Trên con đường nhỏ bên ngoài đại viện Mục gia, bộ dáng bỏ chạy của Nguyên Nhìn giống như không muốn sống nữa. Minh Du dùng hết toàn lực đuổi theo phía sau nhưng cũng không thể đuổi kịp cô.
"Nhĩ Đóa, quay lại…” Minh Du chống tường thở hổn hển, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía bóng dáng sắp biến mất ở đằng kia rồi hô to một tiếng, cuối cùng cũng nói không hết lời.
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Minh Du còn chưa kịp quay đầu thì đã thấy một bóng dáng màu đen chợt lóe qua, nhìn lại thì phát hiện Mục Nghiên Chi đang đuổi theo.
Minh Du dựa vào tường, lo lắng nhìn hai người càng chạy càng xa.
Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Mục Nghiên Chi sải bước chạy như bay, ra sức muốn đuổi theo cô gái nhỏ đã chạy xa. Có rất nhiều lần anh nhìn thấy cô thiếu chút nữa thì té ngã vì chạy quá nhanh, mỗi lần như vậy trái tim anh đều vọt tới cổ họng giống như sắp nhảy ra ngoài.
“Nguyên Nhị, đừng chạy.” Mục Nghiên Chi mở miệng hô to. “Nguyên Nhị, mau dừng lại.”
Anh cắn chặt răng, chạy càng nhanh.
Nhưng mà...
Tiếng thắng xe bỗng dưng vang lên, có thể mảnh khảnh của cô gái nhỏ quay cuồng vài vòng trên mặt đất, sau đó đụng phải thân cây mới dừng lại được.
Cánh cửa chiếc xe quân dụng mở ra, ba người mặc quân phục từ trên xe bước xuống chạy về phía Nguyên Nhị.
“Nguyên Nhị…”
Mục Nghiên Chi rống lên một tiếng, hai mắt trong phút chốc tràn ngập tơ máu, ánh mắt thô bạo, giờ phút này toàn thân anh
toát ra khi lạnh làm người sợ hãi.
Ba người binh sĩ kia đồng thời quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhận ra Mục Nghiên Chi, sau đó trên mặt ba người không hẹn cùng lộ ra hoảng sợ.
Bọn họ đã đoán được mình vừa đụng vào ai, không một tia chần chờ trong đó có một người gọi điện thoại cho bệnh viện quân khu.
Sau đó bọn họ gặp được Mục Nghiên Chi, Mục gia đại thiếu mà họ chưa từng thấy qua.
Sắc mặt của ba người trở nên tái nhợt. Bọn họ trơ mắt nhìn bóng người cao lớn đang chạy như bay tới đây, “bịch” một tiếng hai đầu gối nặng nề quỳ trên mặt đất. Một bàn tay lộ khớp xương đang run rẩy nâng đầu cô gái trên mặt đất rồi nhẹ nhàng xoay người lại, trên trán của cô là chất lỏng đỏ tươi, vô cùng chói mắt. Trên tảng đá ven đường còn mang theo vết máu.
Mục Nghiên Chi muốn kêu lên nhưng lại phát hiện cổ họng giống như bị chặn lại, một chút âm thanh cũng không thể phát ra nổi. Anh nuốt nuốt nước miếng, như là dùng hết sức lực toàn thân mới phát ra âm thanh, giọng nói khàn khàn bất kham, giống như bị nghiền qua.
“Cứu…xe cứu thương.” Anh nghẹn ngào nói. “Gọi bác sĩ tới đây nhanh lên…”
“Tôi đã gọi…” Nói chuyện chính là người vừa gọi điện thoại.
Mục Nghiên Chi đỏ mắt nhìn cô gái trên mặt đất, tầm mắt không đành lòng dừng ở trên miệng vết thương của cô.
Anh không dám di chuyển cô.
Máu trên trán không ngừng chảy ra. Mục Nghiên Chi trực tiếp cởi chiếc áo khoác mỏng nhẹ nhàng ấn miệng vết thương.
“Nguyên Nhị, kiên trì một lát. Cầu xin em…”
“Anh cầu xin em, ngàn vạn lần không thể có việc gì.”
“Anh xin em…”
……
Tại bệnh viện quân khu thủ đô.
Trong căn phòng đơn thoải mái, Nguyên Nhị yên tĩnh nằm trên chiếc giường có nệm trắng xóa. Trên đầu của cô quấn một lớp băng gạc thật dày, một khuôn mặt vốn nên phấn nộn giờ phút này không hề có huyết sắc, tái nhợt đến làm người đau lòng, nhìn yếu ớt giống như búp bê sứ dễ vỡ.
Mục Nghiên Chi đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một cái phích nước nóng.
Anh ngồi ở mép giường nhìn khuôn mặt của Nguyên Nhị, trong lòng sớm đã hung hăng mắng chính mình ngàn lần, vạn lần.
Nếu anh nói cho cô biết sớm có phải sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay hay không?
Chỉ tiếc trên thế giới này không có nếu như, bởi vì ai cũng không dự đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong đầu, một màn tai nạn xe cộ kia còn rõ ràng trước mắt. Lồng ngực Mục Nghiên Chi đau từng cơn từng cơn, trái tim giống như bị đâm một nhát, máu chảy đầm đìa.
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Nguyên Nhị, giống như muốn mượn cách này để truyền hơi ấm cho cô.
Bỗng dưng, đôi tay đang được anh nắm lấy giật giật. Anh đột nhiên ngẩng đầu, lọt vào mắt chính là lông mi của hơi hơi rung động của Nguyên Nhị, vài giây sau mí mắt giật giật, đôi mắt chậm rãi mở ra.
“Nguyên Nhị, em tỉnh rồi.” Vẻ căng thẳng trên mặt Mục Nghiên Chi cuối cùng cũng giảm bớt, còn lộ ra vẻ tươi cười.
Nguyên Nhị vẫn còn mơ mơ màng màng, đôi mắt nhìn trần nhà trắng xóa. Bên tai là giọng nói hưng phấn của người đàn ông, qua một lúc cô mới nhớ ra chuyện gì đó, chậm rãi quay đầu.
“Đau…” Cô vừa cử động trên đầu lập tức truyền đến cơn đau nhức.
“Đừng nhúc nhích.” Mục Nghiên Chi nhẹ nhàng đè bờ vai của cô, sau đó ghé lại gần. “Đầu của em đang bị thương, trên người còn có rất nhiều vết thương. Em ngàn vạn lần không thể lộn xộn.”
“Em…em làm sao vậy?” Cô chỉ nhớ rõ một trận đau nhức đánh úp tới, sau đó thì mất đi ý thức.
“Em bị đụng xe.” Mục Nghiên Chi sờ sờ khuôn mặt ấy, bỗng dưng, hốc mắt đỏ lên. “Thực xin lỗi, nếu không phải tại anh thì em cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Nếu không phải tại anh thì cô sẽ không bỏ chạy, sau đó cũng sẽ không bị gặp tai nạn, là anh có lỗi với cô.
Nơi đáy lòng sinh ra bao nhiêu sự áy náy thì lòng anh bị dày vò bấy nhiêu.
Nguyên Nhị nhẹ nhàng chớp mắt, một đôi mắt đỏ lên càng tôn lên khuôn mặt tái nhợt. Cô nhíu nhíu mày, đôi môi khô nứt hơi hơi rung động.
Mục Nghiên Chi cảm thấy trái tim mình bị nhéo đau. Thấy cô như thế anh vội hỏi: “Sao vậy? Có phải là rất đau không? Để anh đi gọi bác sĩ.”
“Không…” Vạt áo bị người trên giường nắm lấy.
Mục Nghiên Chi cúi đầu nhìn, rồi khom lưng ghé vào mép giường: “Anh gọi bác sĩ tới kiểm tra giúp em, chờ một chút sẽ không đau nữa.”
“Không cần.” Nguyên Nhị cự tuyệt. “Em không có việc gì.”
“Nhưng…” Mục Nghiên Chi vẫn rất lo lắng.
“Anh Nghiên Chi…” Nguyên Nhị.
Mục Nghiên Chi “Ừm” một tiếng, “Em nói đi.”
“Anh…có thể đừng đi được không? Có thể đừng rời khỏi em được không?”
Cô không muốn anh làm chuyện nguy hiểm như vậy. Cô không muốn anh rời đi, cô càng không muốn…anh sẽ giống như ba của mình.
Không, không được.
“Anh Nghiên Chi, em cầu xin anh. Anh đừng đi có được không.” Nguyên Nhị tựa như đã dùng hết sức lực toàn thân, đau khổ cầu xin.
Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, rất nhanh đã làm ướt những sợi tóc bên tai.
Mục Nghiên Chi một chữ cũng không nói, thần sắc phức tạp vô cùng, trong nháy mắt anh cảm thấy trái tim như bị dao cứa.
Anh ngồi vào mép giường, kề sát Nguyên Nhị. Khuôn mặt anh nhẹ nhàng dán lên mặt cô rồi cọ cọ, một bên sườn mặt dính những giọt nước mắt lạnh lẽo.
Anh ngồi dậy, duỗi tay lau đi những giọt nước mắt ấy, cổ họng chua xót nói ra ba chữ. “Thực xin lỗi…”
Nguyên Nhị sửng sốt, thân thể suy yếu không biết lấy đâu ra sức lực đột nhiên đẩy tay Mục Nghiên Chi ra, kéo cái chăn che đầu. Chỉ một lát sau trong chăn truyền tới tiếng khóc rống, một tiếng lại một tiếng, tê tâm liệt phế.
Mục Nghiên Chi biết tình huống của cô bây giờ không thích hợp như vậy, nhưng mà anh không có biện pháp.
Anh không có cách nào để cô không khóc, càng không có cách nào lừa cô.
Mục Nghiên Chi mím môi, một đôi mày kiếm gắt gao nhăn lại, nhăn thành nếp gấp.
Đúng vào lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bước vào chính là Minh Du và dì Phương. Hai người mang theo quần áo và đồ dùng sinh hoạt tới đây.
Mục Nghiên Chi nắm chặt tay, nhịn xuống xúc động muốn ôm cô từ trên giường dậy, anh đi về phía Minh Du. “Mẹ, dì Phương.”
Minh Du gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai con trai mình ý bảo anh đi ra ngoài trước.
Nguyên Nhị chỉ lo khóc, cái gì cũng nghe không thấy.
Minh Du thở dài, đi đến giường bệnh rồi ngồi xuống, tay nhẹ nhàng xốc chăn lên.
Nguyên Nhị vốn đã không có sức lực, lại vừa khóc, thân mình càng hư nhược hơn. Minh Du chỉ dùng một chút lực đã dễ dàng xốc chăn lên, thấy cô gái dưới chăn khóc đến rối tinh rối mù bà chau mày, đau lòng muốn chết.
“Nhĩ Đóa” Bà thấp giọng gọi.
Nguyên Nhị cứng ngắc, chậm rãi ngừng khóc.
“Mẹ…” Ngữ khí ủy khuất, khó chịu.
"Nhĩ Đóa, mẹ có thể hiểu tâm trạng của con, nhưng điều quan trọng bây giờ chính là con phải nghỉ ngơi thật tốt. Trước tiên không cần nghĩ tới chuyện khác, chờ con khỏe lại chúng ta sẽ chậm rãi nói chuyện.” Minh Du vỗ vỗ mu bàn tay của Nguyên Nhị, thở dài một tiếng.
Minh Du lại an ủi Nguyên Nhị một hồi lâu, thẳng đến khi cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ bà mới đi ra khỏi phòng bệnh.
Ngoài phòng bệnh, Mục Nghiên Chi không rời đi mà vẫn luôn ngồi ở bên ngoài. Minh Du vừa ra đi liền thấy bộ dáng nhíu chặt mày của anh.
Hiểu con không ai bằng mẹ. Minh Du biết con trai của mình đang suy nghĩ cái gì.
Bà đi qua đi ngồi cạnh Mục Nghiên Chi, tay vỗ vỗ bờ vai của anh, nói: “Con trai, mẹ sẽ không ngăn cản con đi làm chuyện mà con muốn, nhưng mẹ cũng không muốn Nhĩ Đóa đau lòng, khổ sở. Chờ sức khỏe con bé tốt lên rồi hai đứa hãy tâm sự với nhau.”
Mục Nghiên Chi cúi đầu nhìn mặt đất, không rên một tiếng.
Không biết qua bao lâu anh mới gật gật đầu. “Vâng.”
“Mẹ, mẹ đi về trước đi! Con ở chỗ này trông chừng cô ấy là được rồi.” Mục Nghiên Chi nhàn nhạt nói.
Minh Du cũng không lưu lại. “Ừ, ngày mai mẹ sẽ tới. Đúng rồi! Nhĩ Đóa vừa ngủ xong, con cũng đi vào nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Mục Nghiên Chi ở bên ngoài ngồi thêm một lúc mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Anh đứng ở mép giường nhìn người đang ngủ say, một lúc sau mới đi đến sofa nằm xuống. Chiếc sofa khá dài nhưng đối với người cao chân dài như Mục Nghiên Chi mà nói thì rõ ràng là khá ngắn, đôi chân có một phần ba lộ ở bên ngoài sofa.
Đêm tối từ từ, Mục Nghiên Chi nằm ở trên sofa nhìn người trên giường, thẳng đến nửa đêm mới dần dần đi vào giấc ngủ.
Hôm sau, bức màn phòng bệnh mở ra, thời tiết bên ngoài rất tốt, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng. Nguyên Nhị từ từ tỉnh dậy, khi cô nghiêng đầu liền thấy trên sofa có một người đàn ông co ro nằm ở đó, trên người anh không có chăn mà chỉ có bộ quần áo mỏng manh.
Nghỉ ngơi cả một đêm Nguyên Nhị cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tuy rằng vết thương trên người vẫn còn đau, đặc biệt là đầu, nhưng cũng không đến mức không dậy nổi. Một tay cô chống giường, xốc chăn rồi xuống giường đi đến sofa, ánh mắt ảm đạm nhìn dung nhan của người đang yên tĩnh ngủ kia. Động tác của cô rất nhẹ, ngay cả người có tính cảnh giác cao như anh cũng không phát hiện ra cô tới gần.
Nguyên Nhị xoay người đi tới giường bệnh cầm lấy cái chăn, một lần nữa đi tới sofa. Cô duỗi tay chạm chạm khuôn mặt Mục Nghiên Chi, có chút lạnh lẽo.
“Cũng không biết lấy chăn mà đắp.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thở dài trong lòng một tiếng, Nguyên Nhị mở chăn nhẹ nhàng đắp lên người Mục Nghiên Chi.
Mới vừa buông tay thì người trên sofa đột nhiên mở mắt, bốn mắt nhìn nhau. Nguyên Nhị quay đầu trốn tránh, xoay người muốn bỏ đi nhưng chân mới vừa bước đi đã bị người phía sau ôm eo. Mục Nghiên Chi kéo cô ngồi lên đùi mình.
Sau lưng truyền đến một trận tê dại, trán của Mục Nghiên Chi kề vào cổ Nguyên Nhị, hô hấp xuyên qua chiếc áo bệnh nhân phả lên làn da mẫn cảm của cô.
Nguyên Nhị rụt rụt vai, muốn gỡ cánh tay anh ra. “Anh…anh buông em ra.”
“Không.” Mục Nghiên Chi buộc chặt cánh tay. “Không buông.”