“Ngươi lại đang nghĩ chuyện gì?”
"Ta nghĩ, ngươi cố ý bát nháo chống lại Hỏa Thần giáo chẳng lẽ không phải vì muốn gặp lại người kia. " Cái kẻ ở Nam Nhạc trước mũi lão gia bắt người còn lông tóc vô phương, không để lại một chút dấu vết.
Bằng vào hiểu biết của y đối với lão gia nhà mình, chọn phân đà của người ta phá tám phần là vì trả thù. Người này tâm trả thù so với bất kể ai khác đều nặng!
Lộ Tinh Thiên mở mắt tà liếc một cái, thế nhưng không có phủ nhận.
"Uy, ngươi có nghĩ là thử xem ở nơi hoang dã, đêm tối dưới ánh trăng sao cùng ta cộng phó vu sơn mây mưa*?" (*chuyện xxoo ảnh nói một cách văn hoa)
Trầm mặc một hồi, Thập Lục thành thành thật thật nói: "Ta có thể cự tuyệt sao?"
Tiếng cười ha ha vang lên, tiếp theo càng cười càng lớn, "Thập Lục, vì sao đến hiện tại ta mới phát hiện ngươi là người thú vị như thế này? Ha ha ha! Nếu ta nói không thể cự tuyệt?"
Chau nhanh mày, Thập Lục bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Vậy ngài nói làm thế nào liền làm như thế đi."
Lộ Tinh Thiên nằm ở trong lòng Thập Lục cười đến nỗi bả vai đều run rẩy.
"Thập Lục, Thập Lục...Nguyên lai tên của ngươi làThập Lục..."
...
Đã là trung tuần tháng hai, vài nơi ở phía nam đã bắt đầu chuyển ấm. Nhưng bởi vì bọn họ ngày càng đi sâu về phương bắc nên gió như cũ lạnh thấu xương, tuyết vẫn đang bay đầy trời.
Hôm nay, vào khoảng bữa tối bọn họ tới Hổ Lạc trấn.
Hổ lạc trấn là một trấn rất nhỏ, tổng dân cư không đến hai ngàn, toàn bộ trấn chỉ có một tửu lâu kiêm khách điếm, nhưng nhờ nằm ở vị trí yếu đạo nên so với các thành trấn nhỏ khác mà nói đã xem như phồn hoa.
Điểu Khách lâu. Lầu một, lầu hai khách điếm.
Một tấm vải bố viết chữ “Tửu” thật to treo trên cột cờ hiệu ngoài cửa tựu lâu khiến cho người ta từ xa đã nhìn thấy.
Trong đại đường của tửu lâu đặt không dưới ba mươi cái bàn to nhỏ. Vì gió tuyết, và cũng vì bây giờ đã đến giờ ăn tối nên khách điếm rất đông đúc, âm thanh náo nhiệt.
Có rượu, có nam nhân, tự nhiên không thể thiếu nữ nhân. Một thiếu nữ hát rong khoảng trên dưới hai mươi tuổi ôm tỳ bà giọng hát uyển chuyển, khiến cho vài vị khách đã ngà ngà say trầm trồ tán thưởng, lại có vài lời lẽ dâm đãng trêu ghẹo.
"Chi nha..." Cửa tiệm đóng chặt bị đẩy ra, tấm mành thô dày để chắn gió khẽ phất lên.
"Chưởng quầy, phiền ngươi mau chóng dọn cho chúng ta một cái bàn." Bình bình đạm đạm, tiếng nói không có gì đặc sắc.
Thiếu nữ hát rong hát xong âm cuối cùng, lơ đãng lướt nhìn về phía cửa.
Người vào là một nam tử ăn mặc như người bán dạo, dáng người tuy cao nhưng lại giống như thanh âm của y, khuôn mặt cũng bình thường, không có gì đặc sắc, rơi vào biển người tuyệt đối tìm không thấy mặt.
"Khách quan đi mấy người?" Chưởng quầy vội vàng đưa ra khuôn mặt tươi cười đón khách.
"Hai người." Nam tử vừa cất lời nói chuyện vén tấm bố liêm*, khom người thỉnh người phía sau tiến vào.(*vải bố che cửa)
Một nam tử dáng người cao cùng quần áo hoa lệ khẽ cúi cúi đầu, đi qua bố liêm bước vào tiệm ăn.
"Đã tháng hai, sao còn có thể lạnh như thế?"
Quần áo hoa lệ nam tử nhẹ nhàng dậm chân, rũ tuyết đọng trên mặt hài, ngẩng đầu nói khẽ với người cùng đi một câu.
Bàn tay thiếu nữ hát rong từ trên tỳ bà trượt xuống, môi khẽ mở, ánh mắt nhìn về phía cửa rốt cuộc không thu lại nổi.
Vị công tử kia sở hữu ngũ quan nếu tách ra mà xem, rõ ràng đều thực bình thường. Nhưng khi chúng nó hợp cùng một chỗ lại làm thành một bức họa. Một bức dung nhan tựa như chỉ thiên tiên mới có.
Hơn nữa mái tóc đen mềm mại được cột lại bởi một sợi dây lụa gắn ngọc, phần tóc phía dưới như thác thẳng tắp rủ xuống đến đầu vai.
Không thể trách thiếu nữ hát rong liếc mắt một cái đã si mê, cho dù là thân đều là thân nam nhi các nam nhân nhìn đến một khuôn mặt tuấn tú như vậy cũng không thể chẳng ngẩn ngơ.
Chỉ có chưởng quầy ngây người trong chốc lát đã phản ứng, một khi phản ứng là lập tức lên tiếng, thúc giục tiểu nhị lấy bố khăn sạch sẽ vội tới bên giúp khách quý phủi tuyết.
Nam tử có diện mạo bình thường còn cùng chưởng quầy nói gì đó, dường như y muốn bọn họ chăm sóc ngựa buộc ngoài cửa.
Chưởng quầy liên tiếp vâng dạ, lập tức sai một gã điếm tiểu nhị đi ra ngoài cửa dẫn ngựa vào chuồng.
"Hai vị, mời đi bên này." Chưởng quầy ân cần chạy ra khỏi quầy, tự mình dẫn đường.
“Đúng là ngươi?"
Lộ Tinh Thiên cùng Thập Lục nghe tiếng gọi, hướng về phía thanh âm quay đầu nhìn lại.
Một thiếu nữ ăn mặc rất khác thường nhưng cũng xinh đẹp khác thường, nhìn cách ăn mặc của nàng thì dường như nàng không phải là thiếu nữ người Hán.
Tương giang nữ Nê Oa, Thập Lục trong đầu lóe lên một cái tên.
Quả nhiên, Lộ Tinh Thiên ôm cằm, khẽ cười nhìn nữ tử: "Nê Oa, đã lâu không gặp."
Nê Oa đứng dậy hướng về phía họ đi tới. Trong tửu lâu lúc này có không ít người đều lén chiêm ngưỡng nhan sắc của nàng.
Nê Oa dừng lại trước bàn của họ.
"Lộ ca, sao lâu như vậy rồi không tới tìm ta?"
Úc! Vừa đến liền hỏi cái này, quả nhiên không giống những nữ tử bình thường.
Thập Lục thấy nàng là thân nữ nhi mà tính tình hào sảng như vậy cũng không thấy khó chịu, ngược lại còn có nhiều hảo cảm.
Nhưng Lộ Tinh Thiên thì không nghĩ như vậy, hắn cùng nàng có một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, nhưng vì nàng cố chấp lại độc chiếm quá mạnh nên hắn chỉ chung sống với nàng được năm ngày.
Ngay từ đầu coi trọng nàng, cũng chính là coi trọng tình tình hào phóng cùng tiêu sái của nàng. Hắn cũng từng nói rõ với nàng rằng mình chưa hề tính toán chuyện chung thân, hai người hợp thì sống không hợp thì chia tay (ô hô, nghe câu này lại nhớ đến Long ca với Viêm ca! TT^TT Nhớ Fynnz a¬) Lúc đi hắn cũng nói rõ ràng, nếu như ngày sau nàng có việc hắn nhất định sẽ giúp đỡ.
"Nê Oa, nàng từ phía nam chạy đến tới nơi này làm gì?" Lộ Tinh Thiên không đáp còn hỏi lại, hướng Nê Oa ra hiệu mời ngồi.
Nê Oa không ngồi, "Vì sao không trả lời ta?"
Lộ Tinh Thiên đau đầu, hắn vốn sợ hãi loại người dây dưa không rõ như thế này."Bởi vì..."
"Mặt của huynh! Vừa rồi ta vừa rồi đã cảm thấy huynh có chỗ nào không đúng, khuôn mặt huynh vốn có hình xăm mà? "
Lộ Tinh Thiên sờ sờ má trái cười cười, "Xuất môn bên ngoài, vì tránh cho kinh thế hãi tục liền che đi."
Nê Oa cười khanh khách, "Huynh mà vì lo lắng kinh thế hãi tục nên dấu đi chân diện mục, chớ gạt ta. Mấy ngày trước ta nghe được huynh hiện tại đang ở Hoàng Sơn, có phải huynh đang có âm mưu gì?"
Không những xinh đẹp mà còn thông minh, nàng thật hiểu biết bảo chủ nhà y.
"Nê Oa, đã quên với ngươi giới thiệu." Lộ Tinh Thiên chuyển mục tiêu, tươi cười nhìn về phía Thập Lục.
Thập Lục có một chút cảnh giác, lão gia muốn làm gì?
"Vị này chính là?" Dường như đến giờ Nê Oa mới chú ý tới người ngồi bên cạnh Lộ Tinh Thiên - Thập Lục.
Thật không trách tương giang nữ cố ý bỏ qua, thật sự là với diện mạo bình thường của mình cảm giác tồn tại của Thập Lục không rõ nét, mà Lộ Tinh Thiên lại làm cho người ta có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ.
"Người yêu của ta."
Ha?
Há hốc miệng không chỉ có Nê Oa, Thập Lục cũng sợ tới mức thiếu chút nữa không cầm chắc chén trà trong tay.
Lộ Tinh Thiên thản nhiên, tựa hồ một chút cũng không kinh ngạc trước biểu tình của Nê Oa.
"Hắn, hắn là nam." Sao có thể như vậy. Nê Oa không tin, nhưng nàng cũng biết Lộ Tinh Thiên không phải người ưa nói đùa. Càng là không có khả năng, lại càng là...
“Đúng vậy nha, ta biết hắn cùng ta đều là nam tử, thế nhưng một người như thế này, ngươi sao có thể cự tuyệt hắn." Lộ Tinh Thiên lộ ra vẻ ôn nhu đến cực điểm hướng về phía Thập Lục tươi cười, "Thập Lục, ngươi không biết là dùng mặt nạ đối với bạn bè của ta có điểm thất lễ?" Một chút cũng không giống trách cứ, chỉ như là thân mật vui đùa.
Thập Lục sửng sốt một chút, lập tức trong lòng cười khổ.
Hoàn hảo hắn đã sớm có chuẩn bị đề phòng những lúc người này hưng trí lên, không nghĩ tới vào lúc này cũng phát huy công dụng.
"Nê tiểu thư, thất lễ."
Thập Lục lấy tay áo che mặt, một lát sau buông tay, ngẩng đầu đối Nê Oa mỉm cười.
Là ai phát ra tiếng hít sâu thật mạnh?
Là ai làm rơi chén trà khỏi tay?
Là ai ngây người một câu cũng không nói nên lời?
Mà ngay cả tiếng ca của thiếu nữ hát rong cũng im bặt.
Trong nháy mắt, đại đường nội lại có thể trở nên im ắng.
Một cái chớp mắt qua đi, đủ loại thanh âm ầm ầm nổi lên.
Có sợ hãi than, có tham lam, có tán thưởng, có hâm mộ.
Nê Oa thật lâu đều nói không nên lời một câu nào.
"Người Hán các huynh dường như có nói một câu, như thế nào nhỉ, ánh sáng đèn cùng ánh trăng không thể so sánh cùng nhau. Lộ ca, ta không đẹp bằng hắn, không bằng rất nhiều, huynh chọn hắn tuyệt không kỳ quái." Nàng cắn cắn môi, cuối cùng nhìn thoáng qua Thập Lục, cúi đầu nói một tiếng: "Không hẹn gặp lại."
Thập Lục yên lặng ở trong lòng nói một tiếng thực xin lỗi. Về phần vì cái gì, cũng chỉ có chính y mới biết.
"Nê Oa, lời ta đã nói vĩnh viễn có trọng lượng, nếu ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ, chỉ cần tới tìm ta." Lộ Tinh Thiên chân thành nói, hắn đối với mỗi nữ nhân hắn chia tay đều rất tốt.
"Đa tạ." Nê Oa miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười, ôm quyền thi lễ, nhưng lại không hề quay về bàn mà xoay người liền hướng ra cửa lớn.