1 giờ sáng, Nguyên Nhị vừa đóng máy tính chuẩn bị lên giường ngủ.
Sau khi phát hiện Mục Nghiên Chi rời đi cô đã ngồi ở phòng khách ngây ngốc một lát, sau đó mới trở lại phòng tắm rửa, tắm xong thì ngồi vào máy tính bắt đầu vẽ bản thảo. Ai ngờ cứ vẽ như vậy quên luôn cả thời gian, lúc dừng tay thì đã là giờ này, cô đem bản thảo đã vẽ xong đăng lên trang web.
Nguyên Nhị đứng dậy xoay người đi đến giường, vừa định nằm xuống thì di động đặt ở trên tủ đầu giường vang lên. Cô nhíu mày nhìn màn hình.
“Anh Giai Minh?”
Cô nhận cuộc gọi. Đầu kia truyền đến tiếng ầm ĩ của Lục Giai Minh và Phó Tân An, bên trong còn kèm theo một giọng nói quen thuộc, giống như là đang gọi tên cô.
Nguyên Nhị cười khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lại uống say rồi tống người đến nơi này!
Cô có thể đoán được chắc hẳn là do buổi tối mình đã nhắc tới Tiêu Kỳ.
“Anh Giai Minh.” Nguyên Nhị đánh gãy tiếng ầm ĩ của nhóm người Lục Giai Minh bên kia. “Đưa anh ấy tới đây đi!”
“Nhĩ Đóa! Hiện tại anh đang ở dưới lầu, em nhanh xuống dưới mở cửa đón người đi. Người này vừa uống say là phiền muốn chết.”
Nguyên Nhị không nói tiếp, cô tắt điện thoại trực tiếp chạy xuống dưới lầu.
Trong phòng mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài. Nguyên Nhị mở cửa bảo người bên ngoài vào nhà. Cũng giống như lần trước, nhóm Lục Giai Minh vừa đặt người xuống thì không đến vài giây đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nguyên Nhị nhìn người trên sofa, bất đắc dĩ thở dài.
“Tiểu thư, làm sao vậy?”
Dì Phương bị tiếng động đánh thức, đi ra cửa phòng thì nhìn thấy Nguyên Nhị đứng ở phòng khách. Bà nghi hoặc hỏi nhưng không chờ cô trả lời thì đã thấy có một đôi chân gác trên tay vịn sofa. “Ôi chao? Đây là… Thiếu gia?”
“Thiếu gia đây là làm sao vậy?” Dì Phương lại hỏi.
Nguyên Nhị nhìn Mục Nghiên Chi, nhàn nhạt cười một cái. “Anh ấy uống nhiều quá. Dì Phương, dì đi ngủ đi, có cháu chăm sóc cho anh ấy là được rồi.”
“Nhưng mà…” Dì Phương chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu. "Thôi được! Vậy cô cũng nhớ nghỉ ngơi sớm nhé, chẳng phải ngày mai cô còn phải đi công tác sao?”
Nguyên Nhị gật gật đầu. “Vâng! Cháu biết rồi.”
Dì Phương tựa hồ có chút không yên tâm, quay đầu nhìn vài lần.
Nguyên Nhị xoay người lên lầu lấy chăn mỏng và khăn ấm. Cô đắp chăn đắp lên người Mục Nghiên Chi, dùng khăn ấm lau mặt cùng với tay giúp anh. Mục Nghiên Chi ngủ thật sự sâu, chờ cô làm xong những việc này anh cũng không nhúc nhích, đôi mắt cũng không mở ra lần nào, một khuôn mặt hồng hồng, nhiệt độ rất cao.
Thật không biết đã uống bao nhiêu mà lại có thể say thành cái dạng này.
Nguyên Nhị thả chiếc khăn xuống rồi ngồi xổm cạnh sofa, đôi tay chống cằm, không chớp mắt nhìn khuôn mặt người kia.
Hồi lâu vẫn không rên một tiếng.
Cô ghé sát vào sofa, nhỏ giọng nói thầm: “Trước kia em vẫn luôn nghĩ tốt nghiệp đại học xong sẽ gả cho anh, sau đó sinh hai tiểu bảo bối đáng yêu, một trai một gái, trai giống anh, gái giống em…” Nguyên Nhị nói thật nhiều, cuối cùng nhịn không được duỗi tay ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc mũi cao của Mục Nghiên Chi. “Anh nói xem, nếu anh không rời đi thì bây giờ chúng ta…có phải đã…”
Nguyên Nhị đột nhiên dừng lại. Cô giống như là từ trong cảnh mơ bừng tỉnh.
Cô đột nhiên đứng lên, sau đó hốt hoảng bỏ chạy.
Giây phút Nguyên Nhị xoay người rời đi người trên sofa cũng mở mắt ra. Kỳ thật Mục Nghiên Chi đã sớm tỉnh lại, men rượu cũng đã vơi đi phân nửa. Anh cố ý giả vờ say đến bất tỉnh nhân sự tất cả cũng chỉ là muốn ăn vạ ở chỗ của cô, mặc dù chỉ là ngủ ở phòng khách nhưng tưởng tượng đến cảnh cô ở trên lầu thì anh đã cảm thấy mỹ mãn.
Mục Nghiên Chi ngồi dậy, khuỷu tay chống ở trên đùi, lắc lắc đầu đang còn có chút mơ hồ, sau đó vô lực thở dài.
Nếu anh không rời đi thì bây giờ chúng ta có phải đã…
Sẽ, anh biết sẽ như vậy.
Anh muốn cho cô một hôn lễ thật hoàn mỹ, có tiểu bảo bối đáng yêu. Anh sẽ dành toàn bộ tình yêu cho bọn họ, bảo vệ bọn họ cả đời.
Cái ý niệm này đã xuất hiện từ khi Mục Nghiên Chi xác định được tình cảm mà mình dành cho cô, sau khi hai người ở bên nhau ý niệm này càng sâu.
Hơn ba năm nay, bất kể là lúc bị súng ống chỉa vào đầu, lúc máu tươi chảy ròng, hay là khi anh cho rằng bản thân mình sắp chết thì trong đầu anh đều là gương mặt tươi cười của Nguyên Nhị. Anh luôn nói với bản thân rằng mình phải về nhà, cô gái nhỏ vẫn đang ở nhà chờ mình.
Đã từng có một đoạn thời gian anh ở trên chiến trường nhìn thấy những cô gái bị các phần tử khủng bố sát hại. Buổi tối anh sẽ nằm mơ thấy cô gái nhỏ của mình đầy người máu tươi đứng ở trước mặt, chảy nước mắt chất vấn vì sao anh không ở bên cạnh che chở cho cô.
Trong mơ anh không thể phát ra âm thanh, cũng không thể chạm vào Nguyên Nhị. Mỗi lần mơ thấy cảnh này anh sẽ đột nhiên bừng tỉnh, sau đó thức trắng cả một đêm. Trong khoảng thời gian anh biến mất để thực hiện nhiệm vụ kia anh đã gặp được một cô gái có điểm giống với cô gái nhỏ của mình, từ đó cơn ác mộng kia đột nhiên biến mất mà thay vào đó là giấc mơ nhìn thấy Nguyên Nhị cười vui vẻ chạy về phía mình.
……
Hôm sau, Mục Nghiên Chi vẫn giống như ngày thường, làm tốt cơm sáng chờ Nguyên Nhị xuống ăn. Chỉ là khi anh nhìn thấy cô mang theo một chiếc vali xuống lầu thì tâm tình bỗng dưng trầm xuống.
Mục Nghiên Chi cau mày tiến lên phía trước, chạy lên cầu thang lấy vali trong tay Nguyên Nhị giấu ra sau lưng mình, rồi cúi đầu nhìn cô. “Em muốn đi đâu? Nếu em thật sự không muốn gặp anh thì anh có thể không tới nơi này nữa. êmm không cần phải đi.”
Nguyên Nhị bị thần sắc nghiêm túc của Mục Nghiên Chi làm cho sửng sốt, sau đó lại bị lời nói của anh làm cho ngây ngốc.
Lúc sau cô mới kịp phản ứng lại.
Cô biết Mục Nghiên Chi đang hiểu lầm, ngước mắt nhìn hai mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp của anh, vô tội nói: “Không phải em muốn bỏ đi nha!”
Mục Nghiên Chi không tin. “Vậy em xách theo hành lý làm gì? Có phải là vì tối hôm qua anh lại quấy rầy em hay không? Cho nên em muốn trốn anh?”
Nguyên Nhị bất đắc dĩ cực kỳ. “Thật sự không phải em muốn bỏ đi.”
Nếu cô muốn bỏ đi thì còn chờ tới hôm nay sao?
“Nhưng mà em…”
Nguyên Nhị nóng nảy, vội vàng đánh gãy lời anh. “Em xách theo hành lý là bởi vì em phải đi công tác.”
“Đi cái gì…đi công tác?”
“Đúng vậy! Đi công tác.”
Trong không khí tràn ngập sự xấu hổ. Mục Nghiên Chi ngẩn người, không nói được lời nào, chân tay luống cuống lấy vali phía sau ra, xoay người. “Anh giúp em xách hành lý xuống.”
“…” Nguyên Nhị.
Bầu không khí xấu hổ vẫn luôn duy trì đến khi kết thúc bữa sáng. Mục Nghiên Chi nhìn người bên cạnh, trong giọng nói mang sự cẩn thận: “Em đi bằng máy bay à? Để anh đưa em tới sân bay nhé.”
Nguyên Nhị lắc đầu. “Không cần, tự em đi là được.”
Miệng thì nói như vậy nhưng cuối cùng cô vẫn không lay chuyển được Mục Nghiên Chi, đành để anh làm tài xế.
Sân bay người rất nhiều, Mục Nghiên Chi dừng xe xong thì lấy vali đi vào bên trong. Nguyên Nhị đi theo phía sau, vài lần muốn lấy vali từ tay anh nhưng không biết anh không thấy hay giả vờ không thấy nữa, mỗi lần cô duỗi tay ra anh lại kéo vali sang bên cạnh, thử vài lần không thành công cô cũng không thèm giành với anh nữa.
Nguyên Nhị trừng mắt nhìn sườn mặt của Mục Nghiên Chi, đôi tay cắm vào túi áo khoác, bước chân nghênh ngang đi ở đằng trước.
Được thôi, anh thích thì cứ lấy đi.