Ôn Tuyết thấy người vừa đẩy mình là Nguyên Nhị thì trở nên tức giận.
“Nguyên Nhị, cô điên rồi sao.” Cô ta trừng lớn hai mắt, bộ dáng giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. “Nguyên Nhị, cô đang tìm chết có phải không? Cô có tin tôi lập tức bảo ba của tôi sa thải cô luôn không, khiến cho cô từ nay về sau không thể xin vào bất cứ chỗ nào nữa.”
Cô ta há miệng thét to, người xung quanh không hẹn cùng nhìn lại đây.
Nguyên Nhị không cam lòng yếu thế, trừng trở lại. “Làm đi! Ai sợ ai.”
Quấn ai không quấn cố tình lại quấn người đàn ông của cô, cái này thì bảo cô làm sao có thể nhẫn nhịn được.
“Cô…”
“Tránh ra.” Nguyên Nhị vẻ mặt khó chịu. “Bộp” một tiếng đánh rơi đôi tay đang chỉ vào mình. “Ai cho phép cô quấn lấy người đàn ông của tôi. Cũng không chịu nhìn lại khuôn mặt của mình xem, bôi bôi trét trét giống như cái mông khỉ.”
Ôn Tuyết nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Mục Nghiên Chi, đột nhiên cười lạnh một tiếng. “A! Đàn ông của cô? Nguyên Nhị, cô cũng quá đề cao bản thân mình rồi đấy. Cô chẳng qua cũng chỉ là một biên tập nho nhỏ, có thứ gì để người đàn ông có giá trị nhan sắc cao như thế này coi trọng? Cô đang đùa gì vậy.”
“Biên tập nho nhỏ thì sao…”
“Biên tập nho nhỏ thì sao?” Mục Nghiên Chi cắt ngang lời Nguyên Nhị. Anh duỗi tay ôm lấy cô gái đang chắn trước mặt kéo vào lòng, động tác vô cùng thân mật. Anh lạnh mặt nhìn về phía Ôn Tuyết đang kiêu ngạo ở kia, đáy mắt càng lúc càng lạnh lẽo, làm người không rét mà run. “Cô gái của tôi từ khi nào thì tới lượt cô xoi mói?”
“Anh…” Ôn Tuyết kinh ngạc. “Anh, anh thật sự là…”
Không chờ cô ta nói xong Nguyên Nhị đã hất cằm, lộ ra dáng vẻ đắc ý. “Đúng vậy, anh ấy chính là vị hôn phu của tôi, sao vậy? Hâm mộ, ghen tị hả?”
“Cô…”
“Cô cái gì mà cô. Tôi cũng không phải không có tên để cô gọi.”
“Nguyên Nhị…”
“Này! Ở đây.”
“Cô…”
“Đã bảo cô gọi tên tôi cơ mà, như thế nào lại quên nhanh như vậy?”
Liên tục bị Nguyên Nhị cắt ngang Ôn Tuyết tức giận đến mức muốn tắc thở, tính tình đại tiểu thư bị kích thích tới cực hạn. Cô ta cũng không quan tâm bây giờ là đang ở bên ngoài, cũng chẳng thèm để ý tới những người qua đường đang tò mò nhìn tới, cô ta giơ bàn tay được sơn đỏ chót lên, lúc hạ xuống còn mang theo sức mạnh, thậm chí còn cảm nhận được có làn gió lướt qua. Chẳng qua khi bàn tay cô ta cách khuôn mặt của Nguyên Nhị một khoảng thì bị một bàn tay to dùng sức bắt được.
Cánh tay truyền đến cơn đau, Ôn Tuyết trừng lớn hai mắt nhìn sắc mặt thâm trầm của Mục Nghiên Chi. Từ đôi mắt của anh cô ta có thể nhìn thấy hàn ý giống như một thanh kiếm lạnh lẽo đâm vào cơ thể. Cơ thể của cô ta bỗng dưng run lên, đôi chân cũng run rẩy.
Người đàn ông này thật khiến người ta sợ hãi.
“Anh…anh thả tôi ra.” Một chút tự tin khi nói chuyện cũng chẳng được bao nhiêu.
Ôn Tuyết dời tầm mắt sang phía Nguyên Nhị, chỉ thấy trên mặt cô không có chút sợ hãi nào, ngược lại khóe miệng còn lơ đãng hiện lên mỉm cười, bộ dáng đắc ý vô cùng.
Ôn Tuyết tránh thoát khỏi tay Mục Nghiên Chi, nhìn cánh tay đã đỏ lên một mảnh muốn phát giận rồi lại không dám.
Cô ta trừng mắt nhìn hai người trước mắt, cắn răng nói. “Các người cứ chờ đấy cho tôi.”
Nói xong thì dẫm giày cao gót, tức giận xoay người bỏ chạy.
Nguyên Nhị nhìn đôi giày cao gót rất có thể bị cô ta dẫm gãy bất cứ lúc nào kia, lắc đầu. “Có bệnh.”
“Được rồi, mặc kệ cô ta đi.” Cũng không biết khuôn mặt vốn đang lạnh lẽo của Mục Nghiên Chi đã trở nên ôn nhu từ lúc nào. Anh bất đắc dĩ xoa xoa đầu Nguyên Nhị. “Đừng để loại người như cô ta làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.”
“Hừ!”
Mục Nghiên Chi cười khẽ, đem người nhét vào ghế phụ.
Nguyên Nhị thắt dây an toàn, quay đầu nhìn người đang ngồi ở ghế lái. “Anh đổi xe từ lúc nào vậy?”
Nguyên Nhị nhìn một vòng trong xe, cười nói: “Mục đại thiếu gia ra tay quả nhiên không giống nhau, lại thêm một chiếc siêu xe mới. Trách không được cô gái nhà người ta vừa nhìn thấy đã muốn quấn lấy anh.”
Mục Nghiên Chi thắt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn cô với đôi mắt tràn đầy ý cười. “Anh mua nó vào tháng trước nhưng chỉ vừa lấy về. Nhưng mà…sao nghe lời này của em anh lại cảm nhận được vị chua trong đó nha?”
“A! Chữ chua viết như thế nào em cũng đã quên mất rồi.”
"Là một cô gái nhỏ mà cả ngày lộ ra sắc mặt khó coi thì sẽ xấu hơn đó.” Mục Nghiên Chi giơ tay nắm khuôn mặt cô.
Nguyên Nhị ngẩng đầu, không khách khí gạt tay anh ra. “Đừng có niết mặt em béo lên.”
“Ừm! Không niết béo, trực tiếp nuôi béo em.”
Nói xong thì khởi động xe.
Vốn còn cho rằng vì chuyện ngày hôm qua Ôn Tuyết sẽ chỉ ở phát tác một chút, mắng cô vài câu rồi thôi. Thế nhưng điều Nguyên Nhị không nghĩ tới chính là, chủ biên vừa tới đã gọi cô vào văn phòng, sau đó không cho phân trần trực tiếp bảo cô thu dọn đồ chạy lấy người.
“Chủ biên, có phải hay là vì Ôn Tuyết không?” Nguyên Nhị nắm chặt tay, kìm nén lửa giận trong lòng, cắn răng hỏi.
Sắc mặt chủ biên thay đổi, không tiện nói thẳng. “Nguyên Nhị, từ nay về sau khi ra ngoài làm việc thì không cần xúc động. Có những người cô đắc tội không nổi đâu, cũng không cần đắc tội với bọn họ. Xã hội này chính là cá lớn nuốt cá bé, tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi.”
Nguyên Nhị cười lạnh một tiếng. “Có những người tôi đắc tội không nổi?”
Hay cho câu có những người cô đắc tội không nổi đâu.
Có người chống lưng phải không? Nguyên Nhị cô cũng có, còn có rất nhiều là đằng khác.
Không thèm nói nhiều, Nguyên Nhị xoay người đi ra khỏi phòng của chủ biên. Bộ dáng của cô lúc này giống như muốn giết người, khiến những người xung quanh cũng phải giật nảy mình. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy Nguyên Nhị đi đến cạnh bàn Ôn Tuyết cầm lấy ly cà phê từ đỉnh đầu đổ xuống.
Tiếng thét chói tai trong văn phòng đặc biệt vang dội.
Ôn Tuyết thét chói tai đứng bật dậy, nhìn đầu sỏ gây tội. “Nguyên Nhị, cô muốn chết có phải không?”
“Ôn Tuyết.” Nguyên Nhị không cam lòng yếu thế. “Cô đừng quá đáng.”
Ôn Tuyết sửng sốt, chỉ vào mình. “Tôi quá đáng? Hiện tại không biết ai mới là người quá đáng đâu. Nguyên Nhị, là cô đừng nên quá đáng mới đúng. Tôi không đơn thuần chỉ khiến cô thất nghiệp mà còn có thể khiến cho tình trạng cô càng tồi tệ hơn nếu như còn dám chọc tức tôi.”
“Càng tệ hơn? Như thế nào, lại muốn đánh tôi hả?” Nguyên Nhị vô cùng chán ghét bộ dáng kiêu căng, ngạo mạn của Ôn Tuyết. Cô hất cằm nhìn cô ta. “Trước khi đánh tôi thì nên suy nghĩ cho kỹ.”
Ôn Tuyết giống như là nghe được chuyện cười, khóe miệng treo lên. “Tôi nên nghĩ kỹ chuyện gì? Nguyên Nhị, dẫm chết cô đối với tôi mà nói đó là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Nói xong cô ta làm trò trước mặt mọi người, giơ lên tay lên muốn đánh người.
“Dừng tay lại cho tôi.”
Bỗng dưng có một giọng nói giàu từ tính vang lên, mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra giọng nói. Nguyên Nhị quay đầu thấy người tới thì sửng sốt, lên tiếng gọi to: “Anh Tân An.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Phó Tân An bước nhanh tới, nhìn sắc mặt khó coi của Ôn Tuyết thì kéo Nguyên Nhị ra phía sau che chở. “Vị tiểu thư này, xin hỏi vì sao cô lại muốn đánh người?”
Ôn Tuyết nhận ra người đàn ông trước mặt, cũng đã nghe ba của mình nói qua.
Phó Tân An không đơn thuần chỉ là CEO của một công ty kiến trúc nổi tiếng mà còn là một nhà thiết kế trẻ chạm tay có thể phỏng. Mới hơn 20 tuổi đã có không ít tác phẩm tiêu biểu, hơn nữa bối cảnh và thực lực vô cùng hùng hậu. Tổ tiên anh ta là những vị tướng tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng mà tại sao một người có bối cảnh như anh ta lại quen với một người bình thường như Nguyên Nhị? Còn có thể khiến anh ta chủ động ra tay che chở?
Ôn Tuyết lập tức thay đổi sắc mặt, khéo léo mỉm cười. Chỉ là cafe từ trên trên tóc chảy xuống đã dính ướt quần áo cô ta, màu cafe đặc biệt rõ ràng, giờ phút này chỉ có thể dùng từ “chật vật” để hình dung.
“Phó tổng, là cô ta.” Ôn Tuyết chỉ vào Nguyên Nhị ở sau lưng Phó Tân An. “Là cô ta đổ cafe lên người tôi.”
Phó Tân An quay đầu lại nhìn Nguyên Nhị một cái, thấy cô ngo ngoe rục rịch thì lập tức trấn an. “Nhĩ Đóa, đừng nóng vội.”
Anh ta quay đầu nhìn về phía Ôn Tuyết: “Vị tiểu thư này, tôi có thể khẳng định cô đã làm ra chuyện gì đó mới khiến cho Nhĩ Đóa hành động như vậy.”
Ôn Tuyết không thể ngờ rằng Phó Tân An sẽ nói như vậy, không dám tin tưởng trừng lớn hai mắt, nhưng đối mặt với người đàn ông này cô ta không dám làm ra hành động gì lớn.
Ba thật vất vả mới mời được người này tới vì thế cô ta không thể đắc tội, nhưng không nghĩ tới chính là anh ta và Nguyên Nhị giống như rất quen thuộc. Hơn nữa cô ta có thể cảm nhận được trên người đàn ông này có một loại khí tràng rất gây áp lực cho người khác. Ôn Tuyết càng nghĩ càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Phó tổng, sao anh có thể nói như vậy! Hiện tại người bị hại là tôi.” Ôn Tuyết vừa nói vừa lộ ra bộ dáng đáng thương.
Cô ta cho rằng bộ dáng này sẽ khiến cho Phó Tân An thay đổi thái độ, nhưng mà cô ta đã sai rồi. Phó Tân An rõ ràng là đang đứng về phía Nguyên Nhị, những người đồng nghiệp xung quanh cũng đã nhìn ra nhưng không có ai dám tiến lên khuyên can, chỉ có Ôn Tuyết vẫn không nhìn ra mà thôi.
“Phó tổng, tuy rằng hai người là bạn bè nhưng anh cũng không thể thiên vị cô ta như vậy.” Ôn Tuyết cố ý vẩy vẩy sợi tóc ướt át. “Anh nhìn đầu của tôi đi, với bộ dáng này tôi làm sao có thể đi ra ngoài gặp người khác.”
Phó Tân An nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Tôi thiên vị thì sao nào? Cô ấy là người phụ nữ của lão đại nhà tôi, cũng chính là chị dâu của tôi. Vậy thì có lý do gì mà tôi không thể thiên vị?”
“Lão đại? Chị dâu?”
Ôn Tuyết chú ý tới trong cách nói chuyện của anh ta còn mang theo ngữ khí kính trọng. Cô ta ngây người, chờ tới lúc hoàn hồn thì sắc mặt đã trắng vài phần.
Người đàn ông có thể để cho Phó Tân An gọi một tiếng lão đại khẳng định không phải là người bình thường. Ôn Tuyết nhớ tới Mục Nghiên Chi và chiếc siêu xe kia, giống như hiểu rõ điều gì đó.
Người đàn ông ngày hôm qua không chỉ có tiền mà còn có địa vị.
Nhưng mà cô ta là một phóng viên thường xuyên phỏng vấn những người có sự nghiệp thành công, cũng thường xuyên tham gia những buổi tiệc của xã hội thượng lưu, thế nào lại chưa gặp qua người đàn ông kia?
Lúc cô ta đang rơi vào trầm tư thì Phó Tân An đã nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, vài phút sau có mấy người đi đến. Mấy người đó chính là ba của Ôn Tuyết và một vài vị cấp dưới của ông ta.
“Ba…”
Ôn Tuyết cho rằng chỗ dựa của mình đã tới, đang lúc muốn chạy qua làm nũng thì người vẫn luôn chiều chuộng cô ta vậy mà lại lườm cô ta một cái, còn trực tiếp lướt qua cô ta đi tới chỗ Phó Tân An.
Một khuôn mặt cười đến nhăn dúm dó. “Phó tổng, tôi vừa mới nhận được điện thoại của trợ lý Mục chủ tịch. Nghe nói tiểu nha đầu nhà ông ấy bị khi dễ, không biết…”
Phó Tân An nhìn ông rồi lại nhìn người phía sau mình ý bảo. “Tiểu nha đầu của Mục gia.”
“Này…hóa ra cô là người Mục gia.”
Vị giám đốc này làm thế nào cũng không nghĩ tới ở chỗ của mình lại có người của Mục gia.
Không chờ Nguyên Nhị trả lời Phó Tân An đã chen vào nói.
“Đúng vậy! Người anh trai mà Mục chủ tịch kính trọng nhất đó là Mục lão tướng quân, mà Nhĩ Đóa lại là tiểu nha đầu Mục lão tướng quân thương yêu nhất. Cô ấy ở Mục gia muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không nghĩ tới khi làm việc cho tờ tạp chí nho nhỏ của ông lại bị người ta khinh bỉ.”
Phó Tân An vừa dứt lời sắc mặt vị giám đốc kia đã trở nên trắng bệch.
Những thế hệ trước ở thủ đô này sao có thể không quen biết Mục lão tướng quân, ngay cả vị lãnh đạo cấp cao của Bùi thị cũng phải tôn kính ông ấy. Ông ta sao có thể không biết chứ?
Tầm mắt của vị giám đốc dừng trên người Nguyên Nhị.
Không nghĩ tới một tiểu nha đầu mộc mạc như thế này lại là cô gái được Mục lão tướng quân thương yêu nhất.
Vị giám đốc ngẩng đầu, trừng mắt nhìn con gái vừa gây ra họa cách đó không xa.
Nguyên Nhị cảm thấy Phó Tân An nói lời này có chút khoa trương, nhịn không được lôi kéo góc áo anh ta. “Anh Tân An, không khoa trương như vậy chứ.”
Nhiều lắm thì là được sủng ái một chút thôi.
Phó Tân An mỉm cười, gật đầu một cách chắc chắn. “Không hề.”