìn là biết đang “thả rông”.
“Có phiền đến em không?” Anh nhận ra khối bàn tay đặt trên bàn. Người ta hay bảo dù có ý thức hay vô thức thì người sáng tạo vẫn hay chèn vài thông điệp cá nhân vào trong tác phẩm. Rành rành là các khớp xương và hình dạng khác biệt nhưng Edwin vẫn nhìn thấy bóng dáng Giang Miểu từ bức tượng này.
Vẻ mặt nghiêm túc sặc mùi cáu kỉnh của Giang Miểu ngoái sang, phát hiện người tới là anh thì giãn mày.
Dợm vươn tay cầm tác phẩm điêu khắc, thấy cô giật mình như thể vừa thoát khỏi thế giới nào đó, Edwin chuyển hướng gỡ mặt nạ bảo hộ của cô, nhấc kính chắn, ghìm chặt cằm cô áp môi lên, hôn vừa vội vừa sâu. Chung quanh bày bừa đồ nghề và tác phẩm, Giang Miểu muốn “tiến công” nhưng bị kiềm chế, di chuyển thế nào cũng không với tới, hôn mải miết đến độ nước bọt giàn giụa. Edwin đè cô lên tường cởi đồ, cô ngại bẩn nên đẩy ra, dẫn anh ra ngoài. Cởi giày, lột áo khoác, khi dắt díu nhau ra băng ghế gỗ thì đã cởi gần hết nút áo, đầu v* se đứng, áo xống lỏng lẻo dưới chân, lộ ra miếng vải mỏng tang giữa háng, đôi mắt đắm trong mê ly, dâm cùng cực.
Quần áo Edwin mãi chưa cởi hết, Giang Miểu cuống cuồng đè anh xuống tháo thắt lưng, kéo quần lót ra là ngậm vào liền. Giang Miểu khăng khăng tự mình nhún, mới đút vào hẩy mấy phát đã cạn lực nhũn người, khóc ri rí nài Edwin nắc đi. Edwin ưỡn người húc lên, Giang Miểu nằm trên ngực anh rên rỉ, anh nhủ bụng chắc kiếp trước mình mắc nợ cô nhiều lắm. Giang Miểu còn ậm ờ van vỉ “Sâu nữa đi….. ưm….nhanh lên…..” Edwin ngồi thẳng dậy, ghìm hai tay lên lưng cô, gảy lưỡi lên hàm trên của cô, hạ thân di chuyển hùng hục, càng ngờ rằng ắt mình đã ném mìn nổ tung phần mộ tổ tiên cô nên giờ mới phải làm tôi tớ khúm núm thế này. Nghĩ tới đó, anh bạnh chân cô ra, chịch hăng đến mức cô ú ớ mất kiểm soát.
……
Vần vò xong thì mặt trời đã ngủ, Giang Miểu thường xuyên qua đêm tại studio nên phòng tắm có đủ từ vòi sen đến khăn tắm. Edwin thổi tắt giấy nến thơm, định đưa cô về nhà. Giang Miểu tròng vào áo thun trắng ngắn tay có chất vải mùa hè, Edwin e cô lạnh, nằng nặc choàng cho cô khăn quàng của mình, chẳng biết tại sao cô lại dở chứng nhất quyết không chịu. Đã sớm nếm trải cái nết trẻ bướng này nên Edwin véo eo, cúi đầu liếm ngực cô ướt mem, ngón tay kẹp hai đầu v* nhéo mạnh, dằn lưỡi đánh vòng. Lớp áo mỏng tang dính nước miếng trở nên trong suốt, Giang Miểu bị “dạy dỗ” cho nhũn chân, sau cùng phải mặc áo khoác của Edwin xuống lầu.
“Đừng hòng khống chế tôi!” Giang Miểu lên xe là đề ra luật, đe nẹt như thể mình hung dữ lắm.
“Ừa, ban nãy là tôi năn nỉ em.” Bậc thầy bợ đít cấp quốc gia – Edwin nghe lời răm rắp.
Giang Miểu mém sặc, hồi lâu mới thốt: “Lời này của cậu khó đỡ quá”.