Lỡ Nhau Một Đời

Chương 7: Đoản 7




Sau khi cất điện thoại vào túi, Triết Cẩn Phong dời tầm mắt nhìn thẳng vào gương mặt trắng bệch của Khương Doãn Nguyệt. Ánh mắt anh thoáng qua tia đau lòng, thầm nghĩ có phải là anh đã sai hay không??

Trong lúc nhất thời anh cảm thấy căm ghét bản thân mình, anh nhớ lại lúc quan sát cô qua camera ở trong mật thất, nhìn thấy cảnh cô rơi nước mắt mà lòng anh đau như cắt, nhìn thấy tay cô vì bị dây xích siết chặt đến nỗi chảy máu, cô ở trong mật thất hai ngày không ăn không uống, anh ở ngoài quan sát cô cũng không thua gì! Có lúc anh thấy cô khóc đến ngất đi, anh không chần chừ mà lao xuống đó định đem cô ra, nhưng không ngờ cô lại thốt ra tên của Lăng Hi.

Nhiều lúc Triết Cẩn Phong anh cũng không biết mình đang bị cái gì, lúc thì yêu thương cô lúc thì hận cô đến thấu xương. Khi anh thấy cô bảo vệ Lăng Hi hoặc tươi cười với anh ta thì anh chỉ hận không thể giết chết tên đó! Vậy rốt cuộc anh yêu hay là hận, nhưng anh biết mình đã yêu, vì khi anh nghe được tin cô mang thai con của anh, trong lòng anh dâng lên một niềm hạnh phúc to lớn, nghĩ tới những hành động anh đã làm lúc trước với cô, hành hạ cô mà hận không thể giết chết mình ngay tại đây...

Thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, anh lại cầm lấy bàn tay của cô, ánh mắt dịu dàng như sợ làm cô đau, anh đặt bàn tay của mình và cô lên vùng bụng nhỏ nhắn của cô.

Triết Cẩn Phong cất giọng nhẹ nhàng:" Con à, con phải lớn thật nhanh, phải nói cho mẹ con biết ba yêu mẹ con nhiều như thế nào! "" Xuyên qua lòng bàn tay anh cảm nhận được có một cơ thể nhỏ nhắn đang hình thành trong cơ thể cô!

Sau khi ở lại một lúc nữa, anh giơ tay nhìn đồng hồ thấy đã tới giờ hẹn gặp Lăng Hi, anh nhanh chóng đắp chăn cho cô sau đó lại đặt một nụ hôn dịu dàng xuống vầng trán trơn bóng của cô.

"" Nguyệt Nguyệt em chờ anh về, chúng ta làm lại từ đầu! "" Triết Cẩn Phong khẽ nói vào tai cô, anh lưu luyến buông tay cô ra, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Anh và cô không biết rằng, ngày hôm nay hai người chia ly là tận mấy năm trời dài dằng dẵng.

Khương Doãn Nguyệt nằm trên giường, như cảm nhận được gì đó, rèm mi dài khẽ run, đôi mắt nhắm nghiền chảy ra một dòng nước óng ánh trong suốt, bờ môi khô khốc khẽ thốt ra:" Đừng!!! "".

[...]

Ở vùng ngoại ô ở xa thành phố A, do cách xa thành phố nên khu ngoại ô này vừa có núi vừa có biển. Ban đêm bầu trời yên tĩnh đến lạ, hai hàng cây bên đường đung đưa theo gió vài chiếc lá rụng xuống mặt đường nhưng bị tốc độ của chiếc xe đua màu trắng thổi bây .

"" Triết Cẩn Phong anh mau đến đây lấy thứ mình cần đi. "" Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng và châm biếm của Lăng Hi.

Triết Cẩn Phong vừa lái xe vừa trả lời vào điện thoại, giọng nói lạnh lùng vang vọng:" Xem ra anh rất đắc ý, chắc là tôi mà tới đó chỉ có con đường chết! "".

Đầu bên kia mặt Lăng Hi thoáng cứng đờ nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cất giọng đáp:" Triết Cẩn Phong không phải là anh sợ chứ?? Một người như tôi trong tay không còn gì nữa thì làm sao có thể giết chết được anh chứ?? ""

Triết Cẩn Phong là do anh ép tôi phải đi đến bước đường này, lúc đầu là anh cướp Nguyệt Nguyệt từ tay tôi, tiếp sau đó lại khiến ba mẹ tôi phải sống cuộc đời thực vật. Nếu không phải do anh thì Nguyệt Nguyệt cũng không phải chịu tổn thương, nếu như so sánh giữa tôi và anh thì chắc tôi yêu cô ấy nhiều hơn anh!

Triết Cẩn Phong cười lạnh, giữa đêm khuya tiếng cười của anh lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run,:" Không có gì là lường trước được!! "".

Lăng Hi cười nhẹ một tiếng, cất giọng:" Vậy không biết Triết tiên sinh anh có lường trước được thắng xe mình có vấn đề không nhỉ? ""

Dù gì rồi cũng sẽ xảy ra, chi bằng anh ta lật bài tẩy luôn cho rồi! Lăng Hi thu lại nụ cười, sắc mặt âm u.

Bên đây sắc mặt của Triết Cẩn Phong hiện ra tia hốt hoảng, anh biết cuộc gặp gỡ này lành ít dữ nhiều như không không ngờ Lăng Hi lại có thể mua chuộc được đàn em của anh, giở trò trên xe của anh!

Bàn chân thon dài anh đạp xuống thắng xe, như chiếc xe vẫn cứ điên cuồng phóng thẳng về phía trước, tốc độ không hề giảm. Phía trước đã là biển, mà hai xung quanh anh bây giờ đang là sườn dốc hiểm trở nếu như không thắng lại rất có nguy cơ lao thẳng xuống biển!

Anh ra sức đạp vào thắng xe, nhưng thấy không ăn thua gì nên định mở cửa xe nhảy ra, tốc độ như thế này mà nhảy ra chỉ có thương tích đầy mình như thà hơn là chết. Nhưng anh không ngờ cửa xe đã bị khóa chặt.

Chết tiệt!!! Lăng Hi anh giỏi lắm, không chỉ phá hư thắng xe mà còn phá luôn chốt cửa xe.

Chiếc xe đua của anh cứ như ngựa bị đứt dây, điên cuồng lao về phía trước, cho tới khi nó đâm mạnh vào rào chắn và lao thẳng xuống biển. Đầu của anh đập mạnh vào cửa kính, một dòng máu đỏ tươi chảy ra, cứ thế hòa vào nước biển. Thân thể to lớn khắp nơi đều là vết thương, máu và nước biển nhanh chóng nhấn chìm chiếc xe, anh đau tới ngất lịm đi...

Ở một nơi nào đó, trong hàng cây có một bóng người đàn ông đứng, khóe môi anh ta nhếch lên nụ cười lạnh. Đóm lửa trên đầu điếu thuốc cháy sáng, nêu rõ gương mặt tuấn tú của Lăng Hi!

[ Vy: Nay đăng đoản này bù đoản 6 nha ><. Do bàn phím điện thoại bị hư và bận học nên đoản 6 còn nhiều thiếu sót lắm nên mong m.n bỏ qua ><. Những ý kiến mấy bạn cmt mình đều đọc và trả lời, cảm ơn các ý kiến của các bạn ><. Cũng như cũ đoản này có gì sai thì cứ cmt mình sẽ rút kinh nghiệm!!!

Theo dõi wattpad Vy: Hạ Vy * Tìm không thấy vào wall mình có share về *