Đêm giao thừa.
Đây là cái tết đầu tiên kể từ khi Mục Nghiên Chi trở về. Biết anh đã trở lại, người trong gia tộc so với năm vừa rồi đều có mặt đầy đủ hơn.
Trong phòng bếp, để chúc mừng một nhà lại được đoàn tụ đầu bếp cùng nhóm phụ bếp được Mục Quốc Phong mời tới đang bận rộn chuẩn bị bữa tiệc đêm giao thừa. Món ăn đều được trang trí bắt mắt, mỗi một món ăn đều lấy một cái tên có ý nghĩa như ý cát tường.
Các trưởng bối ở phòng khách trò chuyện, người trẻ tuổi ở trên lầu chơi game, xem phim gì đó. Minh Du cùng mấy người phụ nữ ở hoa viên hóng gió trò chuyện.
Nguyên Nhị có việc ra ngoài giờ mới trở về, vừa đi ra khỏi gara thì nhìn thấy Mục Nghiên Chi cất bước đi tới. Cô dừng lại đeo túi lên vai rồi chậm rãi đi qua.
Mục Nghiên Chi mỉm cười, duỗi tay lấy túi trên vai cô.
Nguyên Nhị không cự tuyệt, cong cong khóe môi.
Hai người không nói nửa lời, sóng vai đi vào nhà chính, khi đi ngang hoa viên bọn họ thấy có mấy người đang ở đó thì lên tiếng chào hỏi rồi tiếp tục đi tới nhà chính.
Phòng khách, Mục Quốc Phong thoải mái cười lớn. Thấy hai người từ bên ngoài đi vào nhà mới vui vẻ vẫy vẫy tay. "Các cháu đã về rồi! Tới tới tới, lại đây ngồi một lúc nào."
"Ông nội..." Hai người trăm miệng một lời lên tiếng, rồi cùng các trưởng bối chào hỏi một vòng.
"Thời gian trôi qua thật nhanh! Nghiên Chi đã trở về, Nhĩ Đóa đã trưởng thành. Cũng không biết khi nào mới có thể uống rượu mừng của hai đứa nữa."
Nói chuyện chính là em trai của Mục Quốc Phong tên Mục Quốc Triều. Ông ấy so với Mục Quốc Phong thì ít hơn vài tuổi, lúc còn trẻ cũng từng là một người quân nhân, sau khi xuất ngũ thì mạo hiểm làm kinh doanh và tạo ra một thế giới riêng của mình. Ở thương giới lực ảnh hưởng có thể nói hết sức quan trọng, một chân cũng có thể dẫm ba đại nhân vật trong giới thương nghiệp ở thủ đô.
Nụ cười nơi khóe miệng Mục Nghiên Chi trở nên cứng đờ. Anh mím môi, cẩn thận nhìn về phía Nguyên Nhị. Trên khuôn mặt cô gái nhỏ mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi mắt rủ xuống nhìn chằm chằm mặt đất, bộ dáng giống như đang suy tư. Đang lúc anh muốn mở miệng trả lời vấn đề này thì cô gái bên cạnh so với anh còn nhanh hơn một bước.
"Thúc công." (ông chú)
Nguyên Nhị ngước mắt nhìn lại, ý cười nơi khóe miệng tăng thêm. "Anh Nghiên Chi vừa trở về, có rất nhiều chuyện cần phải làm quen lại một lần nữa, để qua một thời gian đi! Chờ mọi chuyện ổn định chúng cháu nhất định sẽ để ông uống chén rượu này."
"Được!" Mục Quốc Triều vỗ vỗ đùi, cười nói: "Vậy ông sẽ chuẩn bị một phần đại lễ thật tốt."
Không đơn thuần chỉ là Mục Quốc Triều thoải mái cười, mà các trưởng bối nghe thấy lời Nguyên Nhị nói cũng cười theo.
"Tốt, tốt..." Mục Quốc Phong ý vị thâm trường nhìn Mục Nghiên Chi. "Tốt lắm..."
Đôi tay nhét ở túi quần của Mục Nghiên Chi nắm thành nắm đấm, thẳng đến khi rời phòng khách cũng không buông ra.
Hai người đi đến thiên sảnh ngồi xuống. Mục Nghiên Chi rút tay ra, hai khuỷu tay để ở trên đùi, bàn tay nắm chặt.
Khuôn mặt anh căng chặt, ánh mắt bất an thỉnh thoảng nhìn lén cô gái bên cạnh. Nói thật đời này anh chỉ thấy khẩn trương khi đứng trước một người, vừa rồi nghe được những lời đó của Nguyên Nhị thiếu chút nữa anh đã xông tới gắt gao ôm lấy cô, hỏi xem cô nói có phải là thật hay không, nhưng lại ngại ở trước mặt các trưởng bối anh đành phải nhịn xuống.
Bên cạnh đó anh còn mang theo một tia sợ hãi. Sợ đó chỉ là lời khách sáo, sợ nghe thấy lời phủ nhận.
Anh lại nhìn lén Nguyên Nhị, chỉ liếc mắt một cái thì nhanh chóng rũ mắt.
Nhưng một khắc kia khi Mục Nghiên Chi rũ mắt, bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Nguyên Nhị. "Vừa rồi em nói...đều là thật."
Một câu liền chọc trúng tâm tư Mục Nghiên Chi.
Anh đột nhiên ngẩng đầu, đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Nguyên Nhị. Cô cúi đầu nhìn màn hình di động, ngón tay mảnh khảnh ở phía trên thong thả hoạt động. Bên thái dương có một ít sợi tóc rũ xuống dán lên khuôn mặt, chiếc đèn bên cạnh tản ra màu vàng nhạt vừa vặn chiếu trên đầu cô, dưới ánh đèn toàn thân cô toát ra một tia dịu dàng.
Đã nhiều năm cô giống như... thật sự đã thay đổi.
Mục Nghiên Chi cảm thấy có chút không chân thật.
Cũng phải thôi, con người thật sự muốn thay đổi thì có thể thay đổi trong một ngày, huống chi cũng đã nhiều năm trôi qua?
Nhưng phải làm sao bây giờ? Nỗi áy náy trong lòng anh giống như càng sâu.
Có lẽ đã cảm nhận được cái nhìn chăm chú của anh, Nguyên Nhị dừng tay, chậm rãi ngước mắt, sảng khoái nhìn vào mắt của anh.
Cô đột nhiên cười khẽ.
"Làm sao vậy? Em có gì đẹp à?" Thanh âm vẫn nhu nhu như vậy.
Mục Nghiên Chi càng căng thẳng, chật vật lắc lắc đầu. "Không, không có."
"Không có?" Nguyên Nhị cười một tiếng. "Em khó coi sao?"
"???" Mục Nghiên Chi ngây người một hồi lâu mới phản ứng lại. Anh cong cong khóe môi, trên mặt bao trùm một tầng nhu sắc. "Không phải, lỗ tai nhỏ của anh sao có thể sẽ khó coi? Lúc nào em cũng rất đẹp."
Nghe vậy Nguyên Nhị không có đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Vào lúc Mục Nghiên Chi bị cô nhìn đến cả người không được tự nhiên, chuẩn bị muốn làm gì đó thì cô lại mở miệng nói chuyện.
"Mục Nghiên Chi." Ngữ khí có nhiều thêm vài phần nghiêm túc. "Em nghĩ rồi, em quyết định cho anh thêm một lần cơ hội."
Khuôn mặt Mục Nghiên Chi nhiễm một tầng hưng phấn. Anh đột nhiên đi lên trước mặt Nguyên Nhi, sau đó quỳ một gối xuống đất. "Em...em nói thật sao? Anh không có nghe lầm đúng không!"
Nhất thời không khống chế được, thanh âm có điểm lớn. Nguyên Nhị kinh hoảng nhìn xung quanh, phát hiện không có người tới đây thì thở phào nhẹ nhõm.
"Anh nhỏ giọng chút đi." Cô lên tiếng nhắc nhở.
Mục Nghiên Chi mím môi, không nặng không nhẹ ừ một tiếng.
"Em nói cái gì thì chính là cái đó." Âm lượng trong nháy mắt giảm đi không ít. Mục Nghiên Chi nhìn tay Nguyên Nhị, tay anh giơ lên giữa không trung mang theo chút sợ hãi rụt rè.
Nguyên Nhị thấy thế không tiếng động mỉm cười, giây tiếp theo cô chủ động vươn tay đặt tay vào lòng bàn tay to lớn của anh. "Muốn nắm thì nắm đi. Từ khi nào thì anh trở nên nhát gan như vậy?"
Mới vừa hỏi xong Nguyên Nhị giống như nghĩ tới gì đó, lập tức rút tay ra, một phen bưng kín miệng Mục Nghiên Chi, chặn lại những lời anh sắp nói ra. Hơi thở ấm áp phun lên lòng bàn tay thật là ngứa, cô đỏ mặt thu hồi tay.
"Anh, anh trước không cần nói chuyện."
Mục Nghiên Chi chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu. "Ừm!"
"Mục Nghiên Chi! Tuy rằng em đã tha thứ cho anh, nhưng mà chuyện xảy ra trong ba năm qua anh phải một năm một mười nói ra toàn bộ. Em có thể bảo đảm sẽ không nhắc tới với bất cứ người nào về những chuyện anh kể, từ nay về sau chuyện của anh đều phải thẳng thắn nói cho em biết, không thể có điều dấu diếm. Hơn nữa, anh muốn đi chỗ nào cũng được nhưng nhất định không thể để em tìm không thấy anh, không thể gạt em, không thể nói không với em, không thể làm em đau lòng, không thể bỏ mặc em, không thể...Tạm thời không thể nghĩ ra được nữa, nhưng mà anh nhất định phải tuân thủ những điều em đã nói ở trên, nếu không em thật sự sẽ không chờ anh nữa đâu. Anh phải biết rằng đàn ông theo đuổi em có đếm cả hai tay cũng không hết, nếu anh làm trái với một trong những điều trên thì em lập tức bỏ trốn theo người đàn ông khác, sẽ không quay đầu lại." Cô dừng lại một giây rồi bổ sung thêm: "Còn có, em là vị hôn thê của anh, anh muốn làm gì với em cũng được, chỉ cần... không quá phận."
Nói xong Nguyên Nhị ho nhẹ một tiếng, ánh mắt mất tự nhiên liếc sang chỗ khác. "Anh...anh có nghe hay không?"
Nhưng mà, hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời của người kia.
Mang theo chần chờ cô chậm rãi quay đầu, trong nháy mắt một bóng đen bao trùm lấy. Cô chưa kịp kêu lên thì môi đã bị lấp kín, miệng giống như trở nên tê rần.
Nguyên Nhị mở to hai mắt nhìn, những thứ xung quanh tựa như bị ngăn cách làm cô có cảm giác hít thở không thông.
Cô giơ tay chống lên ngực của Mục Nghiên Chi, đẩy vài cái mới đem người đẩy ra.
Mục Nghiên Chi sửng sốt, cho rằng Nguyên Nhị lại tức giận, vừa định giải thích đã bị cô cắt ngang.
"Anh... anh dịu dàng một chút có được không hả?" Khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, đầu ngón tay tinh tế nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của mình. "Có chút đau."
Nghe vậy Mục Nghiên Chi ngượng ngùng cười. Anh đưa tay gãi gãi đầu, mất tự nhiên xoa nhẹ vài cái. "Thực xin lỗi, là anh vui mừng quá mức."
Anh đang vui mừng muốn chết, nếu không phải đang ở nhà chính anh nghĩ có lẽ không thể khống chế được nữa, trực tiếp đem người nuốt vào bụng.
"..." Nguyên Nhị liếc xéo anh một cái, duỗi tay chọc bờ vai của anh. "Vậy anh đáp ứng hay là không đáp ứng? Những điều em đưa ra có chút bá đạo, anh cần phải nghĩ kỹ nha."
Vừa dứt lời Mục Nghiên Chi cầm tay cô đặt lên miệng nhẹ nhàng hôn, anh lắc lắc đầu. "Không cần suy nghĩ, chỉ cần em có thể trở lại bên cạnh anh một lần nữa thì bảo anh đi...không đúng, vì em anh sẽ không chết. Anh nên nói là chỉ cần có thể làm em trở về bên anh thì bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ đáp ứng. Anh là người là của em, mạng cũng là của em, anh thề chỉ cần trái tim anh còn đập thêm một giây một phút thì anh nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, cuộc đời này không bao giờ thay đổi..."
......
Bữa cơm tất niên kết thúc, Mục Nghiên Chi tìm cớ mang theo Nguyên Nhị rời đi trước tiên. Hai người tay nắm tay đi trên con đường nhỏ treo đầy đèn lồng màu đỏ, ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, trên mặt đất hiện ra hai bóng người thật dài. Cái bóng hơi lùn đang nghiêng người dựa vào cái bóng cao lớn kia.
Nguyên Nhị nhẹ nhàng dựa vào bả vai rắn chắc của anh, chỉ vào cái bóng trên mặt đất nói: "Anh xem, em cũng không thấp hơn anh bao nhiêu đâu. Anh nói có phải không?"
Ngữ khí như là làm nũng, lại giống như mang theo uy hiếp.
Mục Nghiên Chi cảm thấy giây tiếp theo nếu anh nói không phải thì nhất định sẽ bị cô đánh chết.
Mục Nghiên Chi nhìn cô. "Ừ! Đúng là cao thêm một ít."
Không phải vì muốn giữ mạng mà vì anh cảm thấy cô thật sự cao lên. Trước kia chỉ đến bả vai anh nhưng giờ đã cao tới cằm rồi.
Anh vươn ngón tay ước lượng: "Hẳn là cao thêm 4 đến 5cm."
"Này?" Nguyên Nhị dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh. " Sao anh biết được?"
Mục Nghiên Chi cúi đầu nhìn cô, giơ tay xoa xoa đầu, con ngươi đen nhánh mang theo chút ánh sáng nho nhỏ, ánh mắt sủng nịch. "Chuyện liên quan đến em làm sao anh có thể bỏ qua?"
Mặc dù là một ít chuyện vụn vặt nhưng anh cũng không muốn bỏ qua.
Nguyên Nhị mím môi, tiến tới gần anh. Cô kéo khóa áo khoác xuống, cách một chiếc áo len dán mặt lên ngực anh. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của anh.
Thật sự cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần anh trở về là tốt rồi.
Cô không muốn lừa dối bản thân nữa, không muốn ép buộc bản thân không được để ý tới anh hay là không yêu anh nữa.
Im lặng một lúc cô từ từ ngẩng đầu. Giống như có hẹn, khi cô ngẩng đầu cũng là lúc Mục Nghiên Chi cúi đầu xuống, bốn mắt nhìn nhau. Cô gọi anh một tiếng.
"Mục Nghiên Chi, em đã chuẩn bị xong, chuẩn bị xong tâm lý để nghe anh kể lại những chuyện đã xảy ra trong ba năm qua."
Mục Nghiên Chi nhìn ánh mắt chờ mong của cô, mày nhăn lại. Sau một lúc chậm rãi buông lỏng. "Ừm! Đều nói cho em biết."