Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 100




Hướng Hành chỉ đến tham quan nơi làm việc của Hạ Tuyên, hôm nay đến đây cũng không phải tìm Hạ Tuyên để nói chuyện. Những gì nên nói, lần đầu tiên gặp mặt, hai người đều đã nói rồi, cũng đã bày tỏ thái độ với đối phương. Thái độ của Hạ Tuyên đối với đoạn tình cảm này như thế nào, ngày đó hắn cũng đã nói rõ với Hướng Hành, hai người không có gì để bàn lại. 

Ở một mức độ nào đó, Hướng Hành cảm thấy Hạ Tuyên và Hướng Biên Đình rất giống nhau, cho nên ông cũng không phải không hiểu được tại sao Hướng Biên Đình lại bị người này hấp dẫn. 

Hơn nữa, ngoại trừ những quá khứ phức tạp ấy, lý lịch của Hạ Tuyên đúng là rất ưu tú. 

Hạ Tuyên vẫn luôn cúi đầu xăm mình, cũng không biết ba của Hướng Biên Đình đã đến.

Sau khi rời khỏi tiệm xăm, Hướng Hành chạy tới chỗ bà ngoại Hướng Biên Đình, ông muốn đi thăm bà cụ một chút. Hôm nay cuối tuần, Hướng Biên Đình cũng ở nhà bà ngoại, hai cha con gặp mặt nhau. 

Hướng Biên Đình đang ở trong sân chải lông cho Hùng Hùng, thấy ba đến thì rất ngạc nhiên: “Ba.” 

Hướng Hành gật đầu, “ừ” một tiếng. 

“Sao ba lại đến đây?”

Hướng Hành đi về phía cậu: “Đi công tác đi ngang qua bên này, lại đây thăm bà ngoại con. Bà ngoại đâu rồi?”

“Ở phòng bếp ạ.”

Hướng Biên Đình đã có gần một tháng không chính thức nói chuyện với ba mình. Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa hai cha con vẫn cứng đờ, rốt cuộc hôm nay cũng có chút tiến triển, ít nhất có thể nói được hai câu. 

Hướng Hành không nhiều lời nữa, lập tức đi vào trong nhà. Cậu cũng nhận ra ba cậu vẫn không muốn phản ứng cậu lắm, Hướng Biên Đình không đi theo, tiếp tục ngồi chải lông cho Hùng Hùng. Tính cách ấy của ba cậu, không phải tùy tiện nói lời hay là có thể hòa hoãn hiện trạng. Huống chi, nói chuyện cũng có nghĩa là chịu thua, cũng có nghĩa là từ bỏ nguyên tắc, Hướng Biên Đình không có khả năng làm vậy. 

Ba cậu vào nhà chưa được một lát lại đi ra, ông nhìn cậu nhưng không nói gì, tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, trông như là muốn đi.  

Hướng Biên Đình đứng dậy, vỗ vỗ lông chó trên người, hỏi: “Ba phải đi ạ?” 

“Ba còn có việc.”

Hướng Biên Đình gọi ông lại: “Ba.”

Hướng Hành quay đầu nhìn cậu.

“Con có vài câu muốn nói với ba.”

Hướng Hành gật đầu: “Ừ, con nói đi.”

“Lần trước ba nói con và Hạ Tuyên không thích hợp, con cho rằng không nên dựa vào suy đoán chủ quan để phán xét, ít ra ba cũng nên tìm hiểu tình huống giữa tụi con lại kết luận ạ.” 

Hướng Hành không nói chuyện, ông hiểu ý của Hướng Biên Đình. 

“Ba, trong khoảng thời gian này, suy nghĩ của ba có thay đổi chút gì không ạ?”

Trầm mặc hồi lâu sau, Hướng Hành mới nói: “Nhiều thì ba không muốn nói thêm, chính con có thể tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình là được.” 

Ý của câu này đã rất rõ ràng, hai mắt Hướng Biên Đình sáng lên: “Ba……” 

Hướng Hành cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Ba đi trước, nhớ chăm sóc bản thân.”

“Dạ.” Hướng Biên Đình gật gật đầu, đuôi mày khóe mắt đều hiện lên ý cười.

Chuyện này làm Hướng Biên Đình vui vẻ đến nỗi vừa bước vào nhà liền vồ lấy Hạ Tuyên. Cậu đi vào phòng khách, trực tiếp nhảy lên người hắn cho một cái ôm gấu, hai chân thon dài treo bên hông chú Hạ, mặt dùng sức cọ cọ bên cổ hắn. 

Hạ Tuyên không hề cố sức mà ôm lấy cậu, tay nâng hai bên đùi cậu, để mặc cậu cọ. Hạ Tuyên vừa mới tắm xong, trên người thoang thoảng hương sữa tắm, Hướng Biên Đình hít sâu một ngụm bên cổ hắn: “Thơm quá a, chú Hạ.” 

Nói xong lại hít một ngụm, sau đó lại hôn hôn, hôn vài cái, còn hôn ra tiếng.

Trạng thái này giống như bị say rượu vậy, Hạ Tuyên nghiêng đầu, hôn lên bên tai cậu: “Tiêm máu gà?”

“Tiêm, tiêm đầy luôn.” Hướng Biên Đình ôm cổ hắn, hôn lên môi hắn, trong mắt đong đầy ý cười:“Tuyên ca, thái độ của ba em có chuyển biến.” 

Tuy Hướng Biên Đình tin rằng ba cậu sớm hay muộn cũng sẽ tiếp thu việc này, nhưng cậu lại không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Rốt cuộc, cậu cũng không muốn chiến tranh lạnh với ba, chính cậu không dễ chịu, ba cậu chắc chắn cũng không dễ chịu. Hiện tại, ba cậu chịu thả ra, tảng đá trong lòng cậu cuối cùng cũng rơi xuống, cậu thật sự rất vui vẻ. 

Hạ Tuyên nhìn cậu, đáy mắt cất giấu ôn nhu: “Anh nói rồi, bọn họ đều toàn tâm toàn ý vì em.”

Hướng Biên Đình dựa đầu vào vai hắn, môi dán bên tai hắn, thấp giọng nói: “Làm cái gì chúc mừng một chút không?” 

Hạ Tuyên không nói chuyện, trực tiếp ôm cậu lui ra sau vài bước, ngồi xuống sô pha. Với tư thế hiện tại, Hướng Biên Đình ngồi trên đùi hắn. 

“Cứ như vậy à?” Hướng Biên Đình rũ mắt hỏi hắn, giọng nói cũng thay đổi.

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, ngửa đầu, liếm hầu kết Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình hừ nhẹ, nhắm mắt lại. Hạ Tuyên đè lại sau eo Hướng Biên Đình, hàm răng nhẹ mài hầu kết của cậu. Nửa trước, Hướng Biên Đình ngồi trên người Hạ Tuyên làm, nửa sau thì hai người chuyển về phòng, Hạ Tuyên ôm cậu về phòng, từ phòng khách đến phòng ngủ, một giây cũng không dừng. 

Ngày mai là chủ nhật, bạn học Hướng không cần đi học, chú Hạ không biết tiết chế, đến lúc kết thúc đã sắp rạng sáng hai giờ. 

Hai người cùng nhau vào phòng tắm tắm rửa, lúc trở về giường nằm xuống, Hướng Biên Đình trực tiếp nằm đè lên người Hạ Tuyên. Cậu vùi mặt vào cổ Hạ Tuyên, vì cách mấy cm chiều cao nên chân cậu và chân Hạ Tuyên vừa lúc để bằng nhau. Hạ Tuyên vươn hai cánh tay ôm lấy cậu, dính sát vào, cậu có thể cảm giác được mạch đập đang nảy lên khắp người Hạ Tuyên. Nằm trong chốc lát, Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên: “Nặng không?” 

Hạ Tuyên nói: “Không nặng.”

Không những không nặng, cơ thể ngược lại càng lúc càng mềm. Cơ thể cậu, Hạ Tuyên đã đủ hiểu biết, cũng có thể dễ dàng khống chế. Hạ Tuyên vuốt ve eo thon Hướng Biên Đình, nói: “Eo rất có lực.” 

Đây là khen biểu hiện vừa rồi của cậu ở trên sô pha, Hướng Biên Đình chịu không nổi câu này, nhiệt khí trên mặt ‘tạch tạch tạch’ bốc hơi ra ngoài. 

Đầu tháng tư, Hạ Tuyên phải đi Hong Kong tham gia một buổi triển lãm xăm mình, lần trước đã đồng ý với Lý Lệ Minh rồi, buổi triển lãm vừa lúc ở cuối tuần, hắn muốn Hướng Biên Đình đi cùng hắn. 

Hắn vuốt ve gương mặt nóng lên của Hướng Biên Đình, hỏi cậu: “Cuối tuần sau anh phải đi Hong Kong tham gia buổi triển lãm, em muốn đi không?” 

“Muốn ạ. Lần này anh có mang theo tác phẩm không? Hay chỉ đi tham quan thôi?”

“Mang theo tác phẩm.”

“Vậy là muốn dự thi?” Hướng Biên Đình ngẩng đầu lên.

“Ừ.” Hạ Tuyên gật đầu.

Lần này, Hạ Tuyên không phải chỉ đơn thuần đến tham quan. Lý Lệ Minh muốn hắn mang tác phẩm đến tham gia thi đấu, nói hắn đã yên lặng hơn một năm rồi, cũng nên rời núi. Tác phẩm tốt nên được thông qua những nền tảng lớn hơn nữa để hấp thụ ánh sáng. Mà đối với tác phẩm mang cấp bậc nghệ thuật thì càng nên được truyền bá rộng rãi, để văn hóa hình xăm có thể tiến vào tầm nhìn của đại chúng thêm nhanh chóng, sâu rộng. 

Triển lãm lần này, Bạch Khâm cũng tham gia. Hắn đi với ekip, còn Hạ Tuyên thì ‘tư lệnh quang côn’, chỉ một mình hắn, mà hắn cũng chỉ chuẩn bị một tác phẩm. Người mẫu là một vị khách hàng cũ của hắn, là một tay quyền anh đã giải nghệ. Lần trước, hắn đến tìm Hạ Tuyên xăm kín đùi, lúc Hạ Tuyên nhắc đến chuyện dự thi với hắn, hắn cũng rất sảng khoái đồng ý.

Lần này đi Hong Kong, Hạ Tuyên chỉ mang theo người nhà và một vị người mẫu. Quầy triển lãm, trên cơ bản đều do ekip tạo dựng, chỉ có hắn là một thân một mình. Hắn cũng không mang thiết bị tới hiện trường để xăm, tuy triển lãm kéo dài mấy ngày, nhưng hắn chỉ tính tham gia hai ngày rồiđi. Thứ hai, người nhà còn phải đi học, không muốn ở lại đây lâu. 

Ban đầu, quầy triển lãm của bọn họ rất quạnh quẽ, nhưng chẳng lâu sau, người xem liền đông dần, đông đến khiếp người. 

Người mẫu mà Hạ Tuyên mang tới cũng đi cùng chuyến bay với bọn họ. Hắn là tay quyền anh đã giải nghệ nên vừa cởi áo khoác liền nhìn thấy cơ bắp đầy người. Hắn cũng là một đại ca rất năng nổ, thấy Hạ Tuyên ít nói nên hắn cứ tóm lấy Hướng Biên Đình nói chuyện. Hướng Biên Đình có cả chiều cao và tri thức nên trò chuyện với cậu rất vui vẻ. Hắn ngồi trước quầy cứ nói mãi với Hướng Biên Đình không thôi. Sau lại, đến Hướng Biên Đình cũng cảm thấy đau đầu, là đau đầu thật, đại ca này nói chuyện nhanh quá, nghe giống như Đường Tăng niệm Khẩn Cô Chú vậy. 

Sau lại, đại ca cởi quần áo triển lãm hình xăm, hắn là xăm từ lưng dọc xuống đùi nên chỉ cởi áo trên trong lúc chờ lên đài dự thi. Hình xăm trên lưng là một bức thánh mẫu theo phong cách tranh sơn dầu. Hắn ngồi trước cửa quầy triển lãm, không lâu sau, quầy của Hạ Tuyên lục tục có người tới. 

Người ngoài nghề xem cho biết, kẻ trong nghề xem chuyên môn.

Hình xăm tranh sơn dầu là tay nghề của Hạ Tuyên, nếu khách đến xăm không có yêu cầu đặt bản vẽ, hắn có khi thậm chí trực tiếp vẽ lên da cho khách. Hình xăm trên lưng này còn dựa trên cơ sở xăm chồng lên. Trước đó, trên lưng của đại ca quyền anh có cái hình xăm đồ đằng hình rồng, sau này có đi tẩy nhưng không sạch, còn bị tăng sinh nặng. 

Hình xăm này cũng tốn thời gian của Hạ Tuyên rất lâu, lúc đầu muốn xăm đè lên cũng không thể hoàn hoàn che lại hết, nếu nhìn kỹ dưới ánh sáng mạnh vẫn có thể nhìn ra đường nét không phù hợp. Sau đó, Hạ Tuyên phải lặp đi lặp lại tạo nét, mài giũa thật lâu, thành quả hiện tại cũng là phiên bản cuối cùng mới hoàn thành trước đó không lâu. 

Quầy triển lãm của Bạch Khâm được dựng ngay bên cạnh Hạ Tuyên, hắn cũng lại đây nhìn. Trình độ của Hạ Tuyên thế nào, hắn đã biết từ lâu, nhưng tận mắt nhìn gần tác phẩm ấy, hắn vẫn không nhịn được khen một câu: “Trâu bò.” 

Đại ca người mẫu cong môi cười cười: “Tôi chỉ mới lộ cái lưng thôi đấy, hình xăm trên đùi còn chưa có lộ đâu.”

Đại ca là kiểu tính cách khổng tước xòe đuôi, có chút thích nổi bật, người vây xem càng nhiều, hắn càng hăng hái, càng phấn khởi, còn thỉnh thoảng triển lãm cơ bắp một phen.

Hướng Biên Đình ngồi trên ghế nhìn vị đại ca đang pha trò với thợ xăm đến giám định tác phẩm, chính cậu cũng cười không ngừng. Hôm nay, cậu rất vui vẻ, bởi vì có nhiều người dừng chân trước tác phẩm của Hạ Tuyên, có nhiều người chú ý đến sự ưu tú của Hạ Tuyên. 

Cảnh tượng trước mắt cũng chứng minh rằng ——ở lĩnh vực xăm mình, Hạ Tuyên là cấp bậc đại sư, là người đứng đầu. 

Hướng Biên Đình rất kiêu ngạo.

Hạ Tuyên ngồi bên cạnh cậu, thỉnh thoảng lại có người tới tìm hắn chào hỏi, xin danh thiếp của tiệm. Hôm nay, bạn học tiểu Hướng là trợ lý tiểu Hướng, cũng chính là trợ lý của Hạ tổng, danh thiếp do cậu bảo quản, có người đến xin, cậu liền phát cho người ta. 

Hạ Tuyên nhìn cậu hết đứng lại ngồi, nói với cậu: “Danh thiếp để trên bàn là được, bọn họ sẽ tự mình lấy.”

Hướng Biên Đình nói: “Không được, chức trách của em là phải giữ nó. Đúng không, Hạ tổng?”

Hạ Tuyên bật cười, vươn tay nhéo nhéo sau cổ cậu: “Giống như con quay vậy.”

“Đúng vậy, là con quay.” Hướng Biên Đình hơi ngửa đầu ra sau, chăm chú nhìn hắn: “Của anh.”

Lý Lệ Minh cũng tới, hắn đứng trong đám người tỉ mỉ thưởng thức hình xăm trên lưng người mẫu một phen. Đường nét tỉ mỉ, sắc thái đúng chỗ, trong mấy người thợ xăm mà hắn biết, chỉ có Hạ Tuyên là có trình độ đỉnh cấp như này. Hắn tiến vào, vỗ lên vai Hạ Tuyên, nói: “Nên như vậy.” 

Hắn nhìn Hướng Biên Đình, lại nhướng mày nhìn Hạ Tuyên: “Người nhà cũng mang theo à?”

“Ừ.”

Hạ Tuyên giới thiệu Lý Lệ Minh với Hướng Biên Đình, hai người chào hỏi nhau, vì Lý Lệ Minh còn có việc, không nói với Hạ Tuyên được nhiều liền đi rồi. 

Lúc sau, đại ca người mẫu đi vào quầy triển lãm cởi quần ra, chỉ mặc một cái khố đứng trước cửa quầy. Lần này, hình xăm trên đùi hắn cũng được lộ ra——trên lưng là một bức thánh mẫu đồ chảy nước mắt, còn từ mông đến đùi là một tràng chiến hỏa khói lửa. 

Đây hoàn toàn là một tác phẩm nghệ thuật. 

Người đến quầy của bọn họ càng ngày càng nhiều, đều đến xem hình xăm thánh mẫu toàn lưng.

Tác phẩm của Hạ Tuyên cũng không ngoài dự đoán giành được giải quán quân tổ tả thực phong cách Âu Mỹ cùng giải tổng quán quân của buổi triển lãm lần này.