Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 102: PN: Đông Ấm




Cuối năm, việc công ty nhiều, xã giao cũng nhiều, Hướng Biên Đình bận rộn như con quay, đã liên tục mấy ngày không ở nhà ăn cơm chiều. 

Hôm nay lại có một bữa tiệc, lúc kết thúc đã 9 giờ. Sau khi rời tiệc, Hướng Biên Đình cũng không về nhà, cậu còn phải về công ty xử lý chút việc. Công ty vừa mới thành lập chưa đến hai năm, đúng là thời kỳ đẩy mạnh phát triển, bận là tất nhiên. 

Bữa tiệc hôm nay, Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách cùng góp mặt, hai người đều uống không ít, mang theo một thân nhiệt khí đi ra ngoài, bị gió đêm đông phả cái rét vào mặt. 

Hướng Biên Đình hơi híp mắt lại, tóc trên trán bị gió nhẹ nhàng vén lên. 

“Hướng tổng, Lâm phó tổng.” Trợ lý xuống xe chào hỏi. 

Lâm Vũ Hách quay đầu nhìn Hướng Biên Đình, hỏi: “Đây là còn muốn về công ty?” 

Hướng Biên Đình gật gật đầu.

Lâm Vũ Hách đưa chìa khóa xe cho tài xế lái thay, cười nói với Hướng Biên Đình: “Kiến nghị cậu thông báo trước cho vị người nhà kia của cậu, lần trước gọi cho cậu không được phải gọi hỏi tớ đấy.” 

Hướng Biên Đình cười đáp: “Sớm báo rồi.”

“Được, vậy tớ về trước, năm sau gặp.”

Còn hai ngày nữa là trừ tịch, hai người gặp lại cũng chính là sang năm.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hướng Biên Đình chọn ở lại phương Nam, sinh sống cùng một thành phố với Hạ Tuyên và bà ngoại. Mấy năm nay, số lần Hướng Biên Đình ở lại phương Nam ăn Tết cũng nhiều hơn, cậu không thích mang Hạ Tuyên về Bắc thành ăn Tết lắm, nhà cậu ăn Tết không giống gia đình bình thường khác, tiệc tùng và yến hội quá nhiều, vào dịp Tết là bận rộn nhất.

Năm trước, bởi vì một ít nghiệp vụ công ty, Hướng Biên Đình phải đến Bắc thành, khi đó đã gần cuối năm, cậu không thể phân thân trở về, nên không ăn Tết với Hạ Tuyên được. Năm nay, Hướng Hành bảo hai người họ cùng về Bắc thành, bà ngoại cũng về, mấy ngày trước ông đã cho người đến đón bà ngoại đi rồi. 

Hướng Biên Đình ngồi vào xe, mới vừa nhắm mắt chưa được một lát, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa sổ. Cậu mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Vũ Hách đứng ở ngoài cửa sổ. Hướng Biên Đình ấn xuống cửa sổ xe, Lâm Vũ Hách đứng bên ngoài, cúi đầu nhìn điện thoại, nói: “Xem ra hai ngày nữa là có thể gặp cậu.”

“Hả?”

Lâm Vũ Hách ngẩng đầu, nói: “Thẩm tổng mời tớ đến làng du lịch nhà hắn chơi hai ngày.”

Hướng Biên Đình nhướng mày: “Chuyện này cậu ấy không nói với tớ. Khi nào?” 

“Mùng ba. Tớ phỏng chừng lát nữa cậu ấy cũng sẽ tìm cậu.”

Hướng Biên Đình bật cười, giọng khàn khàn: “Vậy mùng ba gặp.”

Gò má Hướng Biên Đình hơi hơi phiếm hồng, Lâm Vũ Hách nói: “Hôm nay cậu uống nhiều quá đấy? Đừng về công ty nữa, về nhà sớm một chút nghỉ ngơi đi.” 

Trước kia, tửu lượng của Hướng Biên Đình rất cùi bắp, mấy năm nay mới luyện lên được, trình độ hôm nay không tính là gì, cậu nhắm mắt lại, cười cười: “Nếu uống nhiều quá không cần cậu nói tớ cũng sẽ về nhà ngủ ngon, tớ yêu quý bản thân lắm.” 

Lâm Vũ Hách cười nhạo một tiếng, không nói gì nữa, dặn dò trợ lý lái chậm một chút rồi đi. 

Hướng Biên Đình ở trên xe chợp mắt trong chốc lát, trợ lý đưa cậu về công ty xong, cậu liền bảo trợ lý về nhà trước. 

“Vậy, Hướng tổng lát nữa ngài về thế nào?” Trợ lý hỏi.

Hướng Biên Đình nhìn đồng hồ, xử lý công việc xong ra về chắc cũng 12 giờ, về nhà còn sẽ làm ồn Hạ Tuyên ngủ, chi bằng không về. 

“Hôm nay tôi ngủ lại công ty.” Hướng Biên Đình nói.

Trợ lý gật đầu, nói: “Vâng.”

Hướng Biên Đình về văn phòng trước nhắn tin WeChat cho Hạ Tuyên. Vừa bận rộn là không có khái niệm thời gian, không biết qua bao lâu, Hướng Biên Đình dựa vào lưng ghế ngủ mất. Lúc Hạ Tuyên tiến vào văn phòng thì thấy cậu hơi ngửa đầu ra sau, mắt nhắm lại, ngả lên lưng ghế, trên mũi là cặp mắt kính hơi mỏng vô khung. 

Trên bàn làm việc nằm một chồng văn kiện, màn hình máy tính còn sáng lên. 

Vì uống rượu nên cậu ngủ hơi say, Hạ Tuyên cúi người đặt lên môi cậu một nụ hôn, mí mắt cậu mới hơi hơi động đậy, chậm rãi mở mắt ra.

Gương mặt anh tuấn của Hạ Tuyên gần trong gang tấc, trên người là hương vị quen thuộc mà Hướng Biên Đình thích. 

“Tỉnh rồi à? Hướng tổng.” Hạ Tuyên thấp giọng hỏi.

Trên người Hướng Biên Đình chỉ khoác áo ghi lê, cậu híp mắt cười khẽ, ách giọng đáp: “Còn hơi mơ màng, chưa tỉnh hết, có lẽ phải hôn thêm chút nữa.”

Hạ Tuyên lại hôn cậu một chút, Hướng Biên Đình hé miệng, để đầu lưỡi của hắn trượt vào, sau một ngày mệt mỏi, cậu cần được nạp điện.

Hạ Tuyên vừa hôn cậu vừa tháo mắt kính của cậu xuống, đặt lên bàn. Hai tay Hướng Biên Đình vòng lấy eo hắn, hôn một lát liền nạp đầy điện.

“Anh mới tắm?” Hướng Biên Đình mổ lên khóe miệng Hạ Tuyên, hỏi hắn: “Thơm thơm.”

Hạ Tuyên nói: “Ừ.”

Hướng Biên Đình nghiêng đầu nhìn thời gian trên màn hình máy tính, phát hiện đã 12 giờ rưỡi.

Hạ Tuyên buông cậu ra, vuốt tóc cậu ra sau vỗ nhẹ, dùng ngón cái vuốt ve mi cốt của cậu, hỏi: “Hôm nay uống nhiều không?” 

Hướng Biên Đình cười nói: “Dù sao uống không nhiều.”

“Phải không.” Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu: “Sao dính như vậy.”

Hướng Biên Đình lại nhão nhão dính dính ôm eo hắn: “Em bình thường không dính sao? Không phải em lúc nào cũng dính anh sao, chú Hạ?” 

Hạ Tuyên nhìn cậu, không đáp.

“Không phải nói với anh hôm nay em ngủ lại công ty sao, sao anh lại đến đây?”

“Không được ngủ ở công ty.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình cười: “Có tình huống đặc biệt cũng không được à?”

“Ở lại muộn mấy anh cũng sẽ tới đón em.”

Hướng Biên Đình ôm lấy eo hắn, mặt dán trên bụng hắn, nói: “Vậy là không có tình huống đặc biệt rồi.”

“Còn việc gì nữa không?”

Hướng Biên Đình lắc đầu.

“Vậy về nhà.”

“Uhm.”

Chiều hôm sau, hai người đáp xuống Bắc thành. 

Trong nhà Hướng Biên Đình có chuẩn bị phòng riêng cho Hạ Tuyên, nhưng Hạ Tuyên chưa từng ngủ lại căn phòng ấy. Lần đầu tiên hắn ở lại qua đêm đã bị Hướng Biên Đình kéo về phòng ngủ của mình.

“Anh cũng tới nhà em rồi mà còn chia phòng ngủ với em sao?” Lúc ấy, Hướng Biên Đình là hỏi hắn như vậy, cậu ngước mắt nhìn hắn chằm chằm, trên người mặc áo ngủ tơ tằm trơn mỏng, bóng loáng.

Đó là kỳ nghỉ hè năm đại học đầu tiên, lần đầu tiên Hạ Tuyên lấy thân phận bạn trai cùng Hướng Biên Đình về Bắc thành. Đêm đầu tiên ở lại nhà họ Hướng, bọn họ đã làm, ở trên giường Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình thẳng thắn biểu đạt tố cầu, bầu không khí lại vừa vặn tốt. 

Hạ Tuyên không thường theo Hướng Biên Đình về nhà cậu, mới đầu là người giúp việc trong nhà cũng không biết thân phận của hắn, sau lại dần dần cũng ngầm hiểu, dù sao đã là khách, cũng không đến mức mỗi lần tới nhà đều ở chung một phòng với thiếu gia nhà họ được. 

Buổi sáng hôm nay, Hạ Tuyên vào phòng để quần áo của Hướng Biên Đình tìm quần áo mặc, người giúp việc mới tới cầm quần áo đã hong khô đi vào, cô ấy không biết Hạ Tuyên, vào phòng nhìn thấy bóng người liền theo bản năng rũ mắt, nghĩ là Hướng Biên Đình, thấp giọng gọi: “Thiếu gia.” 

Nghe thấy có người gọi “Thiếu gia”, Hạ Tuyên cho là Hướng Biên Đình đã đến liền xoay người lại, người giúp việc vừa lúc ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông xa lạ trước mặt, không khỏi sửng sốt, có chút xấu hổ đứng yên đấy. 

Cô ấy biết thiếu gia có người yêu là nam, chỉ là chưa thấy qua người thật bao giờ, xem ra vị trước mắt này chính là người nọ. 

Tiểu cô nương thầm nghĩ, này không phải thiếu gia, hẳn là cô gia nhỉ……? 

Không khí đọng lại vài giây, vừa lúc Hướng Biên Đình đi vào, người giúp việc quay đầu nhìn cậu, cậu duỗi tay nói: “Đưa quần áo cho tôi đi.” 

Người giúp việc đưa quần áo cho cậu rồi chạy nhanh ra ngoài.

Hạ Tuyên từ tủ quần áo cầm một món, đưa lưng về phía Hướng Biên Đình: “Thiếu gia tỉnh rồi?”

Hướng Biên Đình híp mắt cười cười: “Ừ.”

Hạ Tuyên thay quần áo, Hướng Biên Đình đi đến phía sau hắn, sờ sờ lưng hắn: “Ăn sáng chưa?”

Hạ Tuyên lắc đầu, xoay người lấy đi quần áo trong tay cậu, giúp cậu treo vào tủ.

Hạ Tuyên xoay người hôn lên khóe môi cậu, Hướng Biên Đình vừa mới rửa mặt xong, môi răng thoang thoảng hương bạc hà mát lạnh. Hạ Tuyên nhìn gương mặt Hướng Biên Đình, nói: “Biết dạo gần nhất em gầy bao nhiêu không.”

Trong khoảng thời gian này, Hướng Biên Đình bận quá, vừa bận lên có đôi khi còn sẽ quên ăn cơm trưa, chuyện này cậu không dám nói cho Hạ Tuyên biết, Hạ Tuyên mà biết khẳng định sẽ nói cậu. Ăn ít, cân nặng giảm mạnh, cằm cũng nhọn ra. 

“Qua Tết thịt mọc lại thôi mà.” Hướng Biên Đình nói: “Em ăn nhiều lắm.”

Hạ Tuyên nhéo nhéo mặt cậu: “Trưa nay ra ngoài với anh nhé? Anh có người bạn muốn mời chúng ta ăn cơm.”

“Được ạ.”

Hạ Tuyên chưa nói là ăn cơm với ai, Hướng Biên Đình cũng không hỏi. Người bạn cũ này của Hạ Tuyên, Hướng Biên Đình đã từng gặp mặt ở Giang Châu một lần, chính là vào dịp Tết năm ngoái. Hắn là đồ đệ của Hạ Tuyên nhiều năm về trước, hiện tại ở bên này đặt chân, có một tiệm xăm của riêng mình. 

“Sao không hỏi anh là bạn nào?”

Hướng Biên Đình đang thay quần áo, nghe vậy ngẩng đầu lên: “Là bạn mà em không quen ạ?”

“Ừ.” Hạ Tuyên gật đầu.

“Không cần phải hỏi, dù sao thì anh cũng sẽ giới thiệu.” Hướng Biên Đình cười nói.

“Chủ yếu là muốn giới thiệu em với bọn họ.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình đùa giỡn: “Bạn anh còn chưa biết em sao?”

“Trách nhiệm của anh, công tác tuyên truyền còn thiếu sót.”

Hướng Biên Đình cười cong đôi mắt.

Bữa cơm trưa chỉ có bốn người, lúc Hạ Tuyên và Hướng Biên Đình đến nơi, ghế lô của nhà hàng đã ngồi hai vị soái ca dáng vẻ bất phàm. Hướng Biên Đình trí nhớ tốt, vừa bước vào liền cảm thấy hai người này quen mặt, suy nghĩ hai giây liền nhớ ra đã gặp ở đâu—— 

Đầu năm ngoái ở Giang Châu, đêm đó cậu về tìm Hạ Tuyên, gặp họ ở trên xe Hạ Tuyên.

Hướng Biên Đình cười, gật đầu với hai người, Hạ Tuyên giới thiệu với cậu: “Thành Nham, bạn của anh. Vị này là bạn trai cậu ta, Giang Mộ Bình.”

Hướng Biên Đình sửng sốt, cậu không ngờ hai người đối diện lại là một đôi.

Vừa dứt lời, người tên là Giang Mộ Bình bỗng nói: “Không phải bạn trai, là bạn đời.”

Hướng Biên Đình nhìn về phía đối phương, hắn mang một cặp mắt kính, khí chất nho nhã. Hắn ôn hòa cười cười, chậm rãi giải thích nói: “Chúng tôi đã kết hôn rồi, là quan hệ hôn nhân dựa trên pháp luật, xưng hô ‘bạn trai’ này nghiêm khắc mà nói không được thích hợp lắm.”

Hướng Biên Đình khẽ nhướng mày, nghiêng đầu trêu Hạ Tuyên: “Giới thiệu không đủ nghiêm túc nha, Tuyên ca.”

Thành Nham nhìn Hướng Biên Đình, không khỏi cười, nghĩ thầm đây đúng là người có thể khống chế Hạ Tuyên. 

Hạ Tuyên cười đáp: “Vậy giới thiệu một lần nữa, vị này chính là bạn đời của Thành Nham, Giang Mộ Bình.”

Hạ Tuyên lại nói với Thành Nham và Giang Mộ Bình: “Đây là bạn đời của tôi, Hướng Biên Đình.”

Bốn người ngồi xuống, Thành Nham nói với nhân viên phục vụ mang thức ăn lên. Trong lúc thức ăn được đưa lên bàn, Hướng Biên Đình nghiêng đầu dựa gần tai Hạ Tuyên, thấp giọng nói: “Chúng ta chưa kết hôn mà, ở trên pháp luật là không có quan hệ hôn nhân, dùng xưng hô ‘bạn đời’ này có phải không quá đúng đắn không?” 

Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu, bắt lấy ý cười trong mắt Hướng Biên Đình. Lúc bạn học Hướng còn đang đi học đã thích ghẹo Hạ Tuyên, bây giờ thành Hướng tổng, trêu ghẹo người ta càng thêm quen thuộc. 

Thật ra thì hai người họ đã đến New Zealand lãnh giấy kết hôn lúc Hướng Biên Đình còn học năm ba rồi. Lúc ấy, luật hôn nhân đồng tính trong nước vẫn chưa được hợp pháp hoá. Ra ngoại quốc lãnh chứng là Hạ Tuyên đề ra, còn là cực kỳ trịnh trọng đề ra trước mặt ba mẹ Hướng Biên Đình. Hướng Hành và Biên Du nghe xong thì trầm mặc hồi lâu, chuyện này bọn họ có ý kiến thì có ích lợi gì, quyền quyết định vẫn là nằm trong tay Hướng Biên Đình. 

Sau lại, kết quả chính là, Hướng Biên Đình còn chưa tốt nghiệp đại học đã trở  thành “nhân sĩ đã kết hôn”, theo như lời Lâm Vũ Hách lúc ấy trêu ghẹo cậu thì chính là tráng niên tảo hôn. 

Luật hôn nhân đồng tính hai năm trước mới được thông qua, hai người có giấy hôn thú nước ngoài, lại ở bên nhau nhiều năm, đã sớm tiến vào trạng thái lão phu lão phu, cũng không mấy bận tâm về chuyện lãnh giấy kết hôn trong nước. 

Hướng Biên Đình cũng không để ý đến một tờ giấy chứng minh, có tờ giấy đó hay không thì Hạ Tuyên cũng là của cậu, hình thức không quan trọng.

Cậu nói câu ấy ra chỉ đơn thuần muốn trêu Hạ Tuyên mà thôi, thiếu đòn.

Hạ Tuyên nhìn chằm chằm cậu vài giây, nhàn nhạt nói: “Xem ra một tờ giấy hôn thú vẫn chưa đủ.”

Thành Nham là năm trước đi Giang Châu gặp được Hướng Biên Đình, lúc ấy nghe người xung quanh Hạ Tuyên gọi Hướng Biên Đình là bạn học Hướng, hắn có chút tò mò, liền hỏi Hướng Biên Đình có phải còn đi học hay không.

Hướng Biên Đình cười, lắc đầu: “Sớm tốt nghiệp rồi ạ. Tuyên ca nói với anh tôi vẫn còn đi học sao?”

“Không phải.” Thành Nham cười đáp: “Trước khi gặp cậu có nghe rất nhiều người nhắc đến cậu, bọn họ đều gọi cậu là ‘bạn học Hướng’.”

Hướng Biên Đình cười cười: “Lúc mới quen Tuyên ca, tôi đúng là còn ‘bạn học Hướng’.”

Hướng Biên Đình hỏi Thành Nham: “Nham ca cũng là thợ xăm sao?”

Thành Nham gật đầu, Hướng Biên Đình lại nhìn Giang Mộ Bình ngồi bên cạnh hắn, vị này mang khí chất không giống thợ xăm lắm, cả người trông rất văn nhã. 

Hướng Biên Đình sau lại mới biết đối phương là giáo sư đại học. 

Nghe là hai ngành nghề có chút không hợp nhau, nhưng hai người họ đứng chung lại vô cùng xứng đôi.

Bữa trưa ăn ở nhà hàng xong, Thành Nham còn mời bọn họ đến nhà hắn ăn tối. Tối nay, Hướng Biên Đình có buổi tiệc phải tham gia, nên không đi với Hạ Tuyên được. 

Tiệc tối 10 giờ giải tán, Hướng Biên Đình về nhà, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Hạ Tuyên vây khăn tắm,đứng ở đầu giường xem điện thoại. Cậu uống nhiều quá, nhìn Hạ Tuyên cũng thấy bóng chồng. 

Hướng Biên Đình đỡ khung cửa đứng nghỉ một lát, Hạ Tuyên cầm điện thoại cắm sạc, đặt nó xuống, đi tới cửa. Hắn vừa mới tắm xong, trên vòm ngực rắn chắc còn lấm tấm bọt nước. Hắn đã 40, đúng là không còn trẻ nữa, nhưng gương mặt và hình thể lại không nhìn ra dấu vết năm tháng. Dáng người rắn chắc, đường cong cơ bắp xinh đẹp làm người khác không thể rời mắt. 

Hạ Tuyên nhìn ánh mắt mơ màng của Hướng Biên Đình liền biết đêm nay cậu uống nhiều, hắn vừa đi đến trước mặt Hướng Biên Đình đã bị cậu phác vào lòng, khăn tắm vây quanh hông suýt thì bị túm rớt. 

“Chú Hạ……” Hướng Biên Đình đặt cằm lên xương quai xanh của hắn, ngưỡng mặt nhìn hắn: “Dáng người tốt thật ……” 

Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu, còn chưa kịp mở miệng, khăn tắm đã bị Hướng Biên Đình túm lấy, chẳng hề cố sức kéo xuống. 

Tay Hướng Biên Đình câu lấy một góc khăn tắm, cậu rũ mắt cười, lười nhác nói: “Còn không bằng không vây.” Nói xong, liền ném khăn tắm sang một bên. 

Hạ Tuyên mặt không đổi sắc, cả người trần truồng đứng trước mặt Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình vẫn tây trang giày da, áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt Hạ Tuyên, cậu vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lả lướt trên ngực Hạ Tuyên. Hạ Tuyên bắt lấy tay cậu, kéo về phía hắn, vươn tay đóng cửa lại. Quyền chủ động chuyển sang tay Hạ Tuyên, áo khoác tây trang và quần tây của Hướng Biên Đình đều bị rút đi, thân trên chỉ mặc một cái áo sơmi và áo ghi lê. 

Cậu ngồi trên người Hạ Tuyên, rũ mắt nhìn hắn. Hạ Tuyên vuốt ve chân cậu, móc lấy vớ đen vẫn chưa cởi của cậu. Trước mắt nào còn là Hướng tổng áo mũ chỉnh tề, sớm đã mất đi văn nhã.

Quấn quýt, cọ xát, chìm nổi, trong phòng tràn ngập nhiệt ý, bọt nước trên người Hạ Tuyên cũng biến thành mồ hôi.

Trong thoáng mê ly, Hướng Biên Đình nghe thấy Hạ Tuyên nói: “Năm sau chúng ta kết hôn nhé.”

Hướng Biên Đình biết hắn nói là kết hôn trong nước, lãnh giấy hôn thú.

Hướng Biên Đình nằm sấp xuống, quay lại cắn lên môi hắn, hơi thở dồn dập đáp lại: “Vâng, chú Hạ.”