Lỡ Nhau Một Đời

Chương 30: End




Sau khi bước ra khỏi công ty Hải Đế anh lái xe thẳng về nhà, anh vừa đỗ xe xong thì thấy Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt đang chơi ở phía trước nhà, anh tiến lại gần.

" Các con làm gì vậy sao không vào nhà chơi? Mưa phùn càng dày rồi ngồi đây kẻo bị cảm đấy" Triết Cẩn Phong ngồi xuống đưa tay xoa đầu Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt.

" Tụi con chơi một chút rồi sẽ vô mà, ba yên tâm vô nhà trước đi! " Cẩn Thiên cầm lấy cục đá vẻ vẻ xuống đất không thèm nhìn anh mà nói.

" Đúng vậy ba vô nhà với mẹ đi! " Cẩn Nguyệt cũng lên tiếng giục.

" Vậy các con chơi một chút nhớ vô nhà đó! " Triết Cẩn Phong thấy khuyên cũng không được nên đành dặn dò xong đi vô nhà.

Anh vừa bước vào nhà thì một mùi thơm phức sộc vào mũi, mùi thơm phát ra từ nhà bếp anh đi vào thì thấy trên bàn đang bày một bàn thức ăn thịnh soạn, món nào cũng được trưng bày đẹp đẽ.

" Anh về rồi sao?? " Khương Doãn Nguyệt đang múc canh vào tô thấy anh về cô lên tiếng.

" Em nấu mấy món này sao? " Anh nhìn một bàn thức ăn trước mặt nói, mấy năm xa cách không ngờ cô có thể nấu ăn.

" Anh không tin tưởng năng lực của em sao?? Em biết nấu ăn từ rất lâu rồi là tại anh không biết thôi! " Cô bĩu môi, tay vẫn không ngừng loay hoay.

Triết Cẩn Phong bước đến ôm cô từ phía sau đưa mặt xuống gần vành tai của cô:" Anh không ngờ em vẫn còn sức để nấu ăn... Sau lần vận động lúc sáng? "

Đột nhiên anh nhắc lại chuyện lúc sáng khiến vành tai cô nóng ran hai gò má ửng hồng e thẹn, cô buông đôi đũa xuống đánh vào tay anh:" Nói linh tinh, mau giúp em thu dọn chén đũa xong gọi hai đứa nhỏ vào ăn cơm thôi! "

" Tuân lệnh bà xã!! " Anh vô cùng phối hợp buông cô ra đi lấy chén đũa.

Lời nói của anh khiến cô bật cười, nụ cười của cô như nắng ban mai khiến tim anh đập lỡ vài nhịp, nụ cười này đã lâu rồi anh chưa được nhìn thấy.

Ở ngoài sân Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt đang mải chơi nên không thấy từ xa có một chiếc xe màu đen đã đỗ ở đó từ rất lâu, trong xe có vài tên áo đen dùng ống nhòm nhìn về phía hai cô cậu.

" Ông chủ phía trước chỉ có hai đứa nhóc còn tên Triết Cẩn Phong đã đi vô nhà rồi ạ! " Một tên áo đen rút điện thoại ra gọi vào một dãy số.

" Ra tay đi, nhớ không được làm bị thương bé gái, không được dọa nó! " Tiếng của Lăng Hi vọng ra từ đầu dây bên kia.

" Dạ thưa ông chủ! " Nói xong tên áo đen đó cất điện thoại vào túi áo, ra hiệu cho tài xế lái xe.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại gần đó vài ba tên áo đen nhanh chóng mở cửa xe chạy lại gần cậu.

Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt cùng lúc ngẩng đầu, nhìn ba tên áo đen đang lao về phía mình Cẩn Thiên nhanh chóng đứng trước mặt em mình bảo vệ cô bé.

" Anh hai chuyện gì vậy! " Cẩn Nguyệt lo lắng hỏi Cẩn Thiên.

" Suỵt em đừng lên tiếng đám người này đang nhắm vào anh, chút nữa anh có chuyện gì nhớ nói cho ba và mẹ biết chưa! " Cẩn Thiên nói nhanh.

Cẩn Nguyệt hoảng sợ nên đành gật đầu. Đám người áo đen đó nhanh chóng chạy lại chỗ cậu:" Có người muốn gặp cậu đi theo chúng tôi! "

Cẩn Thiên cười khinh bỉ, muốn bắt cậu dễ lắm sao:" Tôi không đi thì làm gì tôi?? "

Mấy tên áo đen không ngờ cậu nói vậy nhìn nhau xong tên áo đen nghiêm mặt:" Vậy đừng trách chúng tôi ra tay! "

Tên đó vừa dứt lời các tên xung quanh tiến về phía cậu, hai tên áo đen bay về phía cậu kéo cậu ra xa Cẩn Nguyệt.

Cậu từng được học võ nên đám người này không làm khó cậu, cậu không cho đám người đó động vào mình, bóng dáng nhỏ nhắn của cậu thoắt ẩn thoắt hiện.

Cẩn Nguyệt đứng một bên hoảng sợ đến nỗi không thể nhúc nhích được, đôi mắt nhỏ nhắn của cô bé trực trào nước mắt, cô bé muốn chạy vô báo cho ba mẹ nhưng chân vẫn không chịu nhúc nhích.

Mấy tên áo đen gần như cùng lúc vây vào tấn công cậu nhưng bị cậu đánh cho gục ngã, do không chú ý từng đằng sau có một tên áo đen dùng lực đập mạnh vào gáy cậu, động tác của cậu nhanh chóng chậm rãi và cậu ngã gục xuống đất, mấy tên áo đen nhanh chóng đưa cậu lên xe phóng đi.

Bây giờ Cẩn Nguyệt mới có phản ứng, cô bé hét lên:" Anh hai, anh hai. "

Nhưng chiếc xe đã mất hút trong làn sương mờ, cô bé vừa khóc vừa chạy vào nhà miệng không ngừng gọi:" Ba mẹ, ba mẹ.... "

Ở trong phòng bếp cô và anh đã chuẩn bị xong, nghe tiếng gọi của cô bé, cô lấy chén định xới cơm, còn anh đi vòng qua chỗ ngồi .

" Ba mẹ... Anh hai bị bọn xấu bắt đi rồi Huhu! " Cẩn Nguyệt nói lắp bắp miệng không ngừng khóc.

Cô bé vừa dứt lời chén cơm trên tay cô rơi xuống đất, cơm văng tứ tung, còn anh thì đứng bật dậy vẻ mặt hốt hoảng.

" Nguyệt nhi con nói cái gì?? " Cô chạy lại vừa lau nước mắt cho Cẩn Nguyệt vừa run rẩy hỏi.

" Anh hai bị bọn xấu bắt đi mất rồi mẹ ơi! " Cẩn Nguyệt nói lại lần nữa.

Như có chiếc búa đập mạnh vào lòng ngực cô khiến nó không thể hít thở, cô quỳ gối xuống đất, người chết lặng, còn anh trong lòng rất hoảng sợ nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, anh lên tiếng:" Anh con bị bắt đi lúc nào?"

" Dạ vừa mới nãy. " Khi Cẩn Nguyệt vừa dứt lời, chiếc điện thoại của anh đặt trên bàn đột nhiên đổ chuông, anh kìm nén sự hoảng sợ trong lòng mình đi đến cầm điện thoại lên.

Là số lạ!!!

" Triết Cẩn Phong mày luôn tự hào về đứa con trai này chứ gì?? Vậy để tao coi mày còn có thể tự hào về nó bao lâu, thằng nhóc này ở bên cạnh tao năm năm, bao nhiêu thứ tao đều chỉ dạy cho nó cũng chỉ vì mày mà nó phá hỏng chuyện tốt của tao còn ăn cấp con dấu của tao đưa mày, hôm nay tao khiến nó nhất định phải chết! " Bên kia không chờ anh nói, đã lên tiếng, là giọng của Lăng Hi.

Trong không gian tĩnh mịch giọng nói của Lăng Hi càng rõ hơn, từng câu từng chữ khiến đôi mắt của anh trở nên sắc bén, trán nổi đầy gân xanh, anh quát:" Lăng Hi tên khốn, nếu mày dám động đến một cọng tóc của con tao, tao nhất định sẽ giết chết mày!!! "

Lăng Hi cười phá lên:" Được có giỏi thì mày giết tao đi, để tao xem tao chết trước hay đứa con trai yêu quý của mày chết trước! "

" Mày... " Anh chưa kịp nói hết câu điện thoại đã bị cô giật lấy.

Cô hét lên:" Lăng Hi tôi cảnh cáo anh nếu anh dám động đến con trai tôi tôi nhất định sẽ không tha cho anh. Nếu như con trai tôi có mệnh hệ gì tôi nhất định sẽ tự tay giết chết anh!"

" Khương Doãn Nguyệt tôi đã từng nói sẽ bắt những kẻ phản bội tôi trả giá đắt." Lăng Hi đáp, anh ta dừng một chút sau đó nói:" Tám giờ tối nay tại căn nhà hoang ở vùng ngoại ô, nên nhớ chỉ mình em và Triết Cẩn Phong đến, nếu dẫn thêm vệ sĩ hay báo cảnh sát thì ở nhà mà nhận xác của thằng con trai cưng của em! "

Nói xong Lăng Hi cúp máy, toàn bộ cuộc nói chuyện lọt vào tai anh không sót một chữ, anh nắm chặt bàn tay lại ánh mắt lạnh như băng, Lăng Hi tôi sẽ cho anh biết tay!!!

Thời gian trôi qua thật mau, rất nhanh đã đến tám giờ, cô và anh lái xe đến thẳng vùng ngoại ô hoang vắng.

Trong khoảng thời gian chờ đợi cô không hề rơi một giọt nước mắt nào, chỉ bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay khiến nó rỉ máu, anh cũng không hơn gì, chỉ trong mấy giờ mà anh như già hơn hẳn, đầu tóc thường ngày được chải chuốt đẹp đẽ bây giờ lại rối bù trông vô cùng tìu tụy.

Họ rất nhanh đã tìm được chổ của căn nhà hoang đó, xung quanh tối ôm cả bầu không khí cũng rơi vào trạng thái tĩnh lặng như sắp đón chào cơn bão lớn.

Anh nắm tay cô bước vào trong, bên trong không có bất kì tiếng động nào, anh định lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Hi nhưng một giọng nói đã vang lên, trong đêm như vậy giọng nói đó càng như ma quỷ khiến cô bất giác run lên.

" Hai người đến rồi à?? "

" Lăng Hi anh đừng ở đây giả ma giả quỷ mau đem con trai tôi ra đây! " Cô lạnh lùng nói.

Cả căn nhà hoang đang chìm trong bóng tối đột nhiên bừng sáng:" Em làm gì mà gấp thế?? "

Cô và anh cùng nhìn về phía phát ra giọng nói, thì đập vào mắt cô và anh là Cẩn Thiên đang bị trói chặt vào thanh sắt trên vách tường,thân thể nhỏ nhắn của cậu không ngừng giãy giụa nhưng miệng bị dán băng kéo nên không nói ra lời.

Nhìn thấy con trai, lòng cô đau như cắt:" Con trai..."

Một bàn tay to lớn ấm áp nắm tay cô lại, cô biết anh muốn nói gì nên đành quay sang Lăng Hi " Chúng tôi đến rồi anh mau thả con tôi ra! "

Lăng Hi bưng ly rượu vang lên nhấp một ngụm, sau đó anh ta nói:" Trò chơi chỉ vừa bắt đầu em đừng nôn nóng như vậy chứ?"

" Anh muốn như thế nào? " Triết Cẩn Phong lên tiếng, giọng nói anh đã lạnh như băng ánh mắt đầy sát khí.

" Rất đơn giản tôi muốn mạng sống của anh! " Lăng Hi thu lại nụ cười ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói tràn ngập sát khí.

Triết Cẩn Phong chau mày, cất giọng nói lạnh như băng:" Mày muốn mạng của tao vậy được tao cho mày nhưng mày thả con trai tao ra! "

Lăng Hi cười nhẹ:" Đâu có dễ như vậy, tao không những muốn mạng của mày mà tất cả mọi thứ của mày, Triết thị và các tài sản khác và quan trọng nhất vẫn là người vợ yêu quý của mày haha..."

" Mày đừng có nằm mơ!!! " Triết Cẩn Phong quát.

Đùa sao, bảo anh nhường những thứ khác còn được nhưng bảo anh nhường cho anh ta người vợ anh thương nhất thì còn lâu.

Cô nhìn anh cảm động, cô hiểu rõ anh đang nghĩ gì, anh thà mất hết tất cả chứ không bao giờ chịu mất cô, thấy vậy cô đưa tay ra nắm chặt lấy tay anh, hai bàn tay đan vào nhau truyền thêm dũng khí sức mạnh cho nhau.

Động tác của hai người lọt vào mắt của Lăng Hi, ánh mắt anh ta trở nên dữ tợn.

* Choang * chiếc ly rượu trong tay anh ta bị bóp nát, đột nhiên anh ta đứng bật dậy rút từ sau lưng ra một khẩu súng ngắn chĩa thằng vào Cẩn Thiên làm cho anh và cô hốt hoảng.

" Không được! " Cô thét lên muốn tiến lên nhưng bất ngờ có vài tên áo đen xuất hiện tay cầm vũ khí chắn ngang không cho cô tiến lên, anh kéo cô ra sau lưng che chắn cho cô nhưng tay vẫn nắm chặt không hề buông ra!

" Triết Cẩn Phong hôm nay mày muốn cứu con trai mày thì tốt nhất nên diệt sạch đám người này! " Lăng Hi nói anh ta thu lại súng tiện thể ngồi lên bệ đá ỡ kế bên.

Lăng Hi vừa dứt lời tất cả đồng loạt xông lên, anh nhanh nhẹn né người nhưng lúc nào cũng bảo vệ cô, cô không biết làm gì hơn chỉ còn cách nhặt cái cây bị vứt ở một bên hổ trợ anh từ đằng sau.

Mấy tên áo đen thân thủ nhanh nhẹn ra quyền toàn chỗ hiểm nhưng anh nhanh nhẹn né tránh sau đó đánh trả, một tên áo đen cầm cây quất về phía anh cô nhanh mắt thấy thế là dùng cây đỡ giúp anh, 5 năm nay khi Lăng Hi dạy võ cho Cẩn Thiên cô đứng gần nên nhìn thấy rất rõ cũng nhớ được vài chiêu để phòng vệ, hôm nay đem ra áp dụng đúng là không tệ!

Lăng Hi thấy mặc dù nguy hiểm nhưng cô vẫn bảo vệ anh, thậm chí còn lấy võ của anh dạy ra áp dụng anh ta tức giận ánh mắt chỉ biết giết người.

Bọn áo đen này đúng là rất cừ, đánh gần mười phút rồi vẫn không mệt, cũng may anh có học qua võ với lại hay rèn luyện thân thể nên vẫn chưa đuối sức nhưng cô thì đã mệt gần chết, mồ hôi chảy như mưa.

Có một tên áo đen thấy cô mất cảnh giác thế là tấn công về phía cô, khi cứ tưởng chiếc gậy ấy đánh vào lưng cô thì anh đã tinh mắt thấy thế là kéo cô ra sau lưng đỡ giùm cô một gậy.

" Phong!!! " Cô hốt hoảng hét lên, mặt trắng bệch như tờ giấy.

" Anh không sao cẩn thận! " Anh vừa dứt lời thì thấy có một tên cầm gậy hướng về phía này, anh nhanh chóng lấy cái cây trong tay cô đánh trả.

Lần anh như mãnh thú đánh gần mười lâm phút sau bọn áo đen đã nằm la liệt, đầu anh chảy rất nhiều mồ hôi thấm đẫm chiếc áo somi, trên mặt có nhiều vết thương thậm chí trên cánh còn có chỗ bị chảy máu khá nhiều khiến cô nhìn mà đau lòng.

" Thân thể mày rất tốt khá khen khá khen haha! " Lăng Hi đứng lên vỗ tay miệng không ngừng cười.

Một kẻ như người điên này hoàn toàn khác với người hiền lành nho nhã của những năm về trước khiến cô vô cùng xa lạ.

" Anh mau thả con trai tôi ra! " Cô lớn tiếng nói.

" Trò chơi vẫn chưa kết thúc, em không cần vội. " Lăng Hi nói, lấy ly rượu khác ra nhấp một ngụm.

" Anh muốn chơi vậy cứ chơi một mình đừng liên lụy tới chúng tôi, còn nữa tôi không có hứng thú chơi cùng anh! Nói đi anh muốn gì? " Cô lạnh lùng nói, ánh mắt nghiêm nghị.

Lăng Hi thu lại ý cười, đột nhiên đưa súng lên chĩa thẳng về phía Triết Cẩn Phong " Anh muốn mạng của nó! "

Cô trừng mắt nhìn anh ta, miệng hét:" Anh điên rồi mau bỏ súng xuống!!! "

" Đúng vậy anh điên rồi, anh điên rồi haha..." Lăng Hi phá lên cười, giọng cười anh ta rất đáng sợ.

" Lăng Hi anh muốn gì mới tha cho chúng tôi?? " Triết Cẩn Phong nói, do nói chuyện nên vết thương trên mặt trở nên đau rát.

Lăng Hi giả bộ suy nghĩ, lát sau anh ta nói:" Được tôi với anh đấu một trận, anh thắng coi như trò chơi này kết thúc còn nếu như anh thua...thì đứa con trai này của anh và vợ của anh và kể cả anh phải chết dưới họng súng của tôi! "

Anh nhìn cô sau đó lướt ánh mắt qua Cẩn Thiên đang bị treo trong bóng tối, thấy cậu gật đầu anh nhận lời:" Được tôi chấp nhận nhưng mong anh nói lời giữ lấy lời! "

Anh buông tay cô ra tiến về phía trước, nhưng Lăng Hi lại nói:" Khoan đã tôi chưa nói xong, trong trận đấu này tôi được dùng gậy nhưng anh thì...không! "

Cô nghe xong kinh ngạc:" Lăng Hi anh đừng có quá đáng! "

" Được tôi đồng ý! " Anh không để ý đến cô mà nhanh chóng nhận lời.

Lăng Hi lấy gậy từ dưới đất lên, nhanh chóng ra đòn.

Khi Lăng Hi vung gậy thì gậy nào gậy đó như muốn lấy mạng của anh, anh dù đã bị thương nhưng tay chân vẫn còn rất nhanh nhẹn né tránh đòn của Lăng Hi một cách dứt khoát.

Anh gần như kiệt sức nên nhất thời không để ý nên đã bị trúng một gậy của Lăng Hi, khi gậy giáng xuống làm anh đau đến mức nhíu mày, chỗ bị gậy đập trúng đã bầm tím lên.

" Cẩn Phong anh không sao chứ? " Khương Doãn Nguyệt đứng một lo lắng đến mức phát khóc, cô đứng bên ngoài nên nhìn thấy rất rõ Lăng Hi dùng rất nhiều sức muốn lấy mạng của anh.

Anh nhìn về phía cô, dùng khẩu hình miệng nói với cô: Cứu Cẩn Thiên!

Cô mới nhớ ra là Cẩn Thiên đang bị trói ở một góc tối, cô lau nước mắt canh lúc Lăng Hi không để ý một tiến chầm chậm về phía đó.

Cẩn Thiên đương nhiên nhìn thấy mẹ đang tiến về phía mình, nên không giãy giụa nữa.

" Con có làm sao không! " Cô tiến đến chỗ của Cẩn Thiên mới nhìn rõ dây thừng để trói Cẩn Thiên đã được ngâm qua nước nên khó có thể tháo ra được, cô loay hoay kím được mãnh vỡ của ly rượu lúc nãy sau đó bắt đầu cứa vào dây.

Do cứa quá nhanh nên mãnh vỡ đâm vào tay cô nhưng cô vẫn cắn răng chịu đau, cứa một hồi dây cũng đứt cô quăng mãnh vỡ xuống đất sau đó đỡ Cẩn Thiên lột miếng băng keo trên miệng cậu ra.

" Mẹ! " Cẩn Thiên òa vào lòng cô, nói thật cậu rất sợ rất sợ.

" Không sao rồi mẹ con chúng ta xuống chỗ ba đi! " Nói xong cô định bế cậu đi nhưng đột nhiên vài ba tên áo đen chặn cô lại.

Cô hốt hoảng nhanh chóng đặt Cẩn Thiên ra sau lưng, ánh mắt lạnh lùng.

" Mẹ để con! " Cẩn Thiên kéo áo cô, ánh mắt khinh thường, chỉ vài ba tên này mà đòi làm khó được cậu, còn lâu!

Cô biết con trai mình có võ nhưng vẫn hơi lo lắng nhưng không nói gì chỉ đành gật đầu.

Mấy tên áo đen lần lượt tiến lên nhưng đều bị Cẩn Thiên đánh gục, cô đứng một bên trái tim bị treo lơ lửng khi thấy Cẩn Thiên bị tấn công nó gần như vọt ra ngoài, nhưng khi thấy cậu nhanh nhẹn đáp trả cô thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau đám người đó nằm la liệt dưới đất cô nhanh chóng cùng Cẩn Thiên đi ra chỗ của anh và Lăng Hi.

Gậy của Lăng Hi đã bị anh đá văng ra xa, hai người đang đấu tay đôi, thương tích khắp người.

Khi hai người đánh đến kiệt sức anh nhân lúc Lăng Hi không để ý đánh ngay bụng anh ta một phát khiến anh ta quỵ gối xuống đất.

" Triết Cẩn Phong mày được lắm, đánh nhau gần nữa tiếng vẫn chưa kiệt sức, nhưng tao xem mày nhanh hay súng của tao nhanh! " Lăng Hi đột nhiên rút súng ra chĩa thẳng vào anh, bắn một phát vào bả vai anh.

Anh nhíu mày, đưa tay lên đỡ bả vai, máu nhanh chóng thấm hết chiếc áo, màu đỏ của nó khiến người nhìn phải nhức mắt.

" Cẩn Phong!"

" Ba "

Cô và Cẩn Thiên đồng thanh hét lên, ánh mắt cô đỏ lên nước mặt lại trào ra.

" Haha Triết Cẩn Phong hôm nay mày phải chết. " Lăng Hi cười lớn tay chuẩn bị bóp cò.

Do mất máu và kiệt sức nên mọi thức trước mặt anh gần như mờ nhạt, anh quỵ gối xuống tay ôm chặt bả vai.

" KHÔNG! " Cô nhìn thấy hành động của Lăng Hi theo quán tính cô chạy về phía anh.

Trước khi Lăng Hi bóp cò cô đã chạy lại đẩy anh ra.

* Đoàng * Viên đạn từ cây súng của Lăng Hi bắn ra ghim vào người cô.

Thời gian như ngừng lại, nụ cười của Lăng Hi tắt ngắm, còn anh sau vài giây đờ người anh tiến lên đỡ cơ thể đang từ từ ngã xuống của cô.

" Nguyệt Nguyệt! " Anh hét lên, tiếng hét của anh vang vọng trong màn đêm, ánh mắt của anh đỏ lên.

" Triết Cẩn Phong tại sao, tại sao tới bây giờ cô ấy vẫn không màn tới mạng sống của mình mà bảo vệ mày, tao hận mày hận mày! " Lăng Hi định đưa súng lên ngắm ngay anh.

Cẩn Thiên đứng bên cạnh hoàn toàn chết sững không nói được lời nào.

" Nguyệt Nguyệt! " Anh mãi lo nhìn cô nên không thấy cây súng đã được ngắm ngay tim anh.

Đột nhiên ngoài cửa căn nhà hoang xuất hiện một đám người cảnh sát, áo chống đạn và súng đầy mình.

Kế bên là Khương Doãn Thiên, nhìn em gái mình đang nằm trong lòng của Triết Cẩn Phong, máu thấm ướt người anh chết lặng sau khi thấy Lăng Hi đang định bắn vào Triết Cẩn Phong anh quát lên:" Không được! "

Nhưng Lăng Hi bỏ ngoài tai, anh ta bóp cò.

* Đoàng * Một viên đạn được bắn ra.

Nhưng không phải là từ cây súng của Lăng Hi mà là súng của một người cảnh sát dẫn đầu, viên đạn ghim vào ngay mi tâm của Lăng Hi.

Tiếng cười của anh ta tắt ngắm, cả cơ thể to lớn ngã xuống đất, từ mi tâm chảy ra một dòng máu đỏ tươi.

Viên đạn ghim vào người cô khiến cô đau đến muốn ngất đi, mọi thứ trước mắt đều trắng xóa chỉ còn nghe tiếng của anh gọi tên cô, cô rất muốn trả lời anh nhưng cuối cùng đau đến lịm đi...

" Doãn Nguyệt! " Khương Doãn Thiên nhanh chóng chạy lại bên em gái mình, thấy sắc mặt cô xanh xao máu càng chảy nhiều hơn.

" Nguyệt Nguyệt em đừng ngủ, đừng ngủ..." Anh đỡ cơ thể cô, khi anh thấy cô chạy lại đỡ giùm anh viên đạn đó lòng anh đau đến tận tâm can, anh thà viên đạn đó ghim vào người anh hơn là ghim ở trên người cô.

" Ba, ba mau đưa mẹ đến bệnh viên đi, mẹ chảy máu rất nhiều! " Cẩn Thiên chạy lại nói với anh.

Nghe Cẩn Thiên nói anh bế cô lên, đưa ra ngoài.

" Mau lên xe của tôi! " Khương Doãn Thiên mở cửa xe để anh đặt cô lên.

Chiếc xe nhanh chóng phóng vào màn đêm, tiếng động cơ xe gào thét xé nát cả màn đêm yên tĩnh.

Còn cô đã lịm đi ở trong lòng anh, máu thấm ướt cả ghế xe, màu đỏ kết hợp với màu trắng của ghế càng nổi bật lên màu máu của cô.

Anh nhìn cô, lấy tay mình đan vào tay cô, anh đã nói bất cứ giá nào cũng không bao giờ buông tay cô, anh không bao giờ muốn đánh mất cô một lần nào nữa...

[ Sống hay chết?? Ngoại truyện 1 sẽ biết ❤ ]