Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 101: Hoàn chính văn




Đối với Hạ Tuyên, triển lãm xăm mình lần này thật sự là một cơ hội lớn để tái xuất. Sau khi từ Hong Kong trở về, tiệm xăm của Hạ Tuyên mỗi ngày đều có người quang lâm, lại còn không ít. 

Sau khi ra tù, Hạ Tuyên chuyển đến nơi khác mở lại tiệm, cơ bản là trạng thái nửa ẩn. Vốn dĩ trong tiệm chỉ có hai người là hắn và Trình Dư, mỗi ngày đến tiệm không phải là khách đến xăm mình trong ngày thì cũng là khách đến tiệm đặt bản vẽ. Ngoài ra, trong tiệm ngày thường đều rất yên tĩnh. 

Nhưng giờ đã khác, khách đến hết đợt này tới đợt khác, có tới hẹn xăm mình, cũng có tới xem Hạ Tuyên xăm mình cho khách. Trình Dư chưa từng gặp trường hợp thế này, suýt thì không ứng phó kịp. Tài khoản online của tiệm mấy ngày nay cũng tăng vài vạn fans, tin nhắn chồng chất, tất cả đều là muốn hẹn xăm mình. 

Trong khoảng thời gian này, lần nào Hướng Biên Đình đến tiệm cũng nhìn thấy rất nhiều người. Hạ Tuyên giành được giải thưởng tại buổi triển lãm, ảnh chụp tác phẩm và lúc đoạt giải được đăng lên mạng xã hội, số lượng chuyển phát và lượt xem trên nền tảng đều rất cao. Tiêu chuẩn cao là một chuyện, nhưng gương mặt kia của Hạ Tuyên cũng không thua kém, ảnh chụp đoạt giải được đăng lên, ai cũng biết tổng quán quân trông như thế nào. 

Mấy ngày này đến tiệm, người vừa nhiều vừa tạp, Trình Dư đụng phải mấy người đến hẹn xăm còn tận dụng mọi cách hỏi thăm Hạ Tuyên có phải độc thân không, Trình Dư cười đến bất đắc dĩ, lần nào cũng đáp là không phải. 

Có mấy lần còn bị Hướng Biên Đình gặp được. 

Hôm nay cậu đến tiệm, nhìn thấy một người đàn ông vừa trắng vừa gầy đang dựa bên quầy tiếp khách trò chuyện với Trình Dư. Đang nói chuyện thì hắn bỗng ngó về phía phòng xăm, cười hỏi Trình Dư rằng Hạ Tuyên có đối tượng hay chưa. Trên mạng có đăng ảnh về buổi triển lãm, Hướng Biên Đình cũng có tìm xem rồi, dưới khu bình luận ngoại trừ khen tác phẩm xuất sắc ra, còn khen Hạ Tuyên lớn lên soái cũng có một đống. 

Tóm lại, tác phẩm trâu bò, mặt cũng trâu bò.

Nhưng bạn trai bị nhiều người nhớ thương như vậy, ai mà chịu nổi. 

Đến đêm, Hướng Biên Đình tắm rửa xong nằm trên giường đọc sách, Hạ Tuyên khoảng 9 giờ mới về nhà. Tắm rửa xong, lên giường, hắn xốc áo ngủ Hướng Biên Đình lên, sờ sờ bụng cậu: “Đừng đọc nữa, để mắt nghỉ một lát.” 

Hướng Biên Đình khép sách lại đặt sang bên, quay đầu cụng vào ngực Hạ Tuyên, củng củng trong lòng hắn. Hạ Tuyên vuốt ve sau cổ cậu, Hướng Biên Đình đột nhiên ngẩng đầu lên, cắn ngoài miệng hắn một cái, không dùng sức, cắn xong lại liếm liếm chỗ đấy. 

Cậu ngưỡng mặt nhìn Hạ Tuyên, híp mắt nói: “Nhiều người nhớ thương anh thật đấy.”

Với tính chất công việc của Hạ Tuyên, thật ra tình huống này là không thể tránh, hắn xăm mình cho người ta, chắc chắn sẽ phải giao tiếp với đủ loại kiểu người. 

Hạ Tuyên nhéo cằm cậu: “Tự nhiên nói câu này làm gì.”

“Có cảm mà phát.”

“Nói cụ thể xem.”

Hướng Biên Đình bật cười: “Còn bảo em nói cụ thể, anh sợ ngược em không đủ đúng không. Muốn nói cụ thể thì chính là người dõi theo anh, muốn thông đồng anh nhiều quá, hôm nay em còn gặp phải một người. Mà này chỉ là bị em bắt gặp hôm nay thôi đấy, chưa nói đến mấy người khác em không nhìn thấy đâu.” 

Hạ Tuyên không nói gì, cúi đầu hôn lên bờ môi cậu, chưa được một lát, hơi thở của hai người đều trở nên nặng nề. Hạ Tuyên cách áo ngủ vuốt ve vòng eo Hướng Biên Đình, bảo cậu xoay người lại đưa lưng về phía hắn, nằm trên người hắn. 

Hướng Biên Đình khàn giọng nói: “Làm gì vậy……”

“Em không vui, anh dỗ dành em.”

Dỗ dành thế nào, Hướng Biên Đình lập tức hiểu ngay, cậu đỏ cả tai, thấp giọng nói: “Đừng làm vậy.”

“Lần trước không phải rất thích sao?” Hạ Tuyên xoa vành tai cậu, ngữ điệu như đang dỗ dành, nhưng thật ra là đang mệnh lệnh: “Bò qua đi.” 

Hướng Biên Đình mệt đến nỗi không mở được mắt, Hạ Tuyên ôm cậu vào phòng tắm, cậu nằm trong bồn tắm, dựa vào người Hạ Tuyên, cả người bủn rủn như không có xương. 

Thể trạng của Hướng Biên Đình tuy không kém, nhưng nếu so với Hạ Tuyên, cả thể lực và tinh lực lại đều không bằng hắn. Ban ngày, Hạ Tuyên còn phải xăm mình cho khách, vừa bận là cả một ngày, tinh lực này thật đúng là dư thừa. 

Cậu nhắm mắt lại, sờ sờ cơ bụng Hạ Tuyên, cảm thán: “Anh không thấy mệt sao.” 

Hạ Tuyên giúp cậu tắm rửa, nhàn nhạt đáp: “Chuyện này em mới biết sao?” 

Hướng Biên Đình bật cười: “Vẫn chưa biết hết đầy đủ.” 

Tháng 5, Hạ Tuyên phải đi xa một chuyến. Hắn muốn mang theo tác phẩm viễn chinh Châu Âu, qua bên đó tham gia triển lãm, hai ngày nữa là phải đi rồi. Hạ Tuyên đã sớm định sẵn kế hoạch đi Châu Âu nên đã để trống lịch hẹn cho một tháng tới. 

Người mẫu tham gia triển lãm cũng không khó mời, chỉ khó ở chỗ là có thể đi theo hắn ra nước ngoài thôi. Kinh phí không thành vấn đề, chủ yếu vẫn là thời gian, chuyến đi này phải tốn ít nhất hơn nửa tháng, cho nên cũng may là đại ca quyền anh có thời gian tự do, cũng rất vui lòng đi theo hắn xông pha khắp nơi. 

Hướng Biên Đình rất muốn đi theo cùng, nhưng đáng tiếc lần này không được. Hạ Tuyên không phải chỉ đi hai ba ngày là về, cậu còn phải đi học, không xin nghỉ lâu như vậy được. 

Tắm xong, Hướng Biên Đình bị Hạ Tuyên ôm về phòng ngủ, cậu đưa mặt về phía Hạ Tuyên, treo trên người hắn, ôm cổ hắn, tư thế giống như gấu ôm vậy. 

“Tuyên ca, lần này xuất ngoại, nửa tháng có thể về không?” Cậu hỏi Hạ Tuyên. 

“Không nhất định, xem tình huống đã.” Hạ Tuyên ôm cậu lên giường, tắt đèn. Nằm vào trong chăn, Hướng Biên Đình nhích lại gần người hắn, dán sát hắn. 

“Chừng nào anh đi?”

“Hai ngày nữa.”

“Em ra sân bay tiễn anh.”

Hạ Tuyên giơ tay vòng lấy eo cậu: “Ừ.”

Ba ngày sau, Hạ Tuyên mang theo người mẫu, một bộ thiết bị xăm mình cùng một ít vật dụng cần thiết rồi xuất phát. Lần này, Bạch Khâm cũng đi theo, hắn không dự thi, chỉ đơn thuần đi theo Hạ Tuyên phụ giúp, thuận tiện tham quan triển lãm. 

Hồi trẻ, Hạ Tuyên từng sinh sống tại rất nhiều thành phố ở Châu Âu, bạn bè bên này cũng có không ít. Lần này, hắn tới gặp mấy người bạn cũ, ngoại trừ dự thi, thời gian rảnh rỗi hắn còn đến cửa hàng của bạn xăm mình. Người mẫu đại ca cũng không đi theo ngồi không, không có chuyện gì làm liền đi dạo khắp nơi, kinh phí được Hạ Tuyên bao trọn. Bạch Khâm cơ bản là đi theo Hạ Tuyên, chuyến đi lần này rất có giá trị, có thể giao lưu học tập với những thợ xăm đẳng cấp thế giới khác. 

Lần này Hạ Tuyên đi Châu Âu vượt quá nửa tháng, tiểu tình lữ lâu lắm không gặp, đều nhớ nhau vô cùng. 

Hướng Biên Đình biết hắn ở bên kia bận rộn cho sự nghiệp, không giục hắn về sớm, cũng không hỏi hắn khi nào trở về. Hạ Tuyên đã đi hơn hai mươi ngày, tuy ngày nào hai người cũng gọi điện thoại, nhưng vẫn không cưỡng lại nỗi nhớ nhung. 

Ngày đó hai người nói chuyện qua video, Hướng Biên Đình nằm trên giường, rầm rì: “Nhớ anh.” 

Cậu vùi mặt vào chăn, hít sâu một hơi, nâng mắt nhìn về phía màn hình điện thoại: “Trên giường cũng không còn mùi của anh nữa.” 

Hiếm khi thấy cậu làm nũng, lòng Hạ Tuyên cũng trở nên mềm mại, nhưng ngoài miệng vẫn lỗ mãng: “Mấy hôm nay có tự mình làm không?” 

Chàng trai trẻ tuổi huyết khí phương cương, cùng bạn trai tách ra lâu như vậy, nếu nói không nghĩ tới chuyện đó là không có khả năng. 

Hướng Biên Đình dùng tay moi moi khăn trải giường, thành thật thừa nhận: “…… Có.” 

“Anh nói là phía sau ấy.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình sửng sốt, vành tai đều đỏ, giọng như ruồi muỗi: “Dĩ nhiên…… là không rồi.”

“Muốn không?” Hạ Tuyên hỏi.

Hướng Biên Đình nhắm mắt lại, thẳng thắn đáp: “Muốn.”

Thật ra, cậu là muốn Hạ Tuyên. Hạ Tuyên nhàn nhạt nói: “Hôm nay tự mình làm.” 

Dục niệm là vật dẫn xuất từ nỗi nhớ nhung, qua hai mươi ngày chia xa, hôm nay hai người cách điện thoại hoang đường một lần. Sau khi kết thúc, giọng nói của Hạ Tuyên trở nên đặc biệt từ tính, Hướng Biên Đình nghiêng người nằm trên giường, hơi thở vẫn chưa bình ổn, nghe hắn nói chuyệncũng cảm thấy là một loại hưởng thụ. Thể xác và tinh thần đều được lấp đầy, cậu nghe tiếng hít thở của Hạ Tuyên, nghe thấy hắn vững vàng nói: “Anh cũng nhớ em lắm, chờ anh về nhé.” 

Cuối tháng 5, ba mẹ Hướng Biên Đình đến Giang Châu một chuyến, còn mang theo Peter lại đây. Bể rắn vẫn còn đặt trong căn nhà Hướng Biên Đình ở trước đó, một bể kính rất lớn, muốn dọn sang nhà Hạ Tuyên cũng không có chỗ thích hợp, nên Hướng Biên Đình tạm thời chưa chuyển nhà cho Peter, vẫn để nó ở lại chỗ cũ, mỗi ngày về nhà thả nó ra hít thở không khí. 

Ba mẹ Hướng Biên Đình còn muốn gọi Hạ Tuyên ăn chung bữa cơm, Hướng Biên Đình nói hắn đi Châu Âu tham gia triển lãm xăm mình. Cậu cho ba mẹ xem ảnh chụp lúc Hạ Tuyên đoạt giải ở Hong Kong, còn ở trước mặt ba mẹ khen Hạ Tuyên một hồi, nhưng khen đều là khen thật, không có chút sáo rỗng, vốn dĩ Hạ Tuyên ưu tú là sự thật khách quan mà ai cũng có thể nhìn thấy. 

Làm ba mẹ cũng đã nhìn ra, bản chất con trai là mộ cường, là thật sự bởi vì đối phương ưu tú mới yêu thích. 

Hành trình đi Châu Âu lần này của Hạ Tuyên kéo dài tổng cộng 29 ngày, đi qua ba quốc gia Pháp, Italy và Thuỵ Điển, ba trận thắng ba. Lúc hắn trở về đã là tháng 6, hôm hạ cánh, Hướng Biên Đình có tiết học cả ngày nên không ra sân bay đón hắn được. 

Hướng Biên Đình vừa học xong, ký túc xá cũng không về, ra khỏi phòng học liền gọi điện thoại cho Hạ Tuyên. 

Hạ Tuyên thu dọn đồ đạc xong liền tới trường, hiện tại đang ở đại sảnh lầu một của ký túc xá chờ cậu. 

Hướng Biên Đình đang đi về phía cổng trường, vừa nghe Hạ Tuyên đến ký túc xá, lập tức quay ngược lại. Lúc sắp đến ký túc xá, Hướng Biên Đình ở trên đường đụng phải mấy người Lâm Vũ Hách. 

Lưu Siêu “ủa” một tiếng: “Không phải cậu đi rồi sao, sao lại về rồi?” 

Hướng Biên Đình nói: “Người đến đón tớ đang ở ký túc xá.”

Hạ Tuyên ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh lầu một ký túc xá, một tháng không gặp, người hắn gầy, tóc cũng dài ra. Lâu lắm không gặp, Hướng Biên Đình vừa thấy hắn, trái tim đập vội không ngừng. Hạ Tuyên đang ngồi đó, không nhìn điện thoại cũng không làm gì, hắn đáp một tay lên tay vịn, đạm mạc nhìn chằm chằm một chỗ trên mặt đất. 

Mấy người họ đi về phía này, tiếng bước chân từ từ đến gần, Hạ Tuyên ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Hướng Biên Đình. 

Hướng Biên Đình không quá rõ ràng mà hít sâu một hơi, hô: “Tuyên ca.”

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, đứng dậy, đi về phía cậu. Ba người còn lại nhìn nhìn Hạ Tuyên, lại ngó ngó Hướng Biên Đình, nói tạm biệt với Hướng Biên Đình xong liền quét thẻ lên lầu. 

Hạ Tuyên rất tự nhiên cởi cặp sách của Hướng Biên Đình xuống, cầm trong tay, hai người đứng gần nhau như vậy, Hướng Biên Đình suýt thì không nhịn được muốn hôn lên má hắn, nhưng ngại đang ở trường học, cậu nhịn. 

“Anh đến lâu chưa?” Hướng Biên Đình hỏi.

“Không lâu lắm.”

Hạ Tuyên giúp Hướng Biên Đình cầm cặp sách, hai người trông như một cặp anh em bình thường khác, cách nhau không xa không gần đi bộ trong vườn trường. 

Giờ là lúc tan học nên trên đường đều nhìn thấy học sinh, hai người nói chuyện cũng cần tiết chế, giống như không quá thân vậy: “Tuyên ca, lát nữa đến nhà bà ngoại em ăn tối nhé.” 

Hạ Tuyên gật đầu, đáp: “Ừ.”

Trước giờ, Hướng Biên Đình không cảm thấy đoạn đường từ ký túc xá đến cổng trường lại dài như vậy, không tự chủ mà nện bước nhanh hơn. Lên xe, cửa vừa đóng lại, Hạ Tuyên liền cúi người lại đây hôn cậu. Lúc này vẫn chưa rời khỏi cổng trường, Hướng Biên Đình không ngờ hắn sẽ đột nhiên hôn tới, cậu hoảng hốt, theo bản năng rụt người ra sau. Hạ Tuyên ấn xuống đầu cậu không cho trốn, vừa hôn vừa trấn an: “Cửa sổ có dán màng, bên ngoài nhìn không thấy bên trong.” 

Hướng Biên Đình mơ hồ không rõ “a” một tiếng, tay choàng lên cổ hắn, ngửa đầu đáp lại nụ hôn của hắn. Nhiệt khí quanh quẩn từ hơi thở của hai người, Hướng Biên Đình mang mắt kính, chỉ chốc lát sau, trên mắt kính đã phủ lên một tầng sương mỏng. 

Hạ Tuyên gỡ mắt kính của cậu xuống, Hướng Biên Đình híp mắt lại, ánh mắt nhìn hắn có chút mê ly.

Không biết hôn đã bao lâu, nhịp thở của Hướng Biên Đình có chút không thuận, ngón tay cũng trở nên tê dại. Hạ Tuyên buông cậu ra. 

Hướng Biên Đình hô hấp dồn dập, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi, cậu nhìn Hạ Tuyên, giọng nói hơi run: “Anh đã về rồi.” 

Hạ Tuyên hôn hôn đôi mắt cậu, nói: “Ừ, anh đã về rồi.”

Hạ Tuyên lái xe ra đường, Hướng Biên Đình quay đầu nhìn hắn: “Anh mệt đến gầy luôn.” 

“Qua mấy ngày là dưỡng lại thôi.”

Thật ra, hai người ngày nào cũng nói chuyện qua điện thoại, đều biết tình hình gần đây của đối phương. Nhưng vừa gặp mặt, Hướng Biên Đình vẫn như có chuyện nói không hết, biến thành tiểu lảm nhảm. 

Buổi tối ở nhà bà ngoại ăn tối xong, hai người ngồi trên xích đu trong vườn trò chuyện. Hướng Biên Đình đã sớm biết Hạ Tuyên giành mấy giải thưởng trong chuyến đi Châu Âu lần này, hôm nay cũng thấy ảnh chụp Hạ Tuyên lên đài lãnh thưởng trên tài khoản của Bạch Khâm. Cậu lướt xem tin tức và hình ảnh trên mạng xong, quay đầu nhìn Hạ Tuyên, Hạ Tuyên cũng quay đầu nhìn cậu, hỏi cậu làm sao vậy. 

“Không có gì, chỉ là cảm thấy anh đặc biệt loá mắt.” 

Tuy Hạ Tuyên hành xử đạm nhiên, nhưng bước chân của hắn lại chưa bao giờ ngừng tiến về phía trước, tầm mắt và sự theo đuổi của hắn đều rất cao. 

Đây là điều mà Hướng Biên Đình trước đó không biết.

Hướng Biên Đình nhìn về phía bồn hoa cách đó không xa, nói với hắn: “Trước kia em cứ cảm thấy anh làm gì cũng không để bụng, cũng không bỏ cái gì vào mắt, là kiểu người có chút ‘tiên khí’.” 

Hạ Tuyên nói đùa: “Bây giờ hết tiên rồi?” 

Hướng Biên Đình bật cười: “Tiên, nhưng tiên* của xưa rồi. Bây giờ là tiên của tiên phong.” *tiên = cũ, ví dụ như tiên đế

Hạ Tuyên nhìn cậu.

“Anh lấy chính mình là tiên phong, để thế giới nhìn thấy thực lực của những thợ xăm Trung Quốc.” Hướng Biên Đình cầm tay Hạ Tuyên: “Đây chẳng phải là một chuyện đặc biệt đáng giá để kiêu ngạo sao.” 

Hạ Tuyên nắm chặt tay cậu, xích đu nhẹ nhàng đong đưa, Hướng Biên Đình dựa gần Hạ Tuyên, hai người mười ngón giao nhau, yên tĩnh ngồi vậy trong chốc lát. 

“Tuyên ca, chúng ta về nhà thôi.” Hướng Biên Đình nói xong muốn đứng lên.

“Đợi đã.” Hạ Tuyên đè lại tay cậu. 

“Uhm?” Hướng Biên Đình quay đầu, thấy Hạ Tuyên lấy ra từ trong túi một cái hộp vải nhung, mở ra, đưa tới trước mặt cậu. 

Hướng Biên Đình nao nao nhìn cặp nhẫn nằm trong hộp, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên. 

Cặp nhẫn này là Hạ Tuyên đặt làm lúc còn ở Italy.

“Lần trước em đánh dấu anh.” Hạ Tuyên đưa tay chạm nhẹ lên vành tai phải, nơi đó mang theo chiếc khuyên tai hoa hồng Hướng Biên Đình tặng hắn: “Lần này là chúng ta đánh dấu nhau, em đồng ý chứ?” 

Hướng Biên Đình chăm chú nhìn hắn hồi lâu, cậu khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Đồng ý.”

Hai người trao nhẫn cho đối phương. 

Gió đêm lất phất, côn trùng rả rích, là một đêm bình yên, tốt đẹp. 

Hạ Tuyên nắm tay Hướng Biên Đình, ngón cái cọ cọ mu bàn tay cậu: “Về nhà thôi.”

Hướng Biên Đình đáp: “Ừ.” 

Một tháng không gặp, hai người quấn quýt không rời, vào thang máy cũng muốn ôm hôn một chút. Là thang máy tư nhân nên không sợ bị người khác gặp được. 

Hạ Tuyên đi đến cửa nhà quét khoá vân tay, Hướng Biên Đình nhớ tới Peter, nói với Hạ Tuyên: “Tuyên ca, em sang bên kia cho Peter ăn một tí.” 

“Không chuyển nó sang chỗ anh sao?”

“Bể rắn lớn quá, bên anh không có chỗ để chuyển qua.”

Hạ Tuyên nói: “Có chỗ, ngày mai tìm người chuyển qua đi.”

“Được.” Hướng Biên Đình ôm eo hắn một cái: “Vậy em đi cho nó ăn, anh chờ em.” 

“Ừ.”

Hướng Biên Đình sang đối diện, trước tiên lấy ra chuột bạch rã đông từ tủ lạnh cho Peter ăn, lúc tắt đèn muốn đi lại nhớ ra điện thoại vẫn còn nằm bên cạnh bể rắn. Cậu vừa định bật đèn, quay đầu lại phát hiện chỗ ban công rất sáng, từ bên ngoài rọi vào ánh trăng sáng tỏ. 

Cậu nhớ lại buổi tối hôm mới gặp Hạ Tuyên, lúc ấy ánh trăng cũng sáng như vậy. 

Hướng Biên Đình không bật đèn, đi ra ban công. Cậu đón ánh trăng, bước vào bóng đêm, quay đầu nhìn thấy Hạ Tuyên đang đứng ở ban công bên cạnh, tay đắp trên lan can, hút thuốc. 

Hạ Tuyên nghiêng đầu, nhìn sang bên này. 

Hướng Biên Đình bỗng nở nụ cười. 

Hai người, bốn mắt tương vọng, như thuở mới gặp. 

“Vẫn chưa về sao?”

“Em về ngay đây.”

Ánh trăng nghiêng rơi, nay như mới gặp, mai sau ta vẫn gặp nhau.

HOÀN CHÍNH VĂN