*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm hôm qua, Trình Lưu gọi xe đưa trợ lý say khướt về nhà. Sau đó cô thức thêm hai tiếng đồng hồ để học lỏm bí kíp thả thính rồi mới chìm vào giấc ngủ, nhưng sáu giờ sáng cô đã thức dậy với tinh thần sảng khoái.
Thông thường, điều đầu tiên Tiểu Trình tổng làm khi mở mắt ra là xem tin tức công việc. Nhưng sáng nay, điều đầu tiên cô làm khi mở điện thoại là nhắn tin chao xìn bạn trai. Sau buổi học đêm hôm qua, Trình Lưu nhận thấy mình vẫn chưa đủ chủ động và ân cần nên cô bắt đầu sửa lại từ sáng hôm nay.
Số 6: [Chào buổi sáng, hôm nay anh có việc gì không?]
Trình Lưu xuống giường rửa mặt đánh răng, trong lòng hồi hộp chờ bạn trai trả lời nhưng cô nhanh chóng nhận ra một điều.
Giờ mới 6:15, có sớm quá không? Giới trẻ ngày nay có vẻ thích dậy muộn.
Nghĩ rồi Trình Lưu cất điện thoại với vẻ tiếc nuối, đợi bạn trai thấy có lẽ phải sau tám giờ. Cô lấy một chiếc áo khoác trong tủ mặc vào rồi quyết định lái xe mang đồ ăn sáng đến nhà bạn trai, nếu như anh phải đi làm thì cô có thể chở anh thẳng đến chỗ làm.
Mua đồ ăn mỗi sáng và đợi dưới khu ký túc xá nữ. Đó chẳng phải là những gì các nam sinh viên trong trường đại học thường làm?
Trình Lưu hết sức hài lòng với khả năng học một biết mười của bản thân.
Quả nhiên chỉ có thể là mình, bất kể ở lĩnh vực nào, mình đều có thể lĩnh hội một cách nhanh chóng, cả chuyện yêu đương cũng không ngoại lệ!
Cô vừa đi đến bãi đậu xe vừa lướt xem vòng bạn bè của Lý Đông. Trình Lưu nhỡ rõ cách đây rất lâu Lý Đông đã từng đăng một trạng thái trong vòng bạn bè, nói rằng vợ ông ấy thích nhất đi ăn sáng ở một cửa hàng vừa tốt cho sức khỏe lại bổ dưỡng.
Vợ của Lý Đông là minh tinh, bà ấy cũng cần giữ gìn vóc dáng, bà ấy thích thì bạn trai người mẫu của cô cũng có thể ăn được.
Tìm được rồi.
Để bày tỏ lòng biết ơn đối với Lý Đông, cô đã đặc biệt gửi lời cảm ơn tới ông ấy trên Wechat và tiện tay tặng Lý Đông một lượt thích cho bài đăng này.
Lý tổng đang ở trong mộng đẹp, đột nhiên bị âm thanh thông báo từ điện thoại làm chấn động. Ông giật mình với tay về phía tủ đầu giường, đưa tay còn lại lên dụi mắt, mắt nửa nhắm nửa mở nhìn điện thoại. Vừa nhìn một cái là tỉnh cả ngủ.
Lý Đông lên cơn tức: “Trình Lưu có bị gì không vậy? Mới sáng sớm ngày ra tự dưng lại nói cảm ơn, còn nhấn like cho bài đăng từ một năm trước của mình?”
Không biết giấc ngủ của người trung niên không tốt à? Tỉnh cái là không ngủ lại được đâu!
“Câm miệng!” Dương Phồn Ngọc nằm bên cạnh bị ông đánh thức, túm lấy cái gối bên cạnh ném đi.
“Được rồi, bà xã!” Lý Đông ôm gối chui vào chăn bông nhanh chóng, im thin thít như gà, âm thầm nghiến răng nghiến lợi với Trình Lưu.
Trình Lưu không biết bản thân đã quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, cứ nghĩ ông chủ nào cũng hăm hở như mình. Từ sáng sớm cô đã đi tìm vị trí của cửa hàng ăn và lái xe tới đó. Lúc cô đến cửa hàng đã là bảy giờ, họ vừa mới bắt đầu mở bán. Trình Lưu gọi một phần ăn original, gồm một loại salad và sữa lắc trái cây.
“Những thứ này có lợi cho sức khỏe lại bổ dưỡng?” Cô vẫn thấy nghi ngờ.
“Tất nhiên ạ, chúng em đã thêm một số loại trái cây giàu anthocyanin* vào sữa lắc, rất tốt cho mắt và da.” Nhân viên của tiệm niềm nở giới thiệu.*Anthocyanidin (còn được gọi là anthocyanin), là một loại sắc tố tự nhiên hòa tan trong nước, tồn tại rộng rãi ở thực vật trong tự nhiên. Hầu hết các chất tạo màu chính trong trái cây, rau và hoa đều có liên quan đến nó. (Nguồn: Baidu)Trình Lưu cẩn thận ghi nhớ những gì người bán hàng nói.
Vào lúc này, bạn trai cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của cô: [8:30 đưa tôi đến Viện nghiên cứu Nhiễm Sơn.]
Trình – người lập chí trở thành bạn gái ba tốt – Lưu lập tức nhắn lại: [Được.]
“Đồ chị gọi đã xong rồi ạ.” Nhân viên cửa hàng đưa cho cô món sữa lắc và salad đã đóng gói.
“Cảm ơn.” Trình Lưu nhận lấy.
* * * * *
Khi Trình Lưu đến Khu tập thể Văn Hưng còn chưa tới tám giờ, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn lựa chọn mang lên lầu sớm.
Khu tập thể này đã nhiều năm tuổi, nhà không cao, không có thang máy, trong hành lang dán nhiều tờ rơi quảng cáo đủ loại. Tuy nhiên trước cửa nhà bạn trai lại sạch sẽ lạ thường, trên đó không có mẩu rao vặt nào.
Trình Lưu liếc nhìn hành lang tầng một, nơi đó có bối dây cắm điện trải dài từ trên gác xuống. Cúi xuống nhìn dấu vết trên mặt đất, cô chậm rãi đi lên tầng hai rồi gõ cửa, ngẩng đầu nhìn lên, Trình Lưu chắc đây là của hộ gia đình ở trên tầng bốn thả xuống.
“Vào đi.” Quý Triều Chu mở cửa nhìn thấy cô thì nghiêng người nói.
Trình Lưu bước vào, đặt bữa sáng lên bàn và quay đầu lại nói: “Em mua cho anh chút đồ ăn, nhân viên cửa hàng nói nó rất tốt cho sức khỏe.”
Quý Triều Chu nhìn lướt qua hai chiếc hộp được đóng gói kỹ càng, ngước mắt nhìn Số 6 đối diện: “Món quà tối hôm qua, cô mang nó về đi.”
Trình Lưu sửng sốt: “Sao thế?”
“Tôi không thích.” Quý Triều Chu nói đơn giản, anh không muốn nhận quà từ Quý Mộ Sơn.
Trình Lưu hoàn hồn: “Đợi lát nữa em sẽ mang nó đi, anh ăn sáng trước đã.”
Nếu bạn trai đã không thích chậu nai linh lan kia, vậy thì lần sau mình sẽ chuẩn bị thứ khác tốt hơn.
Cô không cảm thấy mất mát, chỉ hơi ngạc nhiên khi đối phương thẳng thừng nói không thích.
Quý Triều Chu cũng không muốn ăn, nhưng anh nhớ tới việc vệ sĩ Số 6 gửi tin nhắn cho mình từ lúc sáu giờ sáng, hình như đối phương đã chờ lệnh từ sáng sớm. Anh đến gần bàn, kéo ghế ra và ngồi xuống.
Thấy vậy, Trình Lưu lập tức đưa tay ra giúp bạn trai mở gói đồ, đây là điều mà một người chu đáo nên làm. Quý Triều Chu vừa đụng vào túi thì đối phương đã tranh lấy nó, đầu ngón tay của anh bất ngờ không kịp đề phòng chạm vào mu bàn tay cô. Anh vội vàng thu tay lại, nhưng nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương đã sớm lan ra theo đường da thịt tiếp xúc.
Tay trái của Quý Triều Chu buông xuống bên cạnh, có phần cuộn lại, anh không thích cảm giác tiếp xúc này, vừa lạ lẫm lại phô trương, đầu ngón tay dường như rất nhanh bị nhiễm nhiệt độ của người ngoài.
“Được rồi.” Trình Lưu đẩy ly sữa và bát salad đến trước mặt bạn trai, “Anh ăn trước đi, em sẽ dọn chậu cây bằng ngọc kia vào trong xe.”
Quý Triều Chu không nói gì, chỉ gật đầu tỏ ý đã biết.
Trình Lưu đi đến góc phòng, bê hộp gỗ xuống lầu và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô bước tới cốp xe của mình, bỏ nó vào trong. Đang định đóng cốp đằng sau lại, cô sực nhớ ra điều gì, mở hộp gỗ ra, nhấc chậu cây linh lan lên.
Bức thư tình bên trong đã không còn nữa. Điều đó có nghĩa là dù bạn trai không thích món quà nhưng vẫn giữ lại bức thư tự tay cô viết.(Lynn: đừng ai nói kết cục thật sự của bức thư cho Tiểu Trình tổng biết, không mẻ “sang chấn tâm lý” đó )
Trình Lưu chợt thấy cảm động, quả nhiên bạn trai vẫn còn thích cô nhưng ngoài mặt vẫn tức giận, cố tình tỏ ra lạnh nhạt.
Đây không phải là ví dụ điển hình của cứng miệng mềm lòng sao?
Tuy nhiên, Trình Lưu không có ý định chọc thủng chút tâm tư nhỏ bé của bạn trai.
Dù bạn trai có lạnh lùng như vậy, cô vẫn thích. Đây là chút thủ đoạn trong tình yêu mà bạn trai ưa dùng thôi.
Trình Lưu đóng cốp xe, quay người lại lên lầu. Cô đi vào phòng khách, vừa vặn nhìn thấy nét mặt của bạn trai, anh đang cầm ly sữa lắc bằng hai tay, lông mi dài rũ xuống, anh hơi ngửa đầu lên uống sữa lắc, quả táo Adam của anh lên lên xuống xuống khi anh nuốt vào.
Nguy hiểm chết người đó!
Trình Lưu ngoảnh đầu nhìn sang chỗ khác để phân tán sự chú ý.
Có lẽ là do động tác của cô quá lớn, Quý Triều Chu ở bàn ăn quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
Trình Lưu quay lại, thấy trên môi bạn trai còn vương một ít nước sữa màu đỏ, đôi môi anh vốn chẳng cần điểm son đã có một màu hồng tự nhiên. Bây giờ đôi môi ấy lại nhuộm thêm một màu đỏ đậm hơn, như thể ai đó đã thoa một ít son lên môi anh.
“Không có chuyện gì đâu.” Trình Lưu cố gắng bình tĩnh lại, ánh mắt đảo qua bạn trai, cô lấy một gói khăn giấy trong túi rồi lấy ra một tờ đưa cho anh, “Miệng anh còn dính sữa kìa.”
Quý Triều Chu giật mình, nhận lấy khăn giấy rồi cúi đầu lau vết sữa dính trên môi.
Cô nhanh chóng nhìn lướt qua môi bạn trai, sau đó chỉ vào môi dưới của bản thân: “Chỗ này của anh còn có một chấm đen nhỏ.”
Quý Triều Chu tiếp tục lau, sau đó ngẩng đầu hỏi cô: “Hết chưa?”
“…” Trình Lưu quan sát lần nữa rồi nói với vẻ chột dạ: “Nhầm rồi, đó là một nốt ruồi nhỏ.” Nó vừa vặn mọc ở bên phải môi dưới của bạn trai, bình thường không hay nhìn nên chẳng phát hiện ra.
Quý Triều Chu không còn tâm trạng để ăn tiếp, đẩy ly sữa lắc về phía trước: “Đi Nhiễm Sơn.”
“Được.” Trình Lưu thu dọn sạch sẽ mọi thứ trên bàn rồi ngơ ngác nối gót xuống lầu.
Tại sao ngay cả nốt ruồi của bạn trai cũng đẹp thế?
Trình Lưu vứt rác xong quay lại nhìn thấy khuôn mặt cao quý, sạch sẽ như nắm tuyết trên đỉnh núi băng của bạn trai. Trong lòng nhất thời tỉnh táo, tự mắng mình là đồ bi3n thái, thậm chí còn thèm muốn nốt ruồi trên người anh.
Nhưng… nhìn nó, cô thực sự muốn hôn mà.
Thời khắc này Tiểu Trình tổng vô sự tự thông, trong đầu toàn là phế liệu màu vàng*. *phế liệu màu vàng (黄色废料): những hình ảnh trẻ nhỏ không nên biết (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄), ngoài ra 黄色片 có nghĩa là phim 18+.“Buổi trưa mấy giờ anh tan làm? Có muốn ăn trưa cùng nhau không?” Trên đường đi, Trình Lưu hỏi bạn trai, muốn tạo thêm thời gian để hai người chung đụng.
“Chín giờ tối tới đón tôi.” Quý Triều Chu nói, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trình Lưu hơi thất vọng, nhưng cũng hiểu bạn trai mình không có thời gian ăn trưa khi đang quay quảng cáo. Công việc là rất quan trọng, là một người từng cuồng công việc, Trình Lưu hiểu rất rõ điều đó.
Sau khi đưa bạn trai đến Viện nghiên cứu Nhiễm Sơn, Trình Lưu đành đến công ty làm việc, ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trong xe là cô đã bắt đầu nhớ bạn trai.
Tuy nhiên trước khi đến công ty, Trình Lưu vẫn còn việc phải làm. Cô lái xe trở lại Khu tập thể Văn Hưng.
“Chào chú, cho hỏi ban quản lý khu tập thể ở đâu?” Trình Lưu đậu xe bên ngoài khu nhà và bước đến quầy bảo vệ, nơi có ông chú bảo vệ đang ngủ gà ngủ gật.
“Gì đấy?” Ông chú bảo vệ bị tiếng gõ cửa sổ đánh thức, quay đầu lại nhìn thấy Trình Lưu, lớn tiếng nói: “Cô đang làm cái gì vậy?”
“Tôi muốn tìm ban quản lý khu tập thể Văn Hưng.” Trình Lưu nhắc lại.
Chú bảo vệ mở nắp tách trà, uống một ngụm trà nóng rồi nói: “Đi vào bên trong, sau đó rẽ vào góc, nó nằm ở tầng một.”
“Cảm ơn chú.” Trình Lưu bước nhanh vào hướng trong khu tập thể.
Tầm mười phút sau, cô nhìn thấy một căn nhà, mặt trước của tấm biển ghi Ban Quản Lý KTT Văn Hưng.
“Cô có việc?” Bên trong có một người đàn ông trung niên đang ngồi xem phim truyền hình.
“Tôi tìm Quản lý khu nhà.” Trình Lưu nói.
Người đàn ông nhấn nút tạm dừng rồi ngẩng lên: “Là tôi đây.”
“Tôi muốn báo cáo rằng có những hộ gia đình trong tòa nhà 5 đang sử dụng điện trái phép ngoài hành lang.” Trình Lưu nói thẳng.
Người đàn ông trung niên nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cô là cư dân của tòa nhà 5? Sao tôi chưa từng gặp?”
Trình Lưu nhìn người đàn ông trung niên: “Tôi là bạn gái của cư dân đang sống tại tầng hai tòa nhà 5.”
Người đàn ông trung niên nghiêng người, hai tay chống lên bàn làm việc, thờ ơ nói: “Nếu cô đã không phải người dân sống ở Khu tập thể Văn Hưng của chúng tôi thì không cần để ý quá nhiều đến những chuyện này.”
Trình Lưu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên, vô cảm nói tiếp: “Cộng đồng dân cư đông đúc, lối thoát hiểm bị ô tô chiếm dụng từ lâu, hành lang sử dụng điện trái phép. Một khi xảy ra hỏa hoạn, hậu quả… tôi không cần nói nữa. Nếu các ông không làm được, tôi có thể báo cho Sở cứu hỏa để làm một cuộc điều tra quy mô lớn.”
Người quản lý tài sản không còn cách nào khác đành phải cất điện thoại di động đi trước, nói có phần bất lực: “Đều là hàng xóm lâu năm nên không thể ép buộc được. Vậy đi, tôi sẽ cố gắng thuyết phục sau.”
Ông ta lấy trong ngăn kéo ra một cuốn sổ và cây bút, viết lại điều này trên đó rồi đứng dậy nói với Trình Lưu: “Tôi đã ghi lại rồi, chuyện này sẽ được báo cáo, vài ngày nữa sẽ có câu trả lời. Đến lúc đó chúng tôi sẽ tự mình kiểm tra, tất cả các lối thoát hiểm đều sẽ được dọn sạch.”
Trình Lưu giơ tay lên nhìn thời gian, nói với người quản lý tài sản: “Làm càng sớm càng tốt, nếu thật sự để xảy ra chuyện gì thì ban Quản lý của các ông cũng không có lợi gì đâu.”
“Nhất định rồi.” Người quản lý liên tục nói.
Sau khi thấy Trình Lưu đã đi xa, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của cô gái kia đột nhiên trở nên áp bách, trong thoáng chốc, ông ta còn tưởng là lãnh đạo tới thị sát.
* * * * *
Trước khi rời khỏi khu tập thể Văn Hưng, Trình Lưu còn quay lại nhìn những căn nhà này. Mặc dù nơi này có hơi thở cuộc sống rất mạnh mẽ, nhưng có nhiều nguy hại về an ninh, cô phải tìm cơ hội để bạn trai dọn ra ngoài. Tất nhiên, sẽ thật tốt nếu bạn trai có thể chuyển đến nhà cô.
HẾT CHƯƠNG 13
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Lưu: Mình bi3n thái ghê, tự dưng cứ muốn hôn nốt ruồi của bạn trai không à :D
ps: Nốt ruồi ở môi dưới, tức là trên môi chứ không phải trên cằm:D
Lynn cũng có lời muốn nói:
Ngày thứ tư nhận nhầm bạn trai rồi, chẳng mấy chốc Tiểu Trình tổng sẽ nhận ra một sự thật phũ phàng:v