Lộ Quá Vi Quan

Chương 31




Nhâm Kiệt vẫn liếc mắt nhìn màn hình rồi cúp ngay như thường lệ, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tôn Xuyên ở đối diện sầm mặt.

“Ai vậy?”

Giọng điệu không ưa bộc lộ rõ luôn.

Nhâm Kiệt cảm thấy hơi buồn cười, không nhìn nữa: “Lãnh đạo công ty trước đây em.”

“Ồ.” Nhướng mày vì bất ngờ, Tôn Xuyên sà lại gần chút: “Tìm anh có việc gì đó?”

“Muốn anh quay về.”

Kéo dài sắp nửa tháng, dù sao cũng đã nói hết toàn bộ rồi. Tuy nhiên anh đúng là không ngờ sự cố chấp của đối phương có thể đạt tới trình độ này.

“Cuỗm người của em à!”

Lông mày nhếch lên lập tức chau tít lại, Tôn Xuyên cực kỳ khó chịu nhìn chằm chằm điện thoại di động. Nhâm Kiệt cười: “Anh cũng đâu có làm cho em đâu, gì mà cuỗm của em chứ?”

Mối quan hệ này là như thế nào vậy.

Ông chủ Tôn cười “đểu” một cái như thường lệ: “Anh không biết bây giờ bên ngoài đều đang bảo quyền sử dụng anh là của riêng em à?”

Mỗi lần nghe thấy kiểu nói này là tâm trạng y rất vui vẻ.

Mà người cứ như vậy bị xếp vào của riêng y thì chỉ có thể bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, biểu thị chả thể nào hiểu được sự trẻ con thỉnh thoảng lại xuất hiện này của Tôn Xuyên.

Mùi vị bữa tối khá ngon, Nhâm Kiệt người đã bận bịu cả ngày, cũng không câu nệ. Ăn được kha khá rồi, Tôn Xuyên vào bếp bưng súp đi ra, sau đó rất săn sóc múc tử tế đặt trước mặt Nhâm Kiệt, phục vụ khá là chu đáo.

Nhâm Kiệt nhấp một ngụm súp, sau đó ngẩng đầu nhìn Tôn Xuyên: “Nói đi, ngày hôm nay mưu tính điều gì hả?”

Đang dưng lấy lòng, không phải gian manh thì cũng trộm cướp.

Tôn Xuyên là một ông chủ, mặc dù không tính tới mức gian thương, thế nhưng chuyện toan tính thì đó giờ không phải là kém.

Người đàn ông ngồi đối diện anh bị nhìn thấu tâm tư, ho khan một tiếng ra sức che giấu, sau đó gãi gãi đầu, dường như đang nghĩ nên nói như nào. Nhâm Kiệt cũng không ép y, cúi đầu ăn súp của mình. Mãi đến lúc bát súp của anh sắp hết đến nơi, Tôn Xuyên mới do dự hỏi dò một câu: “A Kiệt, anh cảm thấy mối tình đầu là cái gì?”

Nhâm Kiệt không nghĩ đến y nhăn nhó mãi lâu lại chỉ hỏi mỗi vẫn đề như thế, đầu tiên là hơi sững sờ, rồi lập tức bật cười: “Vấn đề thâm ảo như vậy luôn?”

“Cùng nhau thảo luận thôi mà!”

Cười hì hì một cái, Tôn Xuyên lại cầm chén múc thêm bát súp giúp Nhâm Kiệt. Y vừa múc súp, vừa liếc nhìn người đối diện một lần, giả bộ bình tĩnh nói: “Em cảm thấy, mối tình đầu bị bỏ lỡ chính là tàu tiện ngầm đông nghẹt người, nếu không lên nổi, chẳng bằng chọn thuê ô tô.”

Nhâm Kiệt suýt chút nữa thì phụt miếng súp ra: “Em ví von kiểu gì vậy?”

“Chuẩn quá còn gì!” Tôn Xuyên nhướng mày ra chiều không đúng, sau đó không để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Nhâm Kiệt, dạt dào hứng khởi tiếp một câu: “A Kiệt, quan điểm của anh về mối tình đầu là gì?”

“Chả có quan điểm gì.” Tiếp tục uống súp, Nhâm Kiệt vẫn cứ nhẹ nhàng bâng quơ: “Không có cảm khái như em đâu.”

Không hỏi được đáp án, Tôn Xuyên hơi ủ rũ, y suy nghĩ một lát bèn đổi cách khác: “Vậy… rốt cuộc anh thích kiểu người nào?”

Nhâm Kiệt thực sự không quen y nói chuyện quanh co lòng vòng như thế. Thế nhưng vòng một vòng lớn như vậy, anh cũng bắt đầu tò mò đến cùng Tôn Xuyên có thể bày được trò gì. Nhâm Kiệt bình tĩnh tiếp tục ăn súp, tranh thủ trả lời một câu: “Thì giống như em ấy.”

Chỉ là một câu nói mà suýt chút nữa Tôn Xuyên cười té ghế. Y nhìn Nhâm Kiệt bằng ánh mắt quá lố, khuôn mặt đầy vẻ hài lòng và đắc chí lộ liễu, cố hồi lâu mới ngăn lại được thứ cảm xúc thái quá, y hắng giọng ra chiều bình tĩnh nói: “Thế… mối tình đầu của anh là kiểu người gì?”

Hỏi lâu như vậy rốt cuộc đã hỏi tới trọng điểm. Nhâm Kiệt uống súp xong thả bát xuống, nhìn người kìm nén một buổi tối sắp nén thành bệnh luôn là Tôn Xuyên, rốt cục không nhịn được nhếch miệng: “Lần sau có chuyện thì hỏi trực tiếp.”

Chiều nãy anh đã nhận được điện thoại Lý Chu Dương rồi, rối rít xin lỗi bảo không ngăn cản được Sở Hàm vọt tới nhà anh dở cơn hâm. Sau khi biết đại khái tình huống, anh cũng đoán đến tối về Tôn Xuyên sẽ hỏi mình, chỉ có điều không ngờ là hỏi kiểu khúc chiết, mịt mờ như vậy.

Tôn Xuyên bị vạch trần cũng không ngại ngùng, y chỉ bĩu môi. Không hỏi trực tiếp, cũng là bởi y cảm thấy hơi không thoải mái.

Quan hệ của Nhâm Kiệt và người yêu đầu không giống y và Cố Băng lắm. Hai người họ dù sao cũng là từng ở chung, không thích hợp nên mới tách ra, mà Nhâm Kiệt căn bản còn chưa bắt đầu, thì đã đơn phương lựa chọn kết thúc rồi. Nói khó nghe là, tình cảm của y kết thúc là vì nguyên nhân chủ quan, còn của Nhâm Kiệt lại giống nguyên nhân khách quan hơn.

Thậm chí vẫn tồn tại một loại khả năng mà y không muốn thừa nhận…

Nhâm Kiệt nhìn vẻ mặt của Tôn Xuyên, cười một lúc xong cuối cùng cũng giải đáp nghi vấn cho đối phương: “Người đó á, kiểu vô tư, làm việc hơi hơi cảm tính, để ý đầu nhưng cuối thì không, rất nhiệt tình với người khác, chỉ là hơi ngơ chút, tục xưng chính là mát dây. Ngoài thích nghiên cứu triết học về tôn giáo nhất, gần như không có đam mê hay am hiểu thứ gì, lại còn rất dễ bị mất tập trung nữa.”

Mỗi một câu anh nói, Tôn Xuyên sẽ nhíu mày cân nhắc một lúc, sau đó vẻ mặt bắt đầu đổi thành u ám: “Kiểu như Sở Hàm á?”

Đầu tiên Nhâm Kiệt sửng sốt giây lát, rồi lập tức bật cười.

Không nghĩ đến, chứ đúng là hơi giống thật. Trừ việc Tống Chí không lời một đằng ý một nẻo như cậu ta.

Nhưng Tôn Xuyên cũng chẳng cười nổi, y nghĩ đi nghĩ lại lời Nhâm Kiệt nói vừa nãy, cuối cùng còn đưa ra một kết luận: “Mà nó căn bản cũng chẳng giống em tý nào ấy!”

“Thì vốn dĩ không giống mà.”

Ngoài lạc quan coi như có liên quan một tý, những chỗ khác gần như là hai thái cực.

Tôn Xuyên nghe vậy chau mày: “Vậy rốt cuộc anh thích người đó ở điểm nào?”

Chẳng phải đã nói gu của Nhâm Kiệt là kiểu như mình sao? Vậy mối tình đầu gần như khác biệt y hoàn toàn đó đến cùng có chỗ nào hấp dẫn Nhâm Kiệt vậy?

Đối với việc Tôn Xuyên tận lực làm ngơ thứ tự trước sau, Nhâm Kiệt chỉ cười cười đi kèm ánh mắt phức tạp, anh đi vòng sang vỗ vỗ bả vai đối phương:

“Em cứ coi như anh tuổi trẻ chưa trải sự đời đi…”

Kỳ thực rốt cuộc là tại sao, anh cũng không nói rõ được.

Có lẽ là một loại thói quen, cũng có thể do đã từng có một chút cảm xúc càng vi diệu, càng không đơn thuần hơn.

Mà bất kể là gì cũng được, dù sao những thứ ấy đều đã qua.

Nhìn nét mặt nghiêm túc không hề đùa cợt của Nhâm Kiệt, Tôn Xuyên cảm thấy thoải mái ra nhiều. Y bảo Nhâm Kiệt đi xem ti vi, còn mình thì tiện tay cầm bát đũa đi rửa. Thế nhưng người vẫn luôn được phục vụ cũng không đi, mà chỉ dựa vào cạnh cửa ngắm bóng lưng bận bịu tới lui trong bếp của y.

Một lát sau, Nhâm Kiệt mở miệng: “Đừng coi lời Sở Hàm là thật, đã qua rồi.”

Anh chưa từng che giấu chuyện Tống Chí, trên thực tế, anh đã nói rõ ràng ngay từ ban đầu rồi. Nếu là trước đây, có lẽ anh cũng sẽ cảm thấy mất tự nhiên vì những hành động khác thường đó của Tôn Xuyên, song trải qua chuyện Cố Băng hồi trước, nên tuy rằng xét về lý trí anh cũng không tán đồng hoàn toàn với phản ứng tối hôm nay của Tôn Xuyên, nhưng lại cảm thấy có phần cảm thông một cách vi diệu.

Động tác rửa bát của Tôn Xuyên ngừng phút chốc mới tiếp tục, mà y cũng không quay đầu lại: “Thế thì sắp xếp cho bọn em bữa cơm đi.”

Rửa xong bát thì đã muộn y lau ráo tay, lúc quay người nhìn Nhâm Kiệt thái độ rất nghiêm túc: “Em muốn gặp anh đó.”

Chính mình cũng không rõ đến cùng tại sao lại muốn đi gặp, thế nhưng bất ngờ là Tôn Xuyên rất kiên trì.

Nhâm Kiệt im lặng một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”