Khi đến đây, y cùng lão gia ngồi trong xe ngựa.
Lúc trở về, y ngồi trên lưng ngựa, đi theo bên xe ngựa có lão gia ngồi trong.
Ở phía sau xe ngựa của lão gia còn có một chiếc xe ngựa tinh xảo hoa mỹ, trong xe là Vô Danh công tử mang bệnh chưa lành.
Vô Danh công tử cũng không đi một mình, hắn dẫn theo hai gã tùy tùng, hai người vú già, một thị đồng, một đánh xe. Hành lý cũng cũng không ít, ước chừng đầy hai chiếc xe.
Khi đến đây, lão gia hận không thể hàng đêm cùng y tìm hoan, thậm chí ngay cả ban ngày có đôi khi cũng sẽ lôi kéo y ôn tồn không ngừng.
Lúc trở về, lão gia một lần đều không tìm đến y.
Có khi, y thấy lão gia ngồi vào trong xe ngựa của Vô Danh công tử nghỉ ngơi chốc lát; có khi cũng sẽ nhìn thấy buổi tối hắn đi vào trong khách phòng của Vô Danh công tử, có lẽ bởi vì thân thể của Vô Danh công tử còn chưa tốt, lão gia cũng không ở lại qua đêm.
Biến hóa này, bọn người hầu mẫn cảm bắt đầu ở sau lưng y lặng lẽ nói cái gì đó.
Vì chiếu cố thân thể của Vô Danh công tử, tốc độ xe đi cũng không nhanh, nguyên bản hai mươi ngày là có thể về đến Lộ bảo, lại đổi thành thời gian một tháng.
Hành trình một tháng bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài cũng không dài lắm, khi nhìn thấy đại môn Lộ gia bảo, Thập Lục có một loại xúc động khiến y chỉ muốn chạy trốn.
Tính tình y quả thật thoải mái, nhưng còn chưa tu luyện tới nỗi lì lợm.
Y cơ hồ có thể tưởng tượng ngày tháng sắp tới sẽ qua không tốt lắm.
Nhưng y có thể trốn sao?
Nếu như có thể trốn thì tốt rồi.
Vô Danh công tử cũng không đến ở trong Lộ gia bảo, dưới chân núi trong thành, hắn có một tòa phủ đệ.
Phủ đệ được trông coi rất khá, tôi tớ cũng đều nghiêm chỉnh huấn luyện, xem ra là sớm có chuẩn bị.
Thấy Vô Danh đã sớm có an bài, Lộ bảo chủ lúc này mới yên tâm quay về bảo.
Màn đêm buông xuống, Thập Lục được gọi đến Thần Viện.
Phát tiết ra dục hỏa đã tích lũy một tháng, Lộ lão gia xoay người lăn xuống khỏi người Thập Lục.
Trong phòng quanh quẩn tiếng thở dốc còn chưa bình ổn của hai người.
"Vô Danh cùng ta..."
"Xin đợi lão gia phân phó." Thập Lục lần đầu cắt ngang lời nói của chủ tử.
Lộ Tinh Thiên không nói gì, qua thật lâu mới thốt một câu: "Ta không thể có lỗi với hắn."
Thập Lục tựa như đang ngủ.
"Ta vốn có tính toán cho ngươi tiếp nhận chức tổng nghi trượng phòng thu chi trong bảo, bắt đầu từ ngày mai ngươi trước tiên đi theo tổng nghi trượng làm Phó thủ, ta sẽ dặn dò quản gia để hắn an bài. Còn có... đêm nay là cuối cùng một đêm."
Thập Lục đem mặt mình vùi vào trong mái tóc đen của người nọ. Tóc đen mềm nhẵn, vẫn y như đêm đầu tiên y cảm nhận được.
Lộ Tinh Thiên ngầm đồng ý cho y làm càn trên mái tóc.
___
"Ta đã sớm nói ngươi là đồ con lừa!" Tiểu Cửu há miệng liền mắng.
Thập Lục chuyển chuyển chén rượu trong tay, không nói lời nào.
"Được rồi, bất quá là trở lại như trước mà thôi. Lão gia cũng cũng không hoàn toàn vô tình, hắn không phải đã cho ngươi làm Phòng thu chi Phó tổng nghi trượng sao? Làm chủ tử, có thể có được tâm tư này đã xem như không tồi." Vỗ vỗ bả vai Thập Lục, Tiểu Tứ say đến rối tinh rối mù.
"Trở lại như trước? Hắn có thể trở lại như trước sao? Ngươi cũng không nhìn xem hiện tại trong bảo có mấy người không biết hắn! Lại có mấy người không biết hắn từ trên đám mây rớt xuống dưới đất! Phòng thu chi Phó tổng nghi trượng, này chẳng lẽ không phù hợp với lời đồn Thập Lục muốn mượn thân thể leo lên cao? Chúc mừng ngươi, về sau ngươi cứ chờ mà sống trong nước miếng qua ngày tốt lắm." Tiểu Cửu ngoài cười nhưng trong không cười.
"Nga, thiếu chút nữa đã quên khuôn mặt của ngươi! Lão gia không cảm thấy hứng thú với ngươi nữa, cũng không có nghĩa là những người khác đối với khuôn mặt tuấn tú này của ngươi không có hứng thú. Ngươi về sau đi trên đường tối cẩn thận một chút, đừng cho hữu tâm nhân bắt được!" (A, tiểu Cửu a, biết bé rất có lòng nhưng mờ...miệng lưỡi bé khủng quá! TT^TT)
Thập Lục hắc hắc cười, "Tiểu Tứ nói không sai, hiện tại ta chính là phòng thu chi Phó tổng nghi trượng, cũng coi như có điều hảo. Không tồi, không tồi! Đến, vì ta thăng chức, cạn ly!"
Tiểu Tứ là người thứ nhất mãn thượng, "Đúng, vì Thập Lục thăng chức, cạn ly!"
Ba người trốn ở trong phòng Thập Lục uống đến bình minh.
Tiểu Cửu nói không sai, quả thật có người có chủ ý với khuôn mặt tuấn tú của Thập Lục, bất quá y không nghĩ tới người đầu tiên này thế nhưng chính là lão bảo chủ.
"Tinh Thiên, ngươi có một hai cái nam sủng ta cũng không phản đối. Làm phụ thân của ngươi, ta chỉ hy vọng ngươi có thể tỉnh táo mà phán đoán."
Lộ Tinh Thiên cười, cha hắn là muốn xao sơn chấn hổ* sao? Dùng Thập Lục làm lá chắn, nhưng mục đích lại là Vô Danh? (* = rung cây dọa khỉ)
"Ngài cảm thấy hiện tại ta không tỉnh táo?"
"Ngươi thấy thế nào? Nếu như là bảy tháng trước, ngươi cho rằng ngươi sẽ đem vị trí Phòng thu chi Phó tổng nghi trượng giao cho một ảnh vệ dùng thân thể đổi lấy thăng tiến? Ngươi sẽ không phân biệt được công tư đến loại trình độ này sao?"
Lộ lão bảo chủ cũng không ngại đứng ở trong thư phòng, dùng một loại phi thường ôn hòa khẩu khí nói tiếp: "Hiện tại ngươi là Lộ bảo đương nhiệm bảo chủ, làm phụ thân ngươi, ta cũng không quyền can thiệp vào quyết định gì của ngươi. Chính là, ta hy vọng ngươi có thể cẩn thận suy nghĩ một chút. Vị trí Phòng thu chi Phó tổng nghi trượng sao có thể dễ dàng giao cho một tên hạ nhân lấy sắc hoặc chúa? Ngươi có nghĩ tới hậu quả hay không?" (Hừ hừ hừ...Chú luôn lão này!)
"Nếu cha đang lo lắng vấn đề thân phận của Thập Lục sau này, như vậy ngươi nghĩ nhiều rồi." Lộ Tinh Thiên cười đến thực nhã nhặn.
"Đầu tiên, bắt đầu từ khi hắn thành Phòng thu chi Phó tổng nghi trượng, thân phận ảnh vệ của hắn cũng bắt đầu không còn tồn tại. Tiếp theo, hắn không hề là nam sủng của ta."
Bị lão bảo chủ ra lệnh gọi tới, Thập Lục cảm thấy chính mình hảo ủy khuất, sao y phải một lần lại một lần nghe loại chuyện y sớm đã biết, cũng không muốn lại nghe lần thứ hai này?
"Về phần ta cho hắn tiếp nhận vị trí Phòng thu chi Phó tổng nghi trượng, tất nhiên là trải qua thâm tư thục lự. Thứ nhất, bản thân Thập Lục chính là một trong những nhân viên ở Phòng thu chi, bảy năm qua tận chức tận trách không thể có lỗi. Điểm ấy, ta nghĩ ngươi hẳn là đã xác minh qua Tổng nghi trượng. Thứ hai, vô luận là kinh nghiệm hay trí tuệ, Thập Lục đều có đầy đủ năng lực đảm đương chức vị này, hơn nữa hắn còn là một người thực dễ dàng thỏa mãn, lại nguyện tuyệt đối trung thành với ta. Cha, ngài cũng biết, Phòng thu chi Tổng nghi trượng chính là một chức vị tràn ngập hấp dẫn." (Cho A Thiên thêm một ngón tay cái!)
"Tinh Thiên, so với Phòng thu chi Phó tổng nghi trượng, ta cảm thấy có một vị trí càng thích hợp với kẻ từng là nam sủng của ngươi." Lộ lão bảo chủ rốt cục đem việc này đánh bài ngửa.
Thập Lục nghĩ thầm, ngươi sẽ không để cho ta làm người dọn phân đi?
"Nga?" Lộ Tinh Thiên không nghĩ tới cha hắn thế nhưng không hề có ý tứ động đến Vô Danh.
"Trữ Vương tuổi tác đã lớn, con hắn rất nhanh sẽ kế thừa vương vị, mà chúng ta cần một kẻ kề cận bên cạnh Trữ Vương tương lai. Ta cho rằng, lấy tướng mạo của Thập Lục cũng đủ đảm đương trọng trách này!" (TMD, cho ông đi làm thì có!*Phẫn nộ*)
Lộ lão gia nhíu mày, "Cha, ý của ngài là nói để cho người từng làm nam sủng của ta đi hầu hạ nam nhân khác?"
"Chuyện này đối với lợi ích sau này của bản bảo có trợ giúp rất lớn, ngươi không cho là như vậy sao?"
Lộ lão gia nhíu mày, đột nhiên quay đầu lại: "Thập Lục, ngươi muốn đi Trữ vương phủ?"
Thập Lục đương nhiên lắc đầu. Muốn y cùng nam nhân lên giường, không bằng trực tiếp giết y! Lộ Tinh Thiên... đó là trường hợp đặc biệt bất đắc dĩ.
"Ngươi đã không muốn, vậy việc này để nhắc lại sau. Ngươi lui ra đi."
Thập Lục theo lời lui ra.
Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng cãi cọ của hai Lộ gia phụ tử.
"Cha, ngài không cần đối với Thập Lục hà khắc như vậy. Hắn chỉ là hầu hạ ta một thời gian ngắn thôi."
"Ta không thích cái tên hạ nhân vô sỉ không biết bổn phận muốn một bước lên trời! So với Thập Lục, ta thật tình nguyện ngươi cùng Vô Danh cùng một chỗ. Người ta dù gì cũng là hoàng tộc hậu duệ, thân phận so với tiểu tử kia không biết cao bao nhiêu! Huống chi ta còn nhìn hắn từ nhỏ lớn lên."
"Cha, ngài không cần nghĩ như vậy là tốt nhất. Chuyện trước kia các người làm với Vô Danh, ta đã không muốn nhiều lời. Nhưng hiện tại, ta hy vọng Vô Danh sẽ không phải chịu thêm bất cứ ủy khuất gì. Nếu ngài muốn có người nối dõi tông đường có thể tìm Lộ Y Y, nàng sẽ rất vui lòng sinh một đứa nhỏ cho Vô Danh. Mà ta cũng không ngại nuôi đứa nhỏ của Vô Danh. Ngài xem, đây là một chuyện thực vẹn toàn đôi bên."
Thập Lục vừa đi vừa nghĩ lão gia nhà mình quả nhiên cơ trí, thế nhưng có thể nghĩ ra một cái chủ ý vẹ toàn đôi bên như vậy.
___
Hỏa Thần giáo biến mất khỏi giang hồ.
Nghe nói ngày đó khi nhân sĩ võ lâm vây công Hỏa Thần giáo, lửa bốc lên từ bên trong Minh Nguyệt Lâu. Lúc sau, Hỏa Thần giáo liền biến mất vô thanh vô tức, mặc kệ bao nhiêu người tra đều không tra ra dấu vết nào.
Có người nói Giáo chủ Hỏa Thần giáo chiếm được kho báu trốn ra hải ngoại. Có người nói Hỏa Thần giáo có nội chiến, cuối cùng tứ phân ngũ liệt. Cũng có người nói Hỏa Thần giáo chuyển sang ngầm kinh doanh, tùy thời tùy chỗ đều có thể ngóc đầu trở lại.
Cách nói đủ loại, giang hồ vẫn phi thường náo nhiệt như cũ.
Lộ bảo cũng vẫn giống như xưa, hết thảy đều có vẻ ngay ngắn trật tự.
Thân phận của Thập Lục ở trong bảo thực xấu hổ, hơn nữa bọn hạ nhân khứu giác linh mẫn phát hiện chủ tử của bọn họ có tân hoan... Không đúng, phải nói là cũ yêu trở về.
Thập Lục từng được sủng ái như vậy, từng làm cho người ta nghĩ đến lão gia thậm chí sẽ không để ý lễ giáo coi y như thê tử, bị lão gia quay lưng. Có người cười nhạo, có người thương xót, có người hoàn toàn coi thường.
Bao nhiêu này đó Thập Lục cũng có thể không cần để tâm, y để tâm chính là y đã không còn là một thành viên trong nhóm ảnh vệ. Y bị huynh đệ của y xa cách.
Mà ngay cả cùng y giao hảo rất tốt - Tiểu Cửu cùng Tiểu Tứ - cũng bởi vì tị hiềm mà cùng y giảm bớt số lần gặp mặt. Nhiệm vụ của ảnh vệ đều là bí mật, nếu tiết lộ ra ngoài, trách nhiệm trọng đại.
Y bị cô lập. (TT^TT)
Tuy rằng y đã dự đoán có thể sẽ phát sinh chuyện như vậy, nhưng lúc sự tình chân chính phát sinh mới biết được nó là như thế khó có thể chịu đựng.
Y đã thật lâu không nhìn thấy lão gia, làm Phòng thu chi Phó tổng nghi trượng, chỉ có một tháng một lần, khi bảo chủ tra trướng* mới có cơ hội bái kiến lão gia. (* Kiểm tra nợ nần lãi lỗ)
Công tác Phó tổng nghi trượng cũng không thoải mái, y đã nắm vững hết phân nửa thu nhập minh bạch lẫn hắc ám từ các ngành các nghề mà Lộ bảo kinh doanh, thế nhưng mỗi tuần một lần đều phải cùng các phòng thu chi trong bảo đối trướng kết toán, mà mỗi tháng một lần bảo chủ tra trướng, lại qua loa không được.
Bản thân Thập Lục có năng lực lại có kinh nghiệm trong nghề, tính tình lại kiên định, lại sẵn sàng khiêm tốn thỉnh giáo, theo lý thuyết mà nói y hẳn là đã đem phần công tác này tiếp nhận rất nhanh.
Chính là trên phương diện quan hệ ngoại giao với các phòng thu chi lại làm cho y đụng phải một vấn đề lớn.
Ngoài mặt, mọi người đều khen tặng y, sau lưng lại chê cười y. Tổng nghi trượng cũng thủy chung không chịu đem quyền lực giao cho y, khiến y rơi vào tình trạng trên không được dưới không xong, đến cuối cùng căn bản là không ai hợp tác với y.
Thập Lục mỗi ngày trước khi xuất môn đều tự nói với mình, nhất định phải mỉm cười đối mặt hết thảy. Hết thảy những khó khăn này rồi sẽ qua đi, thời gian sẽ mang đi hết thảy.
Đêm hôm ấy, Thập Lục đơn giản tẩy trừ xong, như thường ngả đầu liền ngủ. Không buộc chính mình ngủ, y sẽ miên man suy nghĩ. Có đôi khi thật sự không ngủ được, thậm chí y sẽ tự mình điểm thụy huyệt của chính mình