Lỗ Tai Nhỏ Của Anh

Chương 62




Mùa đông ở thủ đô vô cùng lạnh, từng cơn gió lạnh thấu xương thổi qua trên bầu trời. Những bông tuyết bay lả tả khắp nơi, bao phủ trên những cành cây, mặt đất cũng được phủ kín lớp tuyết dày.

Nhiệt độ trong phòng khác xa với bên ngoài, máy điều hòa thổi ra hơi ấm, nhiệt độ trong phòng cũng được tăng lên. Đột nhiên vài tiếng tít tít vang lên, nhiệt độ điều hòa được giảm xuống.

Mục Nghiên Chi đặt điều khiển từ xa xuống, một tay chống đỡ cơ thể từ trên cao cúi đầu nhìn người dưới thân. Chỉ thấy đôi tay của cô đang dùng sức nắm chặt gối đầu, những sợi tóc hai bên thái dương dính đầy mồ hôi, đôi mắt nhắm nghiền, hàm răng cắn chặt môi dưới, nỗ lực chịu đựng.

Mục Nghiên Chi nhíu mày, dừng động tác dưới thân. Anh giơ tay nắm khuôn mặt cô gái nhỏ, cúi đầu cắn một cái lên cằm của cô.

Nguyên Nhị giật mình mở mắt ra, tiếng kêu chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã bị người đàn ông phía trên chặn lại. Anh áp sát vào môi cô nặng nề hôn lấy, một lúc sau thì cạy mở miệng của cô rồi bá đạo xâm nhập vào trong, đồng thời tiếp tục động tác dưới thân.

Trong cổ họng Nguyên Nhị phát ra tiếng ô ô, sốt ruột ngẩng đầu, hai mắt nhắm nghiền, mày chau lại.

Từ trên xuống dưới, người đàn ông khi thì ôn nhu khi thì cuồng dã hưởng thụ lấy tư vị thuộc về cô, giống như là muốn đem cô ăn sạch sẽ.

Không, không phải giống mà thật sự đã ăn sạch sẽ.

Thời gian tựa như trôi qua một thế kỷ, khuôn mặt Mục Nghiên Chi căng chặt đến hồng hồng. Sau khi phát ra một tiếng kêu rên anh áp sát vào người cô gái phía dưới, một tay chống đỡ cơ thể vì sợ nằm lên người sẽ khiến cô gái đang mềm nhũn dưới thân bị thương.

“Mục…Mục Nghiên Chi…” Nguyên Nhị mệt đến nỗi đôi mắt cũng không mở nổi, thanh âm khàn khàn. Cô thở phì phò, suy yếu nói: “Anh…là muốn…lấy mạng của em sao?”

Mục Nghiên Chi cũng không tốt hơn bao nhiêu. Anh vùi đầu ở giữa cổ của Nguyên Nhị, nặng nề thở phì phò, lúc sau anh mới bình phục lại.

Anh ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt ửng đỏ của Nguyên Nhị, khóe môi nhếch lên. Nhìn được một lúc anh lại cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó nói: “Anh thấy là em muốn lấy mạng của anh mới đúng.”

Chuyện phát sinh lần này nằm ngoài dự đoán của anh, chính câu “anh thật sự không tính làm chút chuyện gì đó với em à” của Nguyên Nhị lập tức chọc anh mất khống chế. Sau khi được cô gái nhỏ đáp lại càng khiến chuyện này một phát không thể vãn hồi.

“Lỗ tai nhỏ, thiếu chút nữa thì anh đã chết trên tay em rồi.”

Giọng nói gợi cảm giống như một dòng điện lưu chạy vào lỗ tai Nguyên Nhị. Cô vẫn còn run run, giây tiếp theo cuống quít giơ tay muốn đẩy anh ra. “Anh…anh tránh ra.”

Mục Nghiên Chi không động đậy, rũ mắt nhìn khuôn mặt thẹn thùng của Nguyên Nhị, nhịn không được cười khẽ.

“Cười cái gì?” Nguyên Nhị liếc anh một cái. “Không được cười.”

Mục Nghiên Chi dừng ý cười, gật đầu. “Ừm! Không cười.”

Anh bò dậy thuận thế kéo cô gái của mình lên.

Nguyên Nhị kêu lên: “Anh muốn làm gì?”

Mục Nghiên Chi không trả lời. Anh cong môi, một chút ý tứ che đậy cũng không có, thoải mái đi xuống giường.

Nguyên Nhị vội vàng che đôi mắt. “Mục Nghiên Chi…”

Trong phòng vang lên một tiếng cười khẽ.

“Không đùa với em nữa. Anh đi tắm rửa thuận tiện chuẩn bị nước tắm cho em luôn.”

Nguyên Nhị “hừ” một tiếng rồi lùi về trong chăn, kéo cao chăn bọc đến kín mít.

“Chán ghét.”

……

Nguyên Nhị vẫn luôn tránh ở trong ổ chăn, thẳng đến khi truyền đến động tĩnh cô mới thật cẩn thận xốc chăn lên. Đầu tiên là lộ ra một đôi mắt tròn xoe, sau đó là cái mũi, cuối cùng là miệng.

“Người đâu…a…”

Chăn trên người bỗng dưng bị xốc lên, giây kế tiếp khi Nguyên Nhị chưa kịp phản ứng thì đã bị người kia bế lên. Cô tức giận, trừng mắt nhìn người đang đùa dai kia.

“Mục Nghiên Chi…” Nguyên Nhị tức giận đến mức đạp chân lung tung ở giữa không trung.

Thấy cô thật sự muốn xù lông Mục Nghiên Chi vội vàng trấn an. “Được được, thật sự không đùa với em nữa.”

“Hừ!” Nguyên Nhị dùng cái trán cụng vào cằm của anh. “Anh dám thử lại xem?”

Mục Nghiên Chi cúi đầu nhìn cô. “Không dám.”

Thật vất vả mới tìm lại được, anh quý trọng còn không kịp nào dám chọc cô xù lông.

Mục Nghiên Chi nhẹ nhàng thả người vào bồn nước ấm, nói vài câu rồi xoay người đi ra khỏi phòng tắm. Đóng cửa lại anh dựa lưng vào cửa thở phào một hơi.

Bộ dáng này, thật tốt a!

Anh âm thầm cảm thán.

Qua nửa giờ, Mục Nghiên Chi tiến lên gõ cửa phòng tắm, nhỏ giọng hỏi: “Được chưa?”

“Được rồi.”

Lúc anh đẩy cửa đi vào Nguyên Nhị vừa vặn từ bồn tắm đứng dậy, cả người vẫn còn ướt át. Anh cầm lấy khăn tắm đi qua ôm người từ bồn tắm ra, nhanh chóng dùng khăn lau khô người cô rồi cầm khăn tắm bọc người bế ra ngoài.

Toàn bộ quá trình Nguyên Nhị không hé răng, thẳng đến khi được thả lại trên giường cô mới hỏi: “Anh thay khăn trải giường?”

Mục Nghiên Chi ừ một tiếng, từ tủ quần áo lấy ra một cái áo hoodie tròng vào đầu của cô. “Ướt một mảnh.”

Nghe vậy Nguyên Nhị mới giật mình, khuôn mặt trong nháy mắt bạo hồng. Cô cuống quít mặc áo, kéo xuống che đùi, lập tức chui vào trong chăn.

Ướt một mảnh…

Có cần nói thẳng như vậy không?

Còn chưa kịp tiêu hóa xong mấy chữ này Nguyên Nhị lại cảm nhận được phía sau có người dán lên. Bỗng nhiên trong lòng cô có loại cảm giác kiên định.

Tức giận không quá ba giây cô nhấp môi, xoay người nằm trong vòng tay ấm áp kia. Cánh tay ôm lấy eo Mục Nghiên Chi, mặt dán lên ngực anh.

Mục Nghiên Chi rũ mắt nhìn đỉnh đầu của cô, nơi khóe miệng xuất hiện ý cười. Anh ôm chặt lấy Nguyên Nhị, cằm chống trên đỉnh đầu.

“Ngoan! Ngủ đi.”

Cơ thể chặt chẽ áp sát vào nhau, cảm nhận được hơi ấm của nhau hai người đều thả lỏng tinh thần, rất nhanh đã chìm vào giấc

Tứ chi của hai người chặt chẽ giao triền, giống như là một cá thể tự nhiên.

……

Hôm sau, Mục Nghiên Chi bị động tác xoay người của Nguyên Nhị đánh thức. Anh mở to mắt nhìn ra bên ngoài, ở đó tuyết đã ngừng rơi, mặt trời cũng dần dần lộ ra một góc, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống.

Thu hồi tầm mắt nhìn về phía người trong lòng, lúc này Nguyên Nhị đang đưa lưng về phía anh. Anh nhẹ nhàng xốc chăn lên, thấy cô cuộn tròn thành một cục nho nhỏ, đôi chân giao nhau.

Anh mỉm cười, dịch lại gần gác chân lên người cô, cánh tay vươn ra một lần nữa kéo người vào lòng.

Nguyên Nhị ngủ rất ngon, đột nhiên bị kéo như vậy thì giật mình tỉnh dậy. Cô mở to hai mắt, ngay lập tức bị ánh sáng ngoài cửa sổ đâm vào đôi mắt tê rần, cô nhanh chóng nhắm lại.

Một vài phút sau cô chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn khuôn mặt mỉm cười của Mục Nghiên Chi. Cô khó chịu trừng anh. “Anh muốn hù chết em à.”

“Không có.” Mục Nghiên Chi nhàn nhạt nói, rồi cúi đầu hôn khóe môi cô. “Rời giường thôi, nếu không một lát nữa có người phát hiện em không ở trong phòng thì  chắc chắn sẽ biết em đang ở chỗ của anh, chúng ta vẫn nên đứng lên đi.”

Tối hôm qua nửa đêm tỉnh dậy sau đó lại lăn lộn một trận, tới lúc ngủ đã gần hừng đông. Nguyên Nhị lúc này thật sự vẫn còn buồn ngủ, nhưng nghĩ tới khả năng ông nội sẽ tới tìm mình thì không dám ngủ nướng.

Cô ngồi dậy, xoa đôi mắt.

Mục Nghiên Chi cũng ngồi dậy, cầm lấy đôi tay đang xoa mắt kia: “Không cần xoa, đối với mắt không tốt.”

“Ồ.” Nguyên Nhị rút tay về, xốc chăn xuống giường. “Đúng rồi, quần áo tối hôm qua đâu?”

Tối hôm qua từ phòng tắm đi ra thì không thấy đâu nữa.

Mục Nghiên Chi chỉ chỉ chân sofa “Ở đằng kia.”

Nguyên Nhị nhìn qua, nhăn khuôn mặt. “Nhăn dúm dó, làm sao mặc được đây.”

Mục Nghiên Chi nhìn cô, xuống giường đi đến tủ quần áo. Anh mở cửa từ bên trong lấy ra một cái túi giấy màu trắng, sau đó đi đến trước mặt Nguyên Nhị. “Cho em.”

Nguyên Nhị vẻ mặt nghi hoặc, cầm lấy rồi mở ra. Cô nhìn thấy bên trong là chiếc áo len màu vàng nhạt và một chiếc quần jean màu xanh nhạt.

“Đây là…” Cô ngẩng đầu nhìn anh. “Sao anh lại có quần áo của con gái?”

Mục Nghiên Chi cười cười, duỗi tay xoa xoa đầu cô. “Mấy ngày trước anh có đi qua một cửa hàng quần áo, cảm thấy nó rất thích hợp với em cho nên đã mua. Vốn dĩ anh còn nghĩ khi nào mới có thể cho em, kết quả không nghĩ tới hôm nay vừa vặn dùng tới.”

“Nói vậy anh thật đúng là thần cơ diệu toán.”

Mục Nghiên Chi nhếch khóe môi, tiến lên lấy túi trong tay cô đặt trên giường, một lần nữa kéo người vào lòng, “Không phải! Cái này thì phải cảm ơn em đã khoan hồng độ lượng, có như vậy thì bộ quần áo này mới có thể thuận lợi tới tay chủ nhân của nó.”

Nguyên Nhị sảng khoái đón nhận. Cô gật gật đầu, có chút ngạo kiều: “Đúng vậy! Một cô gái có lòng khoan hồng độ lượng như em sắp tuyệt chủng rồi, anh nên quý trọng.”

Mục Nghiên Chi bật cười, tiếng cười từ trong cổ họng phát ra, lồng ngực hơi hơi run lên.

Tiếng cười trầm thấp lọt vào tai Nguyên Nhị. Cô ngửa đầu nhìn Mục Nghiên Chi, sau một lúc thì  giơ tay nắm lấy khuôn mặt anh, không phải nhẹ nhàng mà là dùng sức mà niết. Chờ cô buông ra thì khuôn mặt anh đều đỏ, hai dấu ngón tay đặc biệt rõ ràng.

Thấy thế người khởi xướng là Nguyên Nhị cũng phải bật cười.

“Em còn cười?” Mục Nghiên Chi trừng cô. “Buồn cười lắm sao?”

Nguyên Nhị gật đầu. “Buồn cười.”

Cô khoa tay múa chân, tiếp tục nói: “Đổi góc độ khác niết thêm một cái cho đủ bốn dấu tay, đó chính là một đóa hoa.”

“…” Mục Nghiên Chi.

Vui đùa một lát Nguyên Nhị mới cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Hai người rửa mặt xong, đang chuẩn bị xuống lầu thì di động trong túi quần của Mục Nghiên Chi vang lên. Anh móc ra nhìn, giơ lên trước mặt Nguyên Nhị.

“Điện thoại của mẹ, chẳng lẽ…bà ấy đã phát hiện ra điều gì sao?” Mục Nghiên Chi cố ý nói.

Nguyên Nhị bỗng dưng khẩn trương, hai mắt nhìn về phía Mục Nghiên Chi. “Nếu không…anh đừng nghe nhé?”

“Không nghe?” Mục Nghiên Chi nhướn mi, lấy lại điện thoại rồi ấn nghe. “Mẹ…”

Mục Nghiên Chi không nói gì, chờ Minh Du nói xong anh mới ừm một tiếng rồi tắt máy. Anh nhìn cô gái đang khẩn trương bên cạnh lộ ra nụ cười. “Mẹ bảo buổi tối nhớ đến nhà chính ăn cơm.”

Nguyên Nhị thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo cô lại cảm thấy không đúng. “Chắc là mẹ không chỉ nói điều này thôi phải không?”

Mục Nghiên Chi nhìn cô, bất đắc dĩ cười. “Đúng vậy.”

“Em đã nói mà." Nguyên Nhị.

“Bà còn nói, đêm nay làm toàn những món em thích nhất. Bà bảo anh nhất định phải nói cho em biết.” Mục Nghiên Chi.

“Không có gì nữa?”

“Không có.”

Nguyên Nhị híp mắt nhìn anh, sau một lúc thì gật gật đầu. “Được rồi! Thấy anh chân thành như vậy tạm thời em sẽ tin tưởng anh.”

“…” Mục Nghiên Chi. “Ừm! cảm ơn em đã tín nhiệm.”